TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 675: Ngộ cẩm trình tường (9)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ 

Sơ Tranh ngáp một cái đi ra khỏi thang máy, còn chưa ngáp xong, lại nhanh chóng nuốt trở về.

Cô nhìn thời gian.

Mười giờ tối.

Rất tốt.

Vương bát đản lần nào cũng làm đổi mới tam quan của cô.

Lúc này mà bảo cô đi phá sản, nó có bệnh à! !

Thời gian này hẳn là phải đi ngủ!

Sơ Tranh khí thế hung hăng đi ra khỏi khách sạn, vừa lấy xe ra, liền thấy một mình Ngôn Ngộ đứng bên ngoài khách sạn.

Hắn đứng trong bóng tối, cả người cơ hồ đều sắp bị hắc ám thôn phệ, tự dưng lộ ra mấy phần tịch liêu.

Cơ hội tốt!

Đánh ngất xỉu rồi mang đi nhốt lại!

Sơ Tranh lái xe qua, Ngôn Ngộ cũng không ngẩng đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm mặt đất.

“Pháp y Ngôn.”

Sơ Tranh kêu một tiếng, lúc này Ngôn Ngộ mới ngước mắt, ánh mắt u ám nhìn về phía Sơ Tranh, mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu và dò xét.

Bóng đêm yên tĩnh.

Nửa ngày sau Ngôn Ngộ mới lên tiếng: “Cô là?”

Bóng đêm phác họa hình dáng mơ hồ của hắn.

“Sơ Tranh.”

Ánh mắt Ngôn Ngộ sâu hơn.

“Cô biết tôi?”

“Hiện tại quen biết.”

“. . .” Đại khái là chưa từng gặp qua cô gái nào không biết xấu hổ, lại còn đúng lý hợp tình như thế. Ngôn Ngộ ngừng một chút: “Cho nên cô tìm tôi có chuyện gì không?”

Sơ Tranh nghiêm khuôn mặt nhỏ: “Tôi có manh mối của vụ án mạng trong khách sạn, anh có muốn nghe không?”

Cô có cái nồi manh mối, lát nữa bịa ra một cái, lừa gạt lên xe rồi nói.

“Ồ?” Âm cuối của Ngôn Ngộ hơi giương lên, mang theo chút tản mạn: “Cung cấp manh mối của án mạng nên tìm đội trưởng đội hình sự, tôi chỉ là một pháp y, cô tìm nhầm người rồi.”

“Tôi chỉ nói cho anh.” Sơ Tranh nói: “Anh thật sự không có hứng thú?”

Ánh mắt Ngôn Ngộ hơi sâu, ngón tay thon dài khoác lên trên cửa xe, nhẹ nhàng kéo ra, lên xe ngồi xuống.

Sơ Tranh nổ máy xe, Ngôn Ngộ tự giác thắt dây an toàn lên.

“Cô có đầu mối gì?”

Sơ Tranh: “. . .”

Sơ Tranh cẩn thận hồi tưởng lại những người và những chuyện cô gặp phải trong mấy ngày ở khách sạn.

Trước đó cô chỉ cho lời khai qua loa có lệ, căn bản không nghĩ lại.

Bây giờ nghĩ kỹ. . .

“Cô căn bản không có manh mối đúng không.” Ngôn Ngộ dùng giọng điệu chắc chắn: “Cô lấy cớ chỉ vì muốn bắt chuyện với tôi?”

Sơ Tranh: “. . .”

Bắt chuyện?

Làm sao có thể.

Cô chỉ muốn trói hắn rồi nhốt lại mà thôi.

【. . . Tiểu tỷ tỷ xin nhớ kỹ, nhiệm vụ của cô là làm một người tốt! 】 Trói lại với nhốt lại là kiểu người tốt quái quỷ gì!

Sơ Tranh che đậy Vương bát đản lại.

“Ngày 14, tôi nhìn thấy có người tiến vào gian phòng đối diện.”

Ngôn Ngộ hơi liếc mắt, ánh đèn đường bốn phía đảo qua khuôn mặt hắn, làm nổi bật gương mặt tuấn mỹ rõ ràng kia.

“Cô trông thấy?” Ngôn Ngộ kéo khóe miệng xuống, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào cô: “Vậy vì sao trước đó không nói?”

“Không nhớ ra được.” Sơ Tranh đúng lý hợp tình nói.

“Vậy sao bây giờ lại nhớ ra được?”

“Trông thấy anh.” Không cố gắng ngẫm lại, làm sao lừa anh lên xe!

“Ý của cô là, dung mạo của tôi rất giống nghi phạm?” Ngữ điệu của Ngôn Ngộ có chút cổ quái.

“Tôi không nói như vậy.”

Trong xe đột nhiên an tĩnh lại.

Quang ảnh hai bên đường cấp tốc lướt qua, xe chạy trên một đoạn đường cái trống vắng, phương xa là lối vào đường hầm, giống như quái thú há to miệng, chờ bọn họ tự đưa mình vào miệng.

Tia sáng bỗng nhiên tối xuống.

Sơ Tranh đột nhiên có một loại cảm giác lạnh lẽo.

Mà cỗ cảm giác kia, đến từ người bên cạnh.

Hắn đang suy nghĩ gì?

Phía trước chính là lối ra, Sơ Tranh tăng nhanh tốc độ, ánh sáng lần nữa bao phủ quanh xe, cỗ cảm giác kia biến mất không thấy gì nữa.

Người đàn ông khoanh hai tay trước người, mắt nhìn về phía trước, cũng không có cử động dị thường gì.

“Cẩm tiểu thư nhìn thấy người nào tiến vào phòng?” Hắn hỏi.

