Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh nhìn người trong gương, cánh môi hơi sưng đỏ, trầm mặc nặn kem đánh răng đánh răng.
Phong Vọng cực kỳ quấn người, cả buổi tối đều dính trên người cô, thở một ngụm cũng khó khăn.
Buổi tối hôm nay nhất định phải chia phòng ngủ!!
Ong ong ong…
Điện thoại trên bồn rửa tay rung lên, Sơ Tranh trượt ra nghe.
“Sơ Tranh, có phải Phong Vọng ở chỗ cô không?” Giọng nói vô cùng lo lắng của Lan Linh vang lên, đem buổi sáng nhàn nhã, cấp tốc kéo vào tiết tấu nhanh chóng của cuộc sống.
Sơ Tranh nhổ bọt ra: “Ừ.”
“Tôi gọi điện thoại cho hắn mà hắn không nghe, mười giờ hắn có một hoạt động, cô mau gọi hắn dậy đi!!” Lan Linh ngừng một chút: “Hai người… Bây giờ đang ở cùng nhau à?”
“Hôm qua hắn không về.” Sơ Tranh nói: “Khăng khăng đòi ngủ với tôi.”
Lan Linh: “…” Sao lời này có chút quen tai thế nhỉ?!
“Được, tôi không quản hai người làm gì. Tóm lại bây giờ cô lập tức gọi hắn dậy, lát nữa tôi sẽ qua đón hắn!!” Có lẽ Lan Linh rất bận rộn, nói xong liền cúp điện thoại.
Sơ Tranh nhìn thời gian trên điện thoại một chút…
Lúc này mới tám giờ.
Sơ Tranh đánh răng xong, tìm ra một cái ly và bàn chải đánh răng sạch sẽ, bôi kem đánh răng lên bàn chải rồi đặt trên ly.
Sơ Tranh ra ngoài gọi Phong Vọng.
Phong Vọng ôm chăn mền, lăn sang một bên khác, chăn mền bị cuốn đi hơn phân nửa, lộ ra đôi chân dài của Phong Vọng.
Tối hôm qua hắn ngại nóng chỉ mặc một cái quần lót, lúc này không chỉ đôi chân dài lộ ra, mà ngay cả cái mông cũng lộ ra ngoài.
T-shirt màu trắng nhăn nhăn nhúm nhúm, phác họa ra tấm lưng có chút mảnh khảnh của hắn.
Sơ Tranh âm thầm sờ tóc hắn: “Lát nữa Lan Linh tới đón anh, mười giờ anh có hoạt động.”
“… Không đi.” Phong Vọng xoay người, trực tiếp giơ tay ôm lấy cô.
Sơ Tranh đổi tư thế, để hắn ôm thoải mái hơn, cô nhìn thời gian, quyết định để hắn ngủ thêm một tiếng nữa.
Phong Vọng đã tỉnh, nhưng hắn không muốn động.
Sơ Tranh dung túng cho hắn ôm, hắn liền yên tâm thoải mái ôm, ôm ôm, bất tri bất giác lại ngủ thiếp đi.
Chín giờ, Lan Linh lần nữa gọi điện thoại tới, hỏi Phong Vọng đã dậy chưa.
Lúc này Sơ Tranh mới kéo Phong Vọng dậy: “Đi rửa mặt.”
Phong Vọng còn buồn ngủ ngáp một cái, nói thầm bò dậy: “Sao Lan Linh lại phiền như thế chứ, anh vừa mới quay phim xong, không thể để cho anh nghỉ ngơi một chút được sao.”
Hai chân thẳng tắp thon dài, T-shirt hơi dài, nhưng còn không đến mức che phủ hết mông, hắn cúi đầu nhìn một chút, lại nhìn Sơ Tranh đang ngồi bên cạnh một cái, sắc mặt biến hóa, lập tức xông vào phòng vệ sinh.
