Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh không có thứ gì để thu dọn, ngay lập tức muốn rời đi.
Chân trước vừa bước ra cửa sân, chân sau thanh âm của Vương Giả liền vang lên.
【 Nhiệm vụ ẩn: Mời thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Tầm Ẩn, cứu vớt Tầm Ẩn hắc hóa. 】
【 Mời tiểu tỷ tỷ tiến về từ đường tìm kiếm thẻ người tốt của cô. 】
Sơ Tranh: “…”
Ầm!
Cửa viện bị đạp văng, phát ra một tiếng vang rất lớn.
Đúng lúc có người đi ngang qua cửa, bị dọa đến cứng đờ tại chỗ, nhìn sang phía Sơ Tranh bên này.
Ầm!
Người kia còn chưa thấy rõ người, bên tai lại vang lên một tiếng vang thật lớn nữa, cửa viện bị người đóng lại từ bên trong.
Giữa ban ngày gặp phải bệnh tâm thần à?
Người kia chỉ cảm thấy xung quanh có chút lạnh, nhanh chóng rời đi.
Sơ Tranh đứng ở cửa ra vào vỗ ngực.
Xém chút bị người ta nhìn thấy.
May mắn cô phản ứng nhanh.
Sơ Tranh âm u nhìn chằm chằm vào cửa, lại nhấc chân đạp một cái.
Cửa:…
…
Sơ Tranh đứng trước cánh cửa bị xích sắt khóa lại, xích sắt rỉ sét loang lổ, mắt xích ở đâu Sơ Tranh đều đã không nhìn thấy được nữa.
Cô lấy ra một cây rìu, chém về phía xích sắt.
Rầm —
Sơ Tranh chỉ cảm thấy hơi nghẹt thở, một cỗ yêu khí khổng lồ ập tới, chấn động đến mức cô lui lại phía sau mấy bước.
Ôi nha.
Lại có yêu khí!
Sơ Tranh đơ khuôn mặt nhỏ, lắc lắc tay, mũi chân điểm trên mặt đất một chút, làm ra một tư thế như muốn dùng lực cực lớn.
Một giây sau.
Thân thể Sơ Tranh nhảy lên, dễ dàng giẫm lên tường vây, rơi vào trong viện.
【…】
Sơ Tranh giẫm lên một mảnh cỏ hoang, có chút cổ quái quay đầu lại nhìn tường vây.
Ngân quang trên người lấp lóe, hình thành một vòng bảo hộ quanh người cô.
Sơ Tranh quay trở lại, giơ tay sờ hư không, quả nhiên cảm giác được một cỗ yêu khí, giống y đúc như cỗ yêu khí ở khóa cửa kia.
Nếu như người bình thường cứ vậy mà xông tới, thì có lẽ sẽ bị yêu khí cắt thành từng lát.
Người bình thường thiết lập phòng hộ kiểu này, cùng lắm thì đánh bay người.
Còn cái này là trực tiếp cắt miếng…
Thật sự quá ác độc.
Sơ Tranh mò cổ tay, ngân tuyến cọ cọ cô một chút.
Trong viện không có gì khác biệt so với khi cô ở bên ngoài trông thấy, cỏ hoang sắp cao qua đầu gối cô.
Sơ Tranh giẫm lên cỏ hoang, đi đến trước từ đường kia.
Cửa từ đường không khóa lại, Sơ Tranh thử đẩy, cửa cạch một tiếng, từ từ mở ra.
Sơ Tranh nhìn vào bên trong một chút, tia sáng ảm đạm, lộ ra sự quạnh quẽ, không có nhân khí.
Trên mặt đất phủ một lớp đá xanh, rất sạch sẽ.
Ở giữa đặt một cái ghế bập bênh kiểu cũ, cái ghế đang kẹt kẹt kẹt kẹt đong đưa.
Sơ Tranh: “…”
Lần này thẻ người tốt là cái quỷ gì?
Quỷ?
Không, không thể nào…
Có yêu không có quỷ.
Yêu quỷ bất đồng tông nha!!
Sơ Tranh nhìn về nơi sâu hơn, phía trước có một cái bình phong, ngăn chặn tầm mắt của cô.
Nhưng mà…
Trên bình phong có một đạo hình dáng mơ hồ, nhìn từ cái bóng, hẳn là một nam nhân, tay chống đầu, tư thế nửa nằm.
Sơ Tranh hơi chần chờ, nhấc chân đi vào, cái bóng kia không hề nhúc nhích
Dần dần tới gần bình phong, đồ vật đằng sau cũng dần dần hiển lộ ra.
Sơ Tranh nhìn thấy một chiếc giường mỹ nhân trước.
Trên giường mỹ nhân là một nam tử dung mạo kinh người đang nằm.
Trên người nam tử mặc trường sam hoa lệ phức tạp, trường sam tản ra trên giường mỹ nhân, giống như phồn hoa nở rộ.
Ung dung hoa quý, tuyệt sắc khuynh thành.
Một khắc khi trông thấy hắn, giống như thời không rối loạn, tràng cảnh bốn phía biến thành cung điện rường cột chạm trổ, hết thảy đều sáng lên.
Sơ Tranh vừa định tiến lên.
Nam tử trên giường mỹ nhân khẽ run rẩy hàng mi dài, chậm rãi mở mắt ra.
Tràng cảnh sáng ngời xung quanh xuất hiện vết rạn, mạng nhện dường như cấp tốc lan tràn ra.
Tiếp theo chớp mắt một cái, giống như mặt gương bị đánh nát.
Cả phòng đều âm u xuống, một luồng hơi lạnh từ dưới chân vọt lên, bốn phía trong nháy mắt biến thành hoàn cảnh như tu la địa ngục.
