TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 697: Ngộ cẩm trình tường (31)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh lấy notebook sang nhìn một hồi: “Có chút giống logo công ty.”

“Ừ, anh đến H thị chính là vì điều tra chuyện này.” Nhưng hắn không nghĩ tới, tên hung thủ này sẽ gây án lần nữa.

“Em giúp anh điều tra một chút.”

Ngôn Ngộ nhìn Sơ Tranh: “Anh tra xét rất lâu…” Đều không có kết quả.

Sơ Tranh sờ đầu hắn: “Mạng lưới quan hệ của em rộng hơn anh nhiều.” Chủ yếu là có tiền.

Sơ Tranh dựa theo hướng dẫn, nhìn hoàn cảnh bên ngoài một chút: “Hẳn là nơi này.”

Nhà lầu cũ kỹ được cải tạo thành khu dân cư, liếc nhìn lên, đều là phơi quần áo ở bên ngoài, hơi thở của sinh hoạt thập phần nồng đậm, nhưng cũng lộ ra chút dơ dáy bẩn thỉu.

Sơ Tranh ngừng xe lại bên cạnh.

Cô nhìn Ngôn Ngộ một chút: “Nếu không anh ở trên xe chờ em?”

“Anh đi cùng em.” Ngôn Ngộ xuống xe trước một bước.

Sơ Tranh đành phải xuống dưới, cầm cái mũ đội lên đầu hắn, thuận tay sờ tóc một cái.

“Bảo bảo, em rất thích sờ tóc anh?” Thỉnh thoảng cứ sờ như đang sờ mèo vậy.

“Ừ, không được?”

“Được.” Ngôn Ngộ ngừng một chút: “Tại sao phải đội mũ cho anh.”

“Ngăn mặt trời.” Sơ Tranh đúng lý hợp tình nói: “Đi thôi.”

Ngôn Ngộ nhìn trời.

Mặt trời bị mây chặn lại, làm gì có mặt trời?

Sơ Tranh và Ngôn Ngộ ngăn nắp xinh đẹp thế này, hoàn toàn không hợp với người nơi này, đột nhiên xuất hiện trong hoàn cảnh như vậy, gây nên không ít người chú ý.

Sơ Tranh tìm người hỏi: “Chỗ này trước kia là nhà máy Thường Phong sao?”

“Không biết.” Người kia lắc đầu.

Sơ Tranh liên tiếp hỏi hai người, cũng không biết.

Cuối cùng hỏi một ông lão hơi lớn tuổi một chút, ông lão gật đầu: “Đúng thế, trước kia là nhà máy Thường Phong, về sau đóng cửa rồi.”

Sơ Tranh lật tờ kia giấy ra, cho ông lão nhìn: “Đây là lo… tiêu chí của nhà máy Thường Phong sao?”

Ông lão mắt kém, nhìn không rõ lắm.

Sơ Tranh đưa đến gần một chút.

Ngôn Ngộ đứng ở phía sau nhìn, đáy lòng nhịn không được hiện lên một tia kỳ quái.

Bảo hắn nhận xét về Sơ Tranh, thì đó chính là lạnh lùng, tựa như khắp nơi đều lộ ra sự vô tình vô nghĩa.

Mà bây giờ hắn lại trông thấy, ở trong một hoàn cảnh dơ dáy bẩn thỉu thế này, cô có thể tâm bình khí hòa hỏi chuyện người khác.

Hắn cho là, cô trực tiếp đến bắt một người, lấy hình thức của người xã hội đen hỏi…

Sơ Tranh cầm tờ kia giấy trở về: “Nơi này chính là nhà máy Thường Phong, đóng cửa hơn mười năm rồi, cái logo này cũng đúng là nhà máy Thường Phong. Phía trước có công nhân của nhà máy Thường Phong ở, đi hỏi một chút.”

Ngôn Ngộ giơ tay, đầu ngón tay phất qua gương mặt Sơ Tranh, vén một lọn tóc của cô ra sau tai.

“Bảo bảo, gặp em thật tốt.”

“Em là người tốt.” Sơ Tranh kéo tay hắn hôn một cái: “Đi thôi.” Nếu không phải vì anh, em điên rồi mới chạy đến đây kiếm chuyện à.

Đầu ngón tay Ngôn Ngộ nóng hổi, sự ngột ngạt đọng lại nơi đáy lòng, dường như cũng bị nụ hôn kia của cô cưỡng chế di dời đi.

Đầu ngón tay hắn xuyên qua ngón tay Sơ Tranh, mười ngón tay đan vào nhau.

Cái logo này đại biểu cho cái gì, Ngôn Ngộ cũng không biết, cũng không biết rốt cuộc bọn họ muốn điều tra cái gì.

Sơ Tranh cũng chỉ hỏi loạn chẳng có mục đích.

Sơ Tranh đưa tiền, những người này rất tình nguyện nói cho Sơ Tranh nghe chuyện trong nhà máy.

Sơ Tranh: “Vì sao nhà máy Thường Phong lại đóng cửa?”

Nhân viên số một: “Haizzz, mấy năm kia nhà máy mọc lên rất nhiều, nhà máy không cải cách, không có mối làm ăn, không đóng cửa không được. Lúc trước trả lương cho chúng tôi, ông chủ còn thiếu tiền của chúng tôi đấy, về sau liền phân nơi này cho chúng tôi.”

Sơ Tranh: “Nhà máy Thường Phong có chuyện kỳ quái gì phát sinh không?”