…
Sau khi Phong Vọng tỉnh lại, đại khái là nhớ tới bản thân đêm qua đầu óc nóng lên, làm ra loại chuyện bậy bạ gì, ở trong phòng vệ sinh lề mà lề mề hơn nửa ngày.
“Anh… Về chung cư thay quần áo.”
Sơ Tranh cầm quần áo đưa tới.
Phong Vọng: “…”
Quần áo mới tinh, không nhìn ra nhãn hiệu gì, nhưng chất vải làm bằng sợi tổng hợp và cắt may thủ công, hẳn là có giá trị không nhỏ.
Không phải kiểu áo rộng thùng thình hắn hay mặc, mà là chính trang.
Nghĩ đến lát nữa hắn còn phải tham gia hoạt động, Phong Vọng đành phải mặc vào.
“Giúp anh thắt caravat.” Phong Vọng đứng trước gương, đưa caravat cho Sơ Tranh.
“Tự thắt.”
“Anh không biết.” Phong Vọng nói: “Trước kia đều là trợ lý thắt giúp anh.”
Chỉ cần không phải loại trường hợp chính thức, thì xưa nay hắn không mặc loại chính trang này.
Khi không ai giúp mình thắt, thì hắn đều không đeo caravat.
Sơ Tranh nhìn hắn, sao mà lắm chuyện như thế chứ, có mỗi một cái caravat mà cũng không biết thắt, có phải là đàn ông không đây!
“Giúp anh nha.” Phong Vọng trực tiếp làm nũng.
“…” Vật nhỏ muốn mạng mà. “Đợi một lát…”
Phong Vọng nhìn Sơ Tranh lấy điện thoại di động ra.
“Em làm gì thế.”
“Học.” Cô cũng không phải đàn ông, khi không học thắt caravat làm gì.
“…”
Phong Vọng vừa định nói được rồi, cầm theo rồi đến lúc đó bảo trợ lý giúp hắn thắt, kết quả Sơ Tranh đã ném điện thoại đi, đi tới.
Phong Vọng mím môi nhìn nữ sinh đang đeo caravat cho mình.
Không khỏi có một loại cảm giác như hai người sống chung.
Năm tháng yên bình, đại khái cũng chỉ là như thế.
Dù sao thì Sơ Tranh cũng vừa mới học, nên thắt không được đẹp cho lắm.
Cô tháo ra rồi làm lại lần nữa.
Lần thứ ba liền rất đẹp.
Sơ Tranh hài lòng chỉnh lý cổ áo cho hắn: “Đi đi.” Không có việc gì có thể làm khó ta.
Phong Vọng soi soi gương, rất là hài lòng: “Về sau liền làm phiền kim chủ đại nhân.”
Trong miệng Phong Vọng kêu ra bốn chữ kim chủ đại nhân, giống như mang theo đặc hiệu, phá lệ êm tai, không có chút cảm giác không hài hòa nào.
Sơ • kim chủ đại nhân • Tranh hoàn toàn không Get được chút mập mờ của Phong Vọng: “Nếu anh không đi liền đến muộn.”
Phong Vọng: “…”
Phong Vọng nhanh chóng cầm đồ của mình lên rồi đi xuống lầu.
Phong Vọng vừa đi, Sơ Tranh cũng vô cùng lo lắng rời đi.
Vật nhỏ trì hoãn thời gian dài như vậy, cô sắp đến trễ!
Hôm nay hẹn người bàn chuyện cao ốc.
…
Bộ phim truyền hình kia của Sơ Tranh bước vào giai đoạn tuyên truyền, Sơ Tranh làm nữ ba kiêm nhà đầu tư, tự nhiên phải đến tham dự.
Lan Linh thay Sơ Tranh an bài tốt hành trình, cô chỉ cần trình diện là được, những chuyện còn lại đều do Lan Linh và Lương Tịch đi giải quyết, cũng không phiền phức lắm.
Bởi vì vấn đề đương kỳ, thời gian phát sóng cũng rất nhanh.