Sợ hãi, kinh dị, áp lực đấu đá tới, khiến cho người ta không thở nổi.
Mà giữa hoàn cảnh như địa ngục kia…
Nam tử trên giường mỹ nhân mở mắt ra.
Hắn là Tu La thức tỉnh.
Vô thanh vô tức, nhưng lại làm kẻ khác sợ hãi.
“Tiểu yêu?”
Nam tử chậm rãi ngồi dậy.
Trong đôi mắt đen như mực, ẩn ẩn có quang ảnh màu đỏ lưu động.
Thanh âm của hắn giống như đến từ thời không xa xôi, đem đến cho người ta một loại cảm giác linh hoạt kỳ ảo êm tai, muốn đắm chìm trong thanh âm đó, nhưng mà một giây sau liền bị sự sợ hãi càn quét.
Bên tai có tiếng quần áo vạch phá không khí, phía sau lưng Sơ Tranh phát lạnh.
Ngón tay lạnh như băng chế trụ yết hầu Sơ Tranh.
“Ngươi tới làm gì, nhìn xem ta chết chưa sao?”
Thanh âm của nam nhân vang lên bên tai, Sơ Tranh có thể cảm giác được yêu khí phun trào trên người hắn, cùng với hơi thở tà ác xen lẫn trong giọng nói của hắn.
“Vậy ngươi phải thất vọng rồi.” Âm điệu của hắn kéo dài thật chậm, ở vào tình thế như vậy, có vẻ hơi quỷ dị.
Sơ Tranh không nhúc nhích, mặc cho nam nhân bóp lấy cổ mình.
Thẻ người tốt lợi hại nha!
Cũng dám động thủ với ta!
Ta có thể làm rơi hắn không?
【… Tiểu tỷ tỷ, cô tùy ý. 】 Vương Giả từ bỏ trị liệu.
Sơ Tranh kích động bóp cổ tay.
“Ngươi biết ta?”
“A, không phải ngươi đến xem ta sao?” Mặc dù nam nhân bóp lấy cô từ phía sau, nhưng thân thể vẫn cách cô một khoảng cách.
“Ta không biết ngươi.” Sơ Tranh bình tĩnh trả lời.
Mặc dù dung mạo ngươi đẹp, cũng đúng là thẻ người tốt của ta, nhưng ta thật sự không biết ngươi!
Hôm nay ta mới nhìn thấy ngươi lần đầu!
Sơ Tranh không nhìn thấy người phía sau, chỉ có thể cảm giác được cánh tay hắn đang bóp lấy mình, dùng sức sau đó lại buông ra…
Ngay lúc hắn chuẩn bị triệt để buông ra, Sơ Tranh bắt lấy cánh tay hắn, kéo về phía trước một cái, trực tiếp ngã xuống chiếc giường mỹ nhân.
Cạch…
Xích sắt trên tứ chi nam nhân hiển lộ ra.
Động tác vốn định tiến lên của Sơ Tranh ngừng lại, rút lui sang bên cạnh.
Ánh mắt nhìn theo phương hướng xích sắt, xích sắt bị cố định ở bức tường phía sau…
Thẻ người tốt lại bị người nhốt ở đây?
Cái này… Không phải tiện nghi cho ta sao?!
【…】 Tiểu tỷ tỷ, xin cô đừng có biến thái cầm thú như vậy được không? Đối đãi với thẻ người tốt như thế, cô muốn hắn hận hết cô hay gì? 【 Tiểu tỷ tỷ, chuyện cô phải làm, là thả hắn ra ngoài. 】 Đây mới là chuyện mà một người tốt nên làm.
Nam tử trên giường mỹ nhân đứng dậy, tùy ý kéo xích sắt xuống, trong con ngươi đen như mực có hồng quang lưu động: “Ngươi là gì của ả?”
“Ai?” Ngươi mẹ nó nhận ta thành ai vậy hả?
“Kiêu Nguyệt.”
Đối với cái tên này, Sơ Tranh hoàn toàn xa lạ.
Nghe cũng chưa từng nghe bao giờ.
“Không biết.”
Không gian đột nhiên yên tĩnh lại.
Nam tử ngồi trên giường mỹ nhân, trong mắt hắn không hề che giấu sự tà ác, rơi vào trên người Sơ Tranh, không chút kiêng kỵ đánh giá.
Giống như đang cân nhắc xem cô nói thật hay giả.
Giây lát, nam tử đánh vỡ yên tĩnh: “Tiểu yêu, tốt nhất ngươi đừng gạt ta, bằng không thì…”
Sơ Tranh nghiêm lấy khuôn mặt nhỏ, thật lòng hỏi: “Bằng không thì thế nào?”
Nam tử cười một tiếng, một giây sau nụ cười biến mất, trên gương mặt tuấn tú làm cho người ta thán phục kia, chỉ còn lại sự tà ác làm người sợ hãi: “Bằng không thì ta liền ăn luôn ngươi.”
“Chỉ bằng ngươi?”
Ánh mắt Sơ Tranh rơi vào trên xích sắt.
“Ngươi đang chất vấn ta?”
“Nếu ngươi thật sự lợi hại, sao lại bị người xích ở đây?” Xích sắt trên người ngươi, chính là điểm làm người ta chất vấn đấy.
Còn muốn ăn luôn ta, nghĩ hay lắm đấy!
“…” Nam tử trầm mặc xuống.
“Ngươi lại không sợ ta.”
Sơ Tranh mặt không cảm xúc đứng ở một bên, ánh mắt càng không có chút rung động nào nhìn hắn, tựa như đang nhìn một vật phẩm bình thường.
“Ngươi có gì mà phải sợ?” Còn không phải thẻ người tốt của ta à.
Ngươi còn bị trói kia kìa.
Sợ cái gì.