Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Người ở Thanh Phong Điện không nhiều, Sơ Tranh một đường đi ngang qua, cũng không nhìn thấy mấy người, Thanh Phong Điện trống trải, nếu như không phải nơi này tiên khí phiêu phiêu, Sơ Tranh đều cảm thấy đây là quỷ điện.
Sơ Tranh đẩy cửa chính điện ra, lặng yên không tiếng động đi vào.
Linh Tích đang dựa vào bàn khắc đá ma pháp, Sơ Tranh không phát ra bất kỳ âm thanh gì, nhưng hắn vẫn dừng lại, giọng điệu mềm mại gọi một tiếng: “Tiểu Tranh?”
“Sao chàng biết là ta tới, không phải chàng không nhìn thấy sao?” Không phải thẻ người tốt giả vờ đấy chứ?
“Trên người nàng có khí tức của nguyên tố ám, ta có thể trông thấy.” Linh Tích dừng một chút, bổ sung một câu: “Rất đặc biệt.” Đặc biệt đến mức chỉ cần một chút là có thể nhận ra được.
“Rõ ràng ta đã thu liễm.” Sơ Tranh phất y phục ngồi xuống: “Sao chàng có thể trông thấy?”
“Có thể là bởi vì trong thân thể ta cũng có nguyên tố ám, cho nên càng nhạy cảm hơn một chút.” Ngón tay Linh Tích cẩn thận tránh khỏi đồ trên bàn, sờ đến tay của cô rồi giữ chặt: “Nàng thu liễm rất khá, trừ ta, sẽ không ai nhìn ra được.”
“Ồ.” Sơ Tranh nhìn về phía mặt bàn: “Chàng đang khắc cái gì vậy?”
“Đá ma pháp.” Linh Tích nói.
“Để làm gì?”
“Lưu trữ ma pháp hệ ánh sáng.”
Bởi vì ma pháp sư hệ ánh sáng quá ít.
Cho nên rất nhiều chuyện cần ma pháp hệ ánh sáng giải quyết, có thể dùng đá ma pháp thay thế.
Sơ Tranh đột nhiên đứng dậy, từ phía sau vòng lấy hắn, lấy ra thẻ bài làm bằng vàng nhét vào tay hắn: “Chàng khắc cho Một Tấc thêm cái vòng cổ lần nữa đi, nó cứ sủa ta mãi, cực kì ồn ào.”
Ngón tay Linh Tích sờ soạng thẻ bài, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Khi đó nàng cướp vòng cổ của nó làm gì?”
“…” Hoang sơn dã lĩnh, chỉ có nó là sinh vật sống, ta không cướp… Không phải, ta không mua đồ của nó, thì mua của ai?
Lời này có thể nói sao?
Không thể!
Ta không cần mặt mũi nữa à?!
Sơ Tranh gác cằm lên bờ vai Linh Tích, nhàn nhạt nói: “Không có gì.”
Linh Tích cũng không hỏi thêm nữa, bắt đầu phác họa hình dáng của vật này trong đầu, và thứ cần phải điêu khắc.
“Tiểu Tranh, nàng có thể đừng đè lên ta không?” Linh Tích bỗng nhiên lên tiếng, Sơ Tranh đè ép hắn như thế, tay có chút không làm được gì.
“Ồ.” Sơ Tranh lấy cánh tay đặt trên bả vai hắn xuống, trực tiếp vòng qua eo hắn.
Linh Tích: “…”
Linh Tích buông đồ vật xuống, kéo Sơ Tranh ôm vào trong ngực: “Nàng đừng nhúc nhích, bằng không thì sẽ quấy nhiễu đến ta, được không?”
Sơ Tranh: “…”
Nhưng ta càng muốn ôm chàng hơn!!
Đây là tư thế mà một nữ tử nên có sao?
Sơ Tranh thấy Linh Tích đã cầm đao khắc, rốt cuộc cũng không giãy dụa nữa.
Linh Tích chỉ có thể dựa vào cảm giác để khắc, Sơ Tranh hơi ngước mắt, trông thấy cái cằm trôi chảy của hắn, có chút kéo căng, hình dáng sườn mặt cũng tựa như một bức tranh tuyệt mỹ.
Sơ Tranh nhìn Linh Tích khắc, ma pháp hệ ánh sáng theo đồ án, thấm vào, khi đồ án thành hình, một cái trận pháp cũng hoàn thành.
Linh Tích khắc xong mới hỏi: “Nàng làm cái này bằng vật liệu gì?”
Hắn không cảm giác được bất luận nguyên tố gì ở trên này.
Cũng không giống ngọc… Nhưng xúc cảm khi khắc rất tốt, so với đá ma pháp thì dễ khắc hơn nhiều.
“Vàng.”
“…” Linh Tích lâm vào trầm mặc.
Lúc trước cô cũng để lại cho Một Tấc một đống kim tệ.
Trong điện yên tĩnh không tiếng nói, Linh Tích an tĩnh khắc đá ma pháp, Sơ Tranh dựa vào hắn.
Cửu Khúc tiến đến đưa trà nước, thấy Sơ Tranh được Linh Tích ôm, hơi kinh ngạc, lại nhìn dáng vẻ như không chịu ảnh hưởng gì của Linh Tích, hình ảnh này dường như cũng không khó tiếp nhận như vậy.
Trước đây chủ nhân luôn một mình chờ đợi trong đại điện băng lãnh trống vắng.
Hắn cũng muốn bồi tiếp chủ nhân, nhưng chủ nhân luôn luôn cự tuyệt.
Mà hắn cũng xác thực không thể luôn ở chỗ này được.
Trong Thần Điện có rất nhiều chuyện, hắn cần phải đi xử lý những chuyện kia, không cần chủ nhân phải làm chút việc nhỏ.
