Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Bồng Hoa Thành.
Đế đô của ma pháp.
Nơi này hội tụ các nhân vật lợi hại nhất, trừ tổng bộ của hiệp hội ma pháp không ở nơi này, thì tổng bộ của các thế lực còn lại đều ở nơi này.
Bồng Hoa Thành được xưng là Bất Dạ Thành.
Mặc kệ là ban ngày hay là ban đêm, đều phồn hoa náo nhiệt giống nhau.
Khi Sơ Tranh đến ngoài thành, đã là nửa đêm.
Bồng Hoa Thành vẫn đèn đuốc sáng trưng, cửa thành rộng mở, người lui tới tấp nập không dứt.
Phú Dục nằm sấp trên xe ngựa, vừa mới lạ lại vừa kích động đánh giá Bất Dạ Thành vừa cổ xưa lại vừa náo nhiệt này.
Trước cửa thành có một con sông.
Cây cầu bắc ngang qua mặt sông.
Có người canh giữ ở trên cầu kiểm tra, người muốn đi vào cần phải được thông qua, nhưng ra thì không cần.
“Bọn họ đang kiểm tra cái gì thế?” Sơ Tranh hỏi.
Thu phí khi vào thành thì cũng thường thấy.
Thế nhưng người nơi này không giống như đang thu phí, mà càng giống như đang kiểm tra cái gì đó hơn.
“Thân phận minh sách.” Phú Dục tiểu công tử vẫn có chút kiến thức thông thường ấy, lập tức đáp: “Đại thành trì giống như vậy, ra vào đều phải dùng thân phận minh sách.”
Sơ Tranh: “…”
Thân phận minh sách của ma pháp sư có chứa ma pháp tiêu chí, được hiệp hội ma pháp cấp cho.
Người bình thường nhận từ chỗ địa phương quản lý.
Nó đại khái cũng giống như chứng minh thư ở hiện đại.
Hình như trên người nguyên chủ không có thứ đồ chơi này.
“Sơ Tranh cô nương… Ngươi… Không có à?” Phú Dục thấy Sơ Tranh trầm mặc, dò hỏi một câu.
Sơ Tranh lạnh như băng liếc hắn một cái.
Dường như Phú Dục lĩnh ngộ được đáp án.
Khó trách cô không truyền tống bằng ma pháp trận.
Dùng truyền tống trận cũng cần thân phận minh sách.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng nửa canh giờ, tiêu hết một ngàn kim tệ. 】
Tiểu tỷ tỷ, có tiền có thể muốn làm gì thì làm nha!
Thời điểm chứng kiến chân lý đến rồi.
Sơ Tranh: “…”
“Không có thân phận minh sách không vào được.” Có lẽ A Đại ở bên ngoài nghe thấy được, ló đầu vào nói: “Sơ Tranh cô nương, làm sao bây giờ?”
Sơ Tranh: “…”
Vội cái gì.
Vấn đề nhỏ.
Sơ Tranh trấn định lấy ra một túi kim tệ.
A Đại nghe thấy tiếng kim tệ va chạm vào nhau, một túi lớn như vậy, phải có bao nhiêu kim tệ chứ?
Dù sao đời này A Đại cũng chưa từng thấy nhiều như vậy.
“Ngươi muốn hối lộ thủ thành?” Phú Dục cũng không ngốc: “Hối lộ cũng không cần dùng nhiều như vậy chứ?”
“Có tiền.” Sơ Tranh ném cái túi cho A Đại.
A Đại lăn lộn ở bên ngoài lâu dài, nhìn có vẻ chất phác, nhưng năng lực làm việc lại không kém.
A Đại cầm kim tệ, yên tâm ngồi trở lại.
Đội ngũ trước mặt đi rất nhanh, rất mau liền đến phiên bọn họ.
“Thân phận minh sách.” Người thủ thành không ngẩng đầu hỏi.
A Đại nhảy xuống xe ngựa, cầm kim tệ đưa lên: “Đại nhân, ngài xem có thể thuận tiện cho qua được không?”
“Ngươi cho rằng Bồng Hoa Thành là nơi nào!?” A Đại còn chưa đưa kim tệ lên, đối phương đã nổi giận trước: “Lấy thân phận minh sách ra, người trên xe, nhanh lên!”
A Đại ngược lại đã từng tới Bồng Hoa Thành hai lần, trước đây đều là theo chân cố chủ vào thành, cơ hồ không bị ai ngăn cản.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, thủ vệ của Bồng Hoa Thành nghiêm ngặt như vậy.
“Nhanh lên, ngươi lề mề cái gì, phía sau còn có người chờ đấy, đừng chậm trễ thời gian, không có thân phận minh sách thì không cho phép vào thành, đây là quy định.”
Người thủ thành ngẩng đầu nhìn về phía sau.
Tùy ý quét mắt một vòng liền thu tầm mắt lại, ai ngờ một giây sau, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lại.
Biểu cảm của người thủ thành trong nháy mắt liền thay đổi, hắn đứng lên, thay đổi thái độ không kiên nhẫn vừa rồi.
“Hóa ra là các đại nhân của Thần Điện, nhất định là các ngài vội vàng ra ngoài, quên mang thân phận minh sách đúng không? Là tiểu nhân không có mắt, nhanh, mời vào bên trong.”
A Đại: “???”
Các đại nhân Thần Điện gì?
