Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh: “…”
Như thế mà ngươi cũng thấy được ta!
Mắt ngươi có trang bị rada à?!
“Đại tiểu thư, đây là chợ đen.” Lý Nghiêm nhắc nhở.
“Bắt cô ta không tốn nhiều thời gian, đi!” Lý Tiểu Ngư hiện tại chỉ muốn tóm lấy Sơ Tranh cho hả giận, làm gì quản quy củ của chợ đen nữa.
Lý Nghiêm không dám cãi mệnh lệnh của Lý Tiểu Ngư, chỉ có thể mang người bao vây Sơ Tranh, nhưng không lập tức động thủ.
Dư Tô theo thói quen trốn ra phía sau Sơ Tranh, đại lão bảo mệnh.
Lý Tiểu Ngư đứng ở phía sau, ở xa xa đối mặt với Sơ Tranh: “Ngươi còn dám xuất hiện, chuyện lần trước ta còn chưa tính sổ với ngươi, ta khuyên ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn cùng ta trở về.”
Sơ Tranh chạy thoát khiến Lý Tiểu Ngư vô cùng không vui.
Lần trước là cô ta bất cẩn, cho rằng cô đã nghe lời.
Không nghĩ tới lại để cô chạy mất.
Nhưng mà…
Lần này cô chạy không thoát.
Lý Tiểu Ngư rất có tự tin với chính mình.
Cô ta cảm thấy lần trước Sơ Tranh chỉ là xuất kỳ bất ý*, cô ta không có phòng bị, cô căn bản không phải là đối thủ của mình.
(* Xuất kỳ bất ý: Chỉ hành động bất ngờ ngoài dự liệu)
“Ngươi muốn tính kiểu gì?” Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Ngươi cũng không thể làm gì ta.”
Trên gương mặt vũ mị của Lý Tiểu Ngư, lộ ra vẻ trào phúng: “Lần trước chẳng qua là ngươi bất ngờ đánh lén, thật sự cho rằng ngươi lợi hại lắm sao?”
Sơ Tranh thật lòng gật đầu: “Ừ.” Ta rất lợi hại.
Lý Tiểu Ngư: “…”
Lý Tiểu Ngư nháy mắt với Lý Nghiêm.
Lý Nghiêm có chút chần chờ, nhưng không chịu nổi Lý Tiểu Ngư thúc giục, chỉ có thể mang người động thủ, tranh thủ tốc chiến tốc thắng.
Dư Tô kinh hồn táng đảm trốn ra phía sau, cũng không dám nhìn.
Nghe thấy âm thanh lốp bốp bên kia, thân thể cũng phát run theo một cách rất có tiết tấu.
Đại lão thật đáng sợ.
“Chính là cô ta thả những con yêu kia ra!!”
Lý Tiểu Ngư đột nhiên cất giọng.
Dư Tô giật mình trong lòng, nhìn sang phía bên kia.
Bên kia có rất nhiều người, mà bởi vì câu nói kia của Lý Tiểu Ngư, lúc này tất cả mọi người vây công Sơ Tranh.
Dư Tô nuốt một ngụm nước bọt.
Hắn chỉ là một con tiểu yêu, không giúp gì được.
Đại lão lợi hại như vậy, không có việc gì, không có việc gì…
…
Sự thật chứng minh, Sơ Tranh xác thực không có việc gì.
Một đám người nằm trên mặt đất, duy chỉ có nữ sinh tóc vàng kia, vững vàng đứng ở chính giữa, đôi mắt màu vàng rực rỡ hờ hững nhìn bọn họ.
Thanh nhã lạnh nhạt, tự phụ vô song.
Giống như nữ vương bệ hạ tùy ý tuần sát lãnh thổ của mình.
Tất cả mọi người ở đây, một tên cũng không lọt nổi vào mắt xanh của cô.
“Chợ đen cấm đánh nhau ngươi không biết sao? Ở đây là chợ đen, không phải nơi cho các ngươi gây sự? Các ngươi muốn đánh, rời khỏi chợ đen rồi muốn đánh thế nào thì đánh thế ấy, không ai quản các ngươi!” Người đứng ở đó, có chút kiêng kị nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh.
Nữ sinh này…
Nói cô là yêu, trên thân không có yêu khí.
Nói cô là người, trên thân lại không nhân khí.
Rất cổ quái.
Còn rất lợi hại…
Nhiều người như vậy cũng không phải là đối thủ của cô.
Sơ Tranh nhìn về phía Lý Tiểu Ngư, bằng phẳng tỉnh táo lên tiếng: “Bọn họ ra tay trước.”
Dựa vào cái gì mà nói ta!
Ta đây là phòng vệ chính đáng!
Không thể bởi vì Lý Tiểu Ngư dáng dấp thật đẹp, các ngươi liền đảo lộn trắng đen như vậy được!
Lý Tiểu Ngư lập tức nói: “Cô ta thả những con yêu kia ra đả thương người trước.”
“Không có, không phải ta, đừng nói lung tung.” Sơ Tranh phủ nhận liên tiếp ba câu.
Kỳ thật Lý Tiểu Ngư cũng không trông thấy.
Nhưng cô ta có một loại trực giác, cho dù không phải, thì bây giờ cũng phải hắt nước bẩn lên người Sơ Tranh cho bằng được.
Nhiễu loạn trật tự chợ đen, người quản lý cấp cao trong chợ đen ra, còn sợ không đối phó được cô à?
Thời gian ngắn như vậy, tiểu yêu này lại trở nên lợi hại như thế… Ngược lại làm cô ta lau mắt mà nhìn.
Chờ rơi vào tay cô ta rồi, khi đó mới hảo hảo trừng trị cô.