Đáy lòng Cửu Khúc hơi thở dài, buông đồ vật xuống, an tĩnh lui ra.
Linh Tích gọi hắn lại, đưa tiểu kim bài đã khắc xong cho Cửu Khúc: “Tìm thứ buộc cái này, đeo lên cho Một Tấc.”
Đây không phải là khối vàng trước đó Sơ Tranh cô nương bảo hắn nghĩ cách làm ra sao?
Khắc cho… Một Tấc?
…
Cửu Khúc cầm tiểu kim bài ra ngoài, tìm đồ buộc lên, sau đó đi tìm Một Tấc.
Một Tấc đang vui chơi chạy nhảy ở đầu hành lang kia, Cửu Khúc xuất hiện, Một Tấc trăm mét bắn vọt chạy tới, thân thể cao lớn, nhào về phía Cửu Khúc.
Cửu Khúc không ngạc nhiên chút nào khi bị nó nhào đến ngã ngồi trên mặt đất.
“Gâu!”
Cửu Khúc đẩy đầu Một Tấc đang nhiệt tình ra, đeo tiểu kim bài lên cho nó.
“Gâu gâu!!” Đây không phải vòng cổ của ta!
“Đúng vậy, chủ nhân mới khắc cho mi.” Cửu Khúc nói.
“Gâu gâu gâu!” Thật hả, chủ nhân thật tốt.
Cửu Khúc thấy mặt chó của nó tràn đầy phóng đãng, cười trên nỗi đau của người khác mà nói: “Nhưng tấm bảng này, là Sơ Tranh cô nương làm ra, làm bằng vàng nha.”
Mặt chó của Một Tấc trong nháy mắt rũ xuống.
“Gâu gâu gâu gâu!” Tiểu tặc nhất định là không có ý tốt.
“Ta thấy Sơ Tranh cô nương là bị mi làm cho không kiên nhẫn được nữa.” Cửu Khúc một câu nói ra chân tướng.
Một Tấc sợ muốn chết, nhưng nó nhớ thương vòng cổ của mình.
Cho nên nó chỉ có thể ngày nào cũng chạy đến cửa phòng Sơ Tranh sủa.
Sơ Tranh ra liền chạy.
Vài ngày nay Cửu Khúc trông thấy Sơ Tranh đằng đằng sát khí đi tìm Một Tấc.
“Được rồi, mi cũng đừng đến làm ồn ào Sơ Tranh cô nương nữa.” Cửu Khúc cảnh cáo Một Tấc.
“Gâu gâu gâu!” Nàng muốn gạt chủ nhân chúng ta! Còn khi dễ chủ nhân!!
Cửu Khúc lập tức khẩn trương: “Sơ Tranh cô nương khi dễ chủ nhân như thế nào?”
“Gâu gâu gâu gâu!!” Nàng đè lên chủ nhân! Thế này thế này…
Cửu Khúc: “…” Xem ra về sau cần phải giám sát chặt chẽ Một Tấc, không thể cho nó chạy loạn.
Cửu Khúc ho nhẹ một tiếng, phi thường cấp tốc nói sang chuyện khác.
…
Khải Thiên Tế Tự.
Hôm nay sẽ cử hành nghi thức tế thiên long trọng, nghi thức của Bồng Hoa Thành, đều do Thần Điện chủ trì.
Đến lúc đó tế ti đại nhân sẽ đi khắp toàn bộ Bồng Hoa Thành, hoàn thành nghi thức tế thiên.
Sơ Tranh không biết có một hoạt động như thế, cô chỉ biết gần đây Linh Tích rất bận.
“Cô nương, đồ của ngài.”
Sơ Tranh thu hồi tâm tư nghe bát quái, đưa kim tệ cho chưởng quỹ, cầm đồ vật rời đi.
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân tế tự, người Thần Điện có thể nhìn thấy ở khắp nơi, trên đường phố bận rộn bố trí.
“Sơ Tranh.”
Gương mặt của Phú Dục lộ ra từ phía sau đám người, trực tiếp chạy đến trước mặt cô, mặt mũi tràn đầy hưng phấn và kích động, tựa như nhìn thấy thân nhân thất lạc nhiều năm.
“Thật là ngươi rồi, ta còn tưởng rằng mình hoa mắt.”
“Sự thật chứng minh ngươi không hoa mắt.”
“…” Phú Dục bị chẹn họng, thời gian dài như vậy không gặp, Sơ Tranh cô nương nói chuyện vẫn khiến cho người ta không cách nào tiếp lời như thế. Đôi mắt Phú Dục khẽ chuyển: “Lần trước ta chưa kịp nói chuyện với ngươi, Cửu Khúc nói ngươi là khách nhân của tế ti đại nhân, bây giờ ngươi còn đang ở Thanh Phong Điện sao?”
“Ừ.”
“Rốt cuộc làm sao mà ngươi trà trộn vào được thế?” Phú Dục tò mò.
Sao lại trở thành khách nhân của tế ti đại nhân?
Lửa bát quái của Phú Dục cháy hừng hực.
Nhưng mà Sơ Tranh là một lão đại chỉ muốn nghe bát quái, không muốn thảo luận bát quái, làm lơ vấn đề này của hắn.
Phú Dục cũng rõ ràng, bát quái của tế ti đại nhân khẳng định là không dễ nghe ngóng như vậy, đáy lòng không có bao nhiêu mất mát.
“Ngươi phải cẩn thận trưởng công chúa kia.” Phú Dục nhớ tới việc này, nhắc nhở Sơ Tranh: “Ta luôn cảm thấy nàng ta sẽ không từ bỏ ý đồ như vậy.”