Hai tập đầu tiên cũng không có bọt nước gì, Giản Đan làm nữ chính, đã ra sân ở hai tập đầu tiên.
Thủy quân lấy tốc độ ánh sáng leo lên chiến trường bôi đen Giản Đan.
Giản Đan cũng không học diễn xuất, nên kỹ thuật diễn tất nhiên là… Chỗ nào cũng có thể đâm chọt được.
Cũng không biết là ai cho Giản Đan dũng khí, đi lên dám diễn nữ chính.
[ Mộng cùng lữ nhân: Trước đó xem cái kia, đã cảm thấy kỹ thuật diễn xuất của người này không tốt lắm, nhưng bởi vì không cần quá nhiều lời thoại, cơ bản đều dùng mộng ảo và duy mỹ đắp nặn lên, bây giờ vừa đóng phim truyền hình, lập tức thấy rõ ràng. ]
[ Em đi cùng anh: Má ơi, tôi chờ mong bộ phim này biết bao nhiêu, sao lại diễn thành thứ quỷ quái này, nữ chính là ai thế? ]
[ Bổn cung siêu soái: Cầu thay nữ chính khác đi được không, nam chính và những người khác thì còn được, duy chỉ nữ chính là cảm thấy chỉ có mỗi khuôn mặt, nhìn dáng dấp thì đáng yêu đấy, nhưng bộ phim này không phải chủ yếu viết về những âm mưu quỷ kế trên thương trường sao? Một nữ chính như thế này thì làm được gì, bán manh cho đối thủ nhìn à? ]
[ Mấy người thủ: Nếu kỹ thuật diễn xuất tốt, thì còn có thể nhịn một chút, nhưng với cái kỹ thuật này… ]
[ Hôm nay Phong Vọng có ra khỏi giới không: Có thể liều một trận với bình hoa nhà chúng ta. ]
[ Hoa trong gương, trăng trong nước không nhìn thấy được: Phong Vọng kỹ thuật diễn đúng là cặn bã, nhưng tốt xấu gì hắn vẫn còn một gương mặt thịnh thế mỹ nhan. ]
Giản Đan vốn cho là bộ phim này phát sóng, tình cảnh của mình sẽ chuyển biến tốt đẹp hơn một chút.
Không nghĩ tới người trên mạng không nể mặt như thế, phê phán cô ta đến không còn chút gì nữa —— đương nhiên trong này có lẽ còn có thuỷ quân.
Nhưng người trên mạng cũng không có chủ kiến gì.
Đại đa số đều nói như vậy, thì bọn họ sẽ nói theo như vậy, cho rằng chuyện này là đúng.
Đây chỉ là hai tập đầu, đến ngày thứ hai phát sóng, Đồng Tuyết Ngôn ra sân.
Lúc này nhìn vào vị nữ chính Giản Đan này, thì thấy kỹ thuật diễn càng có vẻ không được.
Toàn bộ hành trình kỹ thuật diễn xuất của Đồng Tuyết Ngôn online, cho dù là diễn một vai nữ hai không được người khác yêu thích, thì lúc này ở trong mắt khán giả, cũng cảm thấy tốt hơn so với nữ chính Giản Đan này nhiều.
Không so sánh thì không có thương tổn.
Ngày thứ ba Sơ Tranh ra sân.
Sơ Tranh ra sân là ở trong một cuộc hội nghị, nơi này không có nam chính và nữ chính, nhưng Sơ Tranh triển khai toàn bộ khí thế của nữ vương, trong nháy mắt tỏa sáng khắp toàn hội trường.
Loại khí thế này có thể làm cho ánh mắt của tất cả mọi người tập trung trên người cô.
Nhưng lại không dám tùy ý đánh giá.
***
Full vị diện hông các cậu
Hôm qua cá tháng tư không lừa người được, hôm nay lừa bù ha ~
Ta vẫn là bé ngoan