“Ta nhìn thấy!” Lý Tiểu Ngư thái độ kiên định xác nhận, nói như một lời thề son sắt: “Chính là cô ta thả những con yêu kia ra.”
“Ngươi trông thấy là được? Ngươi có chứng cứ không?” Không có chứng cứ đừng mơ mà đùa nghịch lưu manh với ra!
Chân mày Lý Tiểu Ngư cau lại: “Ta tận mắt nhìn thấy, còn cần chứng cớ gì?”
“Ngươi tận mắt nhìn thấy…”
Chó chết!
Cô làm kín kẽ như vậy.
Ngươi thấy cái quỷ chứ thấy!
“Đúng!”
Giọng điệu của Lý Tiểu Ngư vô cùng chắc chắn.
Sơ Tranh không chút dao động liếc mắt nhìn cô ta một cái, lạnh buốt nói: “Vậy còn phải móc mắt ngươi xuống để chứng minh?”
Đám người: “…”
Lúc nữ sinh tóc vàng nói câu này, rõ ràng là giọng điệu cực kì bình tĩnh.
Nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy một cỗ âm phong đảo qua gáy, sau lưng dâng lên lãnh ý lạnh căm căm.
Người bên cạnh Lý Tiểu Ngư có chút lưỡng lự.
Trật tự của chợ đen thì phải giữ gìn.
Nhưng cũng không thể đắc tội loạn với người khác.
Trong lúc nhất thời không ai nói chuyện.
Sơ Tranh đánh vỡ bầu không khí quỷ dị này: “Các ngươi không chứng minh được ta thả những con yêu kia ra, vừa rồi người động thủ trước cũng là vị Lý tiểu thư này, ta chỉ phòng vệ chính đáng. Các ngươi muốn một lời giải thích, thì tìm cô ta đi.”
Cái này nồi ta mới không cõng đâu.
“Ngươi cũng động thủ…”
“Bằng không thì ta đứng đấy cho người ta đánh à?” Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm: “Ngươi ngu như thế, cũng không có quyền yêu cầu tất cả mọi người đều ngu như ngươi.”
“Ngươi…”
“Ta nói sai?”
“…”
Sơ Tranh một mực chắc chắn mình phòng vệ chính đáng.
Kiên quyết không thừa nhận những con yêu kia do cô thả.
Huống hồ người ở đây đều không nhìn thấy, yêu là do Sơ Tranh thả ra.
Một mình Lý Tiểu Ngư vu oan, cách nói đó cũng không thành lập.
Mà không ít người trông thấy Lý Tiểu Ngư đem người bao vây Sơ Tranh trước, cũng là người của Lý Tiểu Ngư ra tay trước…
Một người trông thấy, cùng rất nhiều người trông thấy, cuối cùng trình độ tin phục đem đến cho người ta là không giống nhau.
Lý Tiểu Ngư là có lý cũng không thể nói được.
Huống chi cô ta còn không có lý…
…
Lý Tiểu Ngư ở bên ngoài thì người khác sẽ nể tình.
Nhưng đây là chợ đen.
Đã tiến vào, thì phải tuân thủ quy củ.
Lý Tiểu Ngư biện giải không lại Sơ Tranh, cuối cùng bị mang đi xử lý hậu quả vì đánh nhau ẩu đả ở chợ đen, Sơ Tranh là “người bị hại”, đã không còn chuyện của cô nữa.
“Sơ Tranh!”
“Đại tiểu thư, tôi đã nhắc nhở ngài…”
Lý Tiểu Ngư trừng Lý Nghiêm một cái.
Lý Nghiêm nhất thời im bặt.
“Con yêu kia đã bắt được chưa?”
“Bắt được rồi.” Lý Nghiêm nói: “Đã mang về.”
Nghe vậy lệ khí dưới đáy lòng Lý Tiểu Ngư thoáng chuyển biến tốt đẹp hơn một chút: “Dạy dỗ cho tốt, tôi muốn nhìn thấy hiệu quả nhanh nhất.”
“Đại tiểu thư, chuyện này chỉ sợ…”
Yêu vốn không dễ thuần phục.
Lúc trước để Sơ Tranh chịu thua, bọn họ phải dùng thời gian rất dài.
Lý Tiểu Ngư không quan tâm những chuyện đó, chỉ cần kết quả.
Cô ta siết chặt nắm đấm: “Ngày tuyển cử của liên minh đã định ra, chúng ta không còn bao nhiêu thời gian nữa.”
“Gần đây hình như trong liên minh đang bận rộn chuyện khác, chuyện tuyển cử, nghe nói đã tạm thời gác lại.” Lý Nghiêm nhanh chóng nói lại tin tức mới nhất một lần.
Lý Tiểu Ngư nhíu mày: “Chuyện gì?”
Còn quan trọng hơn cả chuyện tuyển cử vị trí phó chủ tịch.
Lý Nghiêm lắc đầu: “Không rõ ràng lắm, tôi đang điều tra.”
Lý Tiểu Ngư hừ lạnh một tiếng: “Đám người trong liên minh kia, vẫn không để cho những đại gia tộc như chúng ta tham dự vào những chuyện quan trọng, chỉ có ngồi vào vị trí cao hơn, chuyện trong liên minh, chúng ta mới có thể biết được càng nhiều, lời nói càng có trọng lượng.”
“Đại tiểu thư, ngài yên tâm, ngài nhất định sẽ được chọn.” Lý Nghiêm cung kính nói.
Lý Tiểu Ngư bị lấy lòng, trên mặt cuối cùng cũng hòa hoãn hơn không ít.
Đợi cô ta được chọn làm phó chủ tịch, lại tới thu thập Sơ Tranh.
Cô ta không tin một tiểu yêu quái, mà có thể chạy thoát khỏi ngũ chỉ sơn của mình.