Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ngôn Ngộ cũng ở chung khách sạn với Sơ Tranh, vừa lúc ở tầng dưới Sơ Tranh, trừ số phòng số tầng không giống, còn lại số đuôi đều giống nhau.
“Xem ra tôi và Cẩm tiểu thư rất có duyên phận.”
“Ừ.”
“Vậy Cẩm tiểu thư, ngủ ngon.”
“…” Thẻ người tốt không có bệnh chứ? Bây giờ không phải là buổi trưa sao?! Được rồi, không thể vạch trần thẻ người tốt.
Khi Ngôn Ngộ xuống thang máy, kín đáo đưa cho Sơ Tranh một tờ giấy.
Thang máy chậm rãi khép lại.
Gương mặt tuấn mỹ của Ngôn Ngộ từ từ biến mất.
Sơ Tranh nhìn tờ giấy một chút, khi ra khỏi thang máy, tiện tay ném vào thùng rác.
Đợi cô về đến phòng, lại thuần thục đem dãy số này lưu vào danh bạ, tên không có gì đặc biệt, chính là hai chữ ngay ngắn – Ngôn Ngộ.
Buổi chiều Sơ Tranh trốn việc, ở trong phòng uổng phí thời gian.
Hơn chín giờ đêm, Sơ Tranh vừa tắm rửa xong, điện thoại của Ngôn Ngộ liền đánh tới.
“Cẩm tiểu thư, quấy rầy rồi.” Đầu dây bên kia thập phần yên tĩnh, chỉ có giọng nói dễ nghe của người đàn ông.
Sơ Tranh rất không khách khí: “Biết quấy rầy còn gọi cho tôi?”
Hình như cô chưa từng cho hắn số điện thoại mà?
Vật nhỏ lấy đâu ra?
“…” Ngôn Ngộ trầm mặc vài giây: “Tôi có hai quyển sách hình như rơi trong xe của Cẩm tiểu thư.”
“Ồ.” Không đợi người bên kia nói chuyện, Sơ Tranh tiếp tục nói: “Tự anh xuống mà lấy, đến phòng tôi lấy chìa khoá.”
Ngôn Ngộ lần nữa trầm mặc.
“Vậy phiền Cẩm tiểu thư mở cửa giúp tôi.”
Ngôn Ngộ đến rất nhanh, Sơ Tranh đưa chìa khóa xe cho hắn.
Cô gái vừa tắm rửa xong, trên người còn mang theo một cỗ khí tức ướt át, tóc ướt sũng nhỏ nước, giọt nước theo xương quai xanh của cô lăn xuống vạt áo.
Ánh mắt Ngôn Ngộ dịch chuyển khỏi: “Lát nữa tôi sẽ trả lại chìa khóa cho Cẩm tiểu thư.”
Quả nhiên Ngôn Ngộ rất nhanh liền đưa chìa khóa lên trả, trong tay cầm hai quyển sách kia.
Lần này Sơ Tranh thấy rõ tên sách —— giáo trình giải phẫu cơ thể con người.
Quyển kia là một sách anh văn, hình như có liên quan đến trinh sát hình sự, lộ ra không nhiều, Sơ Tranh không thấy hết.
Ngôn Ngộ đưa chìa khoá cho Sơ Tranh: “Làm phiền.”
“Ừ.” Sơ Tranh thấy hắn không đi: “Còn có việc?”
Ngôn Ngộ ngược lại không khách khí: “Có thể đi vào ngồi một chút không?”
Sơ Tranh buông cửa ra, quay người đi vào bên trong.
Ngôn Ngộ biết cô ngầm đồng ý mình có thể đi vào.
Hắn vào cửa, đóng cửa phòng lại, ngón tay nhẹ nhàng câu lên, khóa trái cửa phòng.
Ngôn Ngộ đặt sách trên bàn nhỏ, giống như tùy ý đánh giá gian phòng: “Cẩm tiểu thư hẳn là người địa phương nhỉ?”
“Ừ.”
“Vậy vì sao cô lại ở khách sạn?”
“Điều luật nào quy định không cho phép người địa phương ở khách sạn?”
“Chỉ là có chút kỳ quái.” Ngôn Ngộ dừng một chút: “Cẩm tiểu thư không có những thân nhân khác sao?”
“Rất nhanh liền có.”
Ngôn Ngộ hơi nhíu mày.
Tư liệu trong tay hắn biểu hiện, cha mẹ của cô đều đã qua đời.
Cũng không có thân thích khác… Chí ít thân thích có liên hệ là không có.
Sơ Tranh rót cho hắn cốc nước, đắn đo giữa hạ thuốc và không hạ thuốc, cuối cùng vẫn không hạ thuốc, quay người đưa cho hắn.
Ngôn Ngộ tiếp nhận, đầu ngón tay không cẩn thận đụng phải mu bàn tay Sơ Tranh, làn da cô gái phá lệ mềm mại tinh tế, ánh sáng vàng ấm áp trong gian phòng, hắt lên da thịt trắng nõn kia, lộ ra mấy phần mập mờ.
Ánh mắt Ngôn Ngộ hơi sâu, ngón tay cuộn lại, cầm chắc ly nước, không có phòng bị gì uống một ngụm.
Sơ Tranh ngồi xuống đối diện hắn, đôi chân thon dài thẳng tắp, gác lên bên cạnh, khí thế của lão đại bỗng nhiên hiện lên.
Cô đan chéo hai tay, không né tránh nhìn hắn: “Anh không phải người địa phương?”
“Tôi là.” Ngôn Ngộ bưng ly nước, thân thể thon dài của người đàn ông ngồi trong ghế sofa nhỏ, có vẻ hơi ủy khuất: “Nhưng từ lúc còn nhỏ đã đến thành phố B.”