Nhân viên số hai: “Kỳ quái? Không có chuyện gì kỳ quái.”

Sơ Tranh: “Người thì sao?”

Nhân viên số ba: “Người? Có người kỳ quái hay không tôi không biết, nhưng năm đó trong nhà máy lại có không ít bát quái, tôi nghe nói nhà máy đóng cửa, là bởi vì bà chủ thông đồng với một tên tiểu bạch kiểm trong nhà máy rồi ôm tiền chạy. Đây chỉ là chuyện lén bát quái, tôi không biết thật hay giả, cô cũng đừng coi là thật, nghe một chút là được rồi.”

Sơ Tranh: “Sau đó thì sao?”

Nhân viên số ba: “Sau đó? Tôi cũng không biết, không bao lâu nhà máy liền đóng cửa, ai biết được chuyện sau đó thế nào.”

Sơ Tranh đập tiền lên mặt bàn.

Nhân viên số ba gãi gãi đầu, có chút động tâm, nhưng lại xác thực không biết chuyện phía sau.

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, con ngươi hơi sáng lên: “Cô đến phía sau nhà máy tìm lão Bành hỏi một chút đi, trước kia hắn đi theo bên cạnh ông chủ làm việc, hắn biết nhiều hơn chúng tôi nhiều.”

Sơ Tranh từ trong nhà đi ra, Ngôn Ngộ cũng đúng lúc kết thúc cuộc trò chuyện với một người.

Ngôn Ngộ lắc đầu với cô, Sơ Tranh hất cằm về phía bên kia: “Đến phía sau hỏi một chút.”

Phía sau nhà máy có một tầng lầu nhỏ thấp, hẳn là cửa sau của nhà máy trước kia.

Sơ Tranh giữ chặt Ngôn Ngộ, để hắn đứng trên mặt đất sạch sẽ, Ngôn Ngộ làm việc không nhanh như Sơ Tranh, chỉ có thể nhìn cô đi qua.

Sơ Tranh tiến lên nhìn một chút, cửa đã khóa lại, không có ai.

Nhưng nhìn từ vết tích ở cửa thì cho thấy nơi này có người ở.

“Hai người tìm ai?”

Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau.

Một người đàn ông ước chừng hơn năm mươi tuổi đứng ở phía sau, thân thể lung la lung lay, trong tay cầm theo một bình rượu, tràn ngập mùi rượu, có lẽ là uống say.

Ngôn Ngộ: “Chào ông, chúng tôi muốn hỏi một chút về chuyện trước kia của nhà máy Thường Phong.”

Người đàn ông nhíu mày, thập phần không kiên nhẫn, nói chuyện cũng có chút lớn tiếng: “Nhà máy đã đóng cửa nhiều năm rồi, có cái gì mà hỏi, Đi đi đi!!”

Người đàn ông phất tay đuổi người, vừa uống rượu vừa đi tới cửa.

“Ăn no rửng mỡ, thực sự là… nấc… Đi mau đi! Bằng không thì lão tử sẽ đánh người đấy!” Giọng nói thô dát của ông ta rất là chói tai: “Sao cô còn chưa đi!”

Người đàn ông chỉ vào Sơ Tranh đứng ở cửa.

Mi tâm Ngôn Ngộ cau lại, vừa định tiến lên, Sơ Tranh lấy ra một xấp tiền, lung lay trước mặt ông ta: “Trả lời vấn đề của chúng tôi, số tiền này đều là của ông.”

Người đàn ông dụi dụi mắt.

Thân thể càng lung lay hơn.

Tựa hồ cảm thấy mình xuất hiện ảo giác, lại dùng sức xoa xoa.

Ầm!

Bình rượu rơi xuống đất, người đàn ông dùng hai tay túm lấy tiền, đếm, con ngươi lập tức phát sáng, tỉnh cả rượu.

Ông ta cúi đầu khom lưng, cười theo: “Hai người muốn hỏi cái gì? Nấc… A, chờ một lát, tôi mở cửa, vào bên trong nói, vào bên trong nói.”

Người đàn ông tìm ra chìa khoá, mở cửa mời Sơ Tranh và Ngôn Ngộ đi vào.

Trong phòng rối bời, mùi thuốc lá và mùi rượu hỗn hợp, phá lệ khó ngửi.

Ông ta ào ào lật ra hai cái ghế: “Hơi loạn, đừng… Nấc… Đừng ghét bỏ, ngồi, mời ngồi. Uống nước không?”

Sơ Tranh và Ngôn Ngộ đồng thời lắc đầu.

Ngôn Ngộ không ngồi, đánh giá gian phòng.

Người đàn ông kia thì không để ý, trực tiếp ngồi trên đống quần áo bẩn, xoa xoa tay: “Hai người muốn hỏi chuyện gì?”

“Vì sao nhà máy Thường Phong lại đóng cửa?”

“Đây là chuyện từ bao nhiêu năm về trước rồi, sao hai người lại hỏi chuyện này?” Người đàn ông hiếu kì, nhà máy Thường Phong đã đóng cửa bao nhiêu năm.

“Trả lời vấn đề của tôi.”

Giọng điệu nữ sinh lạnh như băng, người đàn ông bị cô nhìn đến không khỏi có chút rụt rè, cũng không dám hỏi loạn.

“Kinh doanh không tốt, không có sinh ý, liền đóng cửa chứ sao.”

Sơ Tranh liếc ông ta một cái: “Có người nói là bà chủ cùng người ôm tiền chạy.”

| Tải iWin