Nhưng có thể đi vào, A Đại lập tức hấp tấp cầm kim tệ trở về.
Biết được chân tướng – Sơ Tranh: “???”
Chiếc xe ngựa này của cô là do thẻ người tốt lưu lại —— chủ yếu là chiếc này rộng rãi thoải mái hơn chiếc xe lúc trước của cô —— đây thật sự không phải vấn đề tiền bạc, mà là những nơi kia căn bản không mua được thứ tốt hơn.
Chiếc xe ngựa này của Linh Tích là xuất phẩm của Thần Điện.
Có thể giống nhau sao?
Mà bây giờ lại cho cô trông thấy một màn như thế.
A Đại tiết kiệm tiền cho cố chủ, còn thật vui vẻ, lập tức đánh xe ngựa đi vào trong.
Chỉ trong nháy mắt liền đi lên cầu, Sơ Tranh muốn đưa kim tệ cũng đưa không xong.
Sơ Tranh đành phải bảo A Đại nhanh chóng vào thành.
Vương bát đản con chó điên này, vừa có người là bắt đầu gây chuyện.
Sao cô lại xui xẻo đáng thương như vậy chứ!
Xe ngựa còn chưa xuống cầu, liền nghe thấy một trận ồn ào phía sau.
Trong cửa thành cũng có đại đội nhân mã xuất hiện, chạy đến phía ngoài cửa thành.
A Đại lái xe ngựa tránh sang bên cạnh, nhưng mà đám người lao ra từ trong thành kia, dường như chê y quá chậm, ma pháp hệ mộc tạo thành dây leo quăng tới, vòng quanh xe ngựa, đập sang bên cạnh.
A Đại kinh hãi trừng lớn mắt, tựa hồ không nghĩ tới, những người này ngang ngược như thế.
Y đã nhường đường, mà lại còn không nói đạo lý như vậy.
Ngay khi A Đại cho là xe ngựa sẽ đâm vào cây cột đằng sau, thậm chí văng khỏi cầu, rơi xuống nước, thì xe ngựa bình ổn dừng lại.
Ngược lại là người vừa sử dụng ma pháp, đột nhiên té xuống, đập lên cầu, răng cũng đập rớt mất một cái.
Đội ngũ phía sau phanh lại trễ, nên dẫm đạp thẳng lên thân người kia.
Hiện trường dẫm đạp cỡ lớn xảy ra.
Đầu ngón tay Sơ Tranh câu rèm lên, đáy mắt trong suốt, giống như ngưng kết sương tuyết.
Nhiệt độ trong xe ngựa dường như cũng giảm xuống không ít.
Ngân tuyến chậm rãi lui về, quấn trên cổ tay cô.
Phú Dục dán vào góc xe ngựa, run lẩy bẩy nhìn Sơ Tranh.
Sơ Tranh cô nương đột nhiên trở nên thật đáng sợ.
Trên cầu hỗn loạn tưng bừng.
“Ai!”
“Ai làm!!”
Có người gầm thét xung quanh.
Người đi đường đi ngang qua, đứng dán vào cây cột, không dám đáp lời.
Không ai biết rõ sự cố phát sinh thế nào.
Đương nhiên cũng không ai hoài nghi chiếc xe ngựa này của Sơ Tranh, bởi vì tính ra, cô cũng là người bị hại.
“Các ngươi đang làm gì thế?”
Sơ Tranh nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, chính là nam nhân trung niên gặp phải trong khe núi kia.
Nam nhân trung niên thay y phục sạch sẽ, nhìn có vẻ có khí thế hơn nhiều so với khi ở trong khe núi.
Ông ta mang theo một đội nhân mã từ ngoài thành đi lên trên cầu.
Đội ngũ hỗn loạn trong nháy mắt đứng vững: “Phùng đại nhân.”
Nam nhân trung niên Phùng Trung ánh mắt sắc bén, quét qua phía sau, trầm mặt xuống: “Công chúa điện hạ đã đến, các ngươi ở chỗ này làm gì?”
“Phùng đại nhân, vừa rồi không biết xảy ra chuyện gì…”
Có người đem chuyện vừa rồi, thuật lại cho Phùng Trung nghe một lần.
Ánh mắt Phùng Trung chuyển về nơi xuất phát của chuyện này —— xe ngựa.
Chiếc xe ngựa này?
Phùng Trung cảm thấy có chút quen mắt.
Đây không phải…
Xe ngựa của Thần Điện sao?
Nhưng người lái xe kia, sao cũng khá quen? Hình như là… một trong những người gặp phải ở khe núi khi trước, tên là… A Đại.
Sao hắn lại lái xe ngựa của Thần Điện?
“Phùng đại nhân, công chúa điện hạ đến.”
Suy nghĩ của Phùng Trung bị kéo về, ông ta lập tức quay người, sai người dọn dẹp đường ra.
Người đi đường bị xua đuổi xì xào bàn tán.
“Đây là ai vậy, kiêu căng thế?”
“Còn có thể là ai, trưởng công chúa đó.”
“Trưởng công chúa không phải ở trong cung sao? Chạy ra ngoài từ bao giờ thế?”
“Ta làm sao biết…”
“Ở đây, trừ vị trưởng công chúa này, thì còn ai dám bày ra tư thế kiêu căng như vậy chứ. Ta nghe nói ma pháp của vị trưởng công chúa này rất lợi hại.”