Ánh mắt Sơ Tranh liếc qua hắn một chút, nói: “Rạng sáng ngày 14, tôi nhìn thấy một chiếc xe đẩy dừng lại ở gian phòng đối diện.”

“Cô không nhìn thấy người?”

“Không có.” Chỉ nhìn thấy một chiếc xe đẩy.

Xe đẩy cũng không có gì quá kỳ quái, cũng có thể là khách nhân người ta có nhu cầu, cho nên cô cũng không để ý.

Ngôn Ngộ trầm mặc vài giây, hỏi: “Chỉ nhìn thấy cái này?”

“Như thế vẫn chưa đủ?”

Có phải còn muốn ta bắt hung thủ lại giùm nữa không? !

Ngôn Ngộ lấy điện thoại di động ra, soạn một cái tin nhắn gửi đi.

“Cảm ơn Cẩm tiểu thư đã cung cấp manh mối, cho tôi xuống phía trước là được rồi.” Ngôn Ngộ qua sông đoạn cầu đến phi thường trôi chảy.

Sơ Tranh không có ý tứ dừng xe, giọng điệu bình tĩnh nói: “Pháp y Ngôn, hình như tôi chưa nói với anh, tôi họ gì.”

Ánh mắt Ngôn Ngộ rơi trên chồng văn kiện bên cạnh: “Cẩm tiểu thư, trên thẻ công tác của cô có viết.”

Sơ Tranh nhìn sang theo.

Khi tan tầm cô tiện tay ném thẻ công tác trên xe, phía trên có tên và ảnh chụp của cô.

Nhưng. . .

Sơ Tranh vẫn cảm thấy không đúng lắm.

Luôn cảm thấy lần đầu tiên hắn gọi mình là Cẩm tiểu thư, thì vẫn chưa trông thấy tấm thẻ công tác này.

Sơ Tranh trong tiếng gầm gừ của Vương Giả nói xông phá hạn chế cũng muốn ngăn cản hành vi phát rồ của cô, bực bội thả Ngôn Ngộ xuống ven đường.

Coi như vận khí hắn tốt.

Mà Ngôn Ngộ xuống xe, lúc này ý nghĩ trong nội tâm cũng không khác Sơ Tranh bao nhiêu.

Người đàn ông trẻ tuổi tuấn mỹ, đứng ở ven đường, ánh mắt thâm u nhìn chiếc xe đi xa.

Một con dao giải phẫu trong ống tay áo hắn trượt xuống, hàn quang lạnh thấu xương lóe lên trong đôi mắt hắn.

Vụ án giết người ở khách sạn được phá, hung thủ sa lưới.

Tin tức buổi sáng liền bắt đầu phát ra tin này.

Hung thủ là nhân viên công tác của khách sạn, giới tính nữ.

Người chết và hung thủ cũng không quen biết.

Nhưng bạn trai của hung thủ và người chết có quan hệ không minh bạch.

Hung thủ vạch trần quan hệ của hai người, khi tìm người chết tranh chấp thì thất thủ sát hại.

Cô ta không lựa chọn vứt xác, mà là đưa người chết đến gian phòng cô ta từng bắt gặp người chết và bạn trai mình gian díu, đem giấu ở dưới gầm giường.

Trong bản tin không công bố quá nhiều chi tiết, nhưng Sơ Tranh cảm thấy thi thể có khả năng từng bị phá hư.

Dù sao cô ta đã mạo hiểm đến như vậy, đưa thi thể đến tận khách sạn, vậy lòng trả thù chắc chắn là rất mạnh.

Thời gian chân chính mà nạn nhân tử vong là ngày 11.

Ngày 12 hung thủ đem thi thể đi giấu.

Ngày 13 hung thủ biết sẽ có một đoàn khách du lịch cỡ lớn đến, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người vào ở.

Hung thủ mặc quần áo người chết vào, hóa trang, chiều cao và hình thể cơ hồ không có gì chênh lệch, hung thủ còn bắt chước dáng dấp đi bộ của người chết, ở nơi có camera, đều không lộ mặt, làm lẫn lộn tầm mắt của cảnh sát.

Sau khi làm tốt, thi thể vẫn chưa được đưa tới gian phòng.

Phòng ngừa bị người trông thấy, rạng sáng ngày 14, hung thủ dùng chiếc xe đẩy vận chuyển thi thể đến gian phòng.

Khi Sơ Tranh trông thấy, hẳn là lúc hung thủ đem thi thể vào phòng.

Hung thủ yêu cầu khách sạn không cần quét dọn, ngày 18 gian phòng vẫn chưa trả lại, nhân viên vệ sinh phát hiện thi thể.

Trong lúc đó hung thủ còn mở điều hoà không khí, làm tăng mức độ hư thối của thi thể lên.

Vụ án này cũng không khó, chỉ là thời gian người chết vào ở và camera giám sát bị phá hư, tạo thành sự quấy nhiễu nhất định cho quá trình phá án.

Cho dù Sơ Tranh không nói, cảnh sát thông qua việc loại bỏ những người có quan hệ với người chết, cuối cùng cũng có thể tìm ra hung thủ.

“Người phụ nữ này là đồ biến thái à, giết người rồi lại còn giấu vào trong khách sạn.”

“Trong tin tức nói căn phòng kia, chính là phòng mà người chết và bạn trai hung thủ vụng trộm yêu đương. . .”

“Đúng là người quá độc ác.”

“Vì một thằng tra nam, mà hủy đi nửa đời sau của mình, quá thiệt thòi.”

“Đổi thành tôi, tôi mới không làm đâu, tôi muốn tìm một người tốt hơn tên tra nam kia.”

| Tải iWin