“Anh làm việc ở thành phố B?” Vậy không phải ta còn phải lăn lộn đến thành phố B để làm người tốt sao? Không được, phải lừa hắn đến nơi này.
“Ừ.” Dáng vẻ của Ngôn Ngộ rất là buông lỏng: “Có thể sẽ ở lại đây một thời gian ngắn.”
“Ồ.”
Ngôn Ngộ và Sơ Tranh nói chuyện phiếm, bầu không khí ngược lại rất hòa hợp.
“Có thể mượn dùng toilet một chút không?”
“Tùy tiện.”
Ngôn Ngộ đứng dậy, hắn ra ngoài phải đi qua phía Sơ Tranh, trên người hắn có một mùi nước hoa nhàn nhạt, hương khí chậm rãi bay tới chóp mũi Sơ Tranh, Sơ Tranh chỉ cảm thấy rất dễ chịu, giống như con người của hắn, có thể say lòng người.
Cạch ——
Cửa phòng vệ sinh đóng lại.
Sơ Tranh chọc chọc điện thoại, ba phút sau Ngôn Ngộ từ toilet ra.
Hắn đứng phía sau Sơ Tranh, thanh âm từ xa xa truyền đến.
“Cẩm tiểu thư, tôi có thể hỏi cô một chuyện không?”
Sơ Tranh không quay đầu, chỉ lên tiếng.
Thanh âm của Ngôn Ngộ tới gần hơn mấy phần: “Cô và vị bạn trai cũ kia, cô yêu hắn không?”
“Không yêu.”
Thanh âm của Ngôn Ngộ gần thêm, đứng ở sau lưng cô: “Vậy vì sao cô lại ở bên hắn?”
“Lúc còn trẻ ai mà chưa từng mắt mù.” Mắt mù chính là nguyên chủ, không có quan hệ gì với ta. Ai, cái nồi này muốn bỏ rơi cũng không bỏ rơi được.
Sơ Tranh ngửi thấy cỗ hương khí kia, thanh âm của Ngôn Ngộ vang lên bên tai cô, trầm thấp tĩnh mịch: “Tôi không có. Hình như có chút không công bằng.”
Mấy chữ phía sau, nhẹ như tiếng thì thầm.
Cơ hồ khiến người nghe không rõ hắn nói gì.
Thanh âm của người đàn ông không bình thản như trước đó, mà nhiều hơn mấy phần tà khí.
Nhiệt độ trong phòng hạ xuống mấy độ, Sơ Tranh cảm thấy có chút lạnh.
Loại lãnh ý kia, đến từ người đàn ông phía sau.
Cô vừa muốn quay đầu, tiếng chuông điện thoại lạ lẫm vang lên, đánh vỡ bầu không khí quỷ quái trong phòng.
Ngón tay Ngôn Ngộ khẽ nhúc nhích, dao giải phẫu bị hắn thu hồi lại, hắn lấy điện thoại di động ra: “Alo?”
Một phút sau Ngôn Ngộ cúp điện thoại, hắn lui lại mấy bước, giọng nói khôi phục bình thường: “Cẩm tiểu thư, buổi tối hôm nay tôi rất vui vẻ, hi vọng lần sau trò chuyện tiếp.”
Sơ Tranh đứng dậy tiễn hắn, nhưng Ngôn Ngộ vượt lên đi phía trước, ngăn trở ánh mắt Sơ Tranh, mở cửa: “Nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon.”
Sơ Tranh đứng ở cửa ra vào, đưa mắt nhìn Ngôn Ngộ rời đi.
Cô như có điều suy nghĩ hỏi Vương Giả: “Vừa rồi hắn muốn làm gì ta?”
【 Tiểu tỷ tỷ, có lẽ hắn muốn… giết cô? 】 Vương Giả thanh âm yếu ớt phân tích: 【 Thẻ người tốt đã sắp không áp chế nổi xúc động muốn giết người của mình, mà tiểu tỷ tỷ hiện tại rõ ràng là con mồi của hắn. Cho dù hắn không muốn giết cô, chắc chắn cũng muốn làm chút chuyện khác với cô. Cho nên tiểu tỷ tỷ, cô nhất định phải cố gắng cứu vớt thẻ người tốt nha!! 】
Sơ Tranh: “…”
Vật nhỏ ghê gớm nha!
Đây là muốn lên trời sao!
【 Tiểu tỷ tỷ, hắn còn bố trí camera trên xe của cô nữa đó! 】 Vương Giả tiếp tục nhắc nhở.
Sơ Tranh: “…”
Hiện tại ta đi bắt hắn rồi trói lại còn kịp không?
【 Tiểu tỷ tỷ đề nghị cô đừng làm, dù sao đây cũng là khách sạn. 】 Vương Giả run lẩy bẩy.
“Mi nói rất có đạo lý.” Sơ Tranh đồng ý.
Vương Giả còn chưa bắt đầu vui mừng, liền nghe Sơ Tranh nói tiếp.
“Mi phát cho ta cái nhiệm vụ, ta đi mua tòa nhà.”
【…】 Mặc dù nghe thấy yêu cầu này nó hẳn phải vui mừng, nhưng hiện tại nó hoàn toàn không vui nổi!
Sơ Tranh kết thúc cuộc trò chuyện hữu hảo với Vương Giả, về đến phòng, phát hiện Ngôn Ngộ lại không lấy hai cuốn sách kia đi.
Lần đầu tiên là rơi trên xe cô.
Bây giờ lại rơi ở đây.
Ngôn Ngộ nhìn cũng không phải loại người dễ quên, lại xuất hiện tới hai lần sai lầm thế này.
Vật nhỏ đúng là rất lợi hại mà!