Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Ngươi chính là muốn gạt ta cởi bỏ xiềng xích cho ngươi.” Sơ Tranh giọng điệu bình tĩnh, không thấy tức giận, cũng không thấy những cảm xúc khác.
“Đúng.”
Tầm Ẩn hào phóng thừa nhận.
Hắn chính là muốn cởi bỏ xiềng xích này, bằng không thì phí nhiều công sức như thế làm gì.
Đầu ngón tay lạnh buốt của Tầm Ẩn phất qua gương mặt Sơ Tranh, rơi vào trên cánh môi cô, nhẹ nhàng ngăn chặn: “Ngươi rất thích, không phải sao?”
“Ngươi nằm mơ.”
Sơ Tranh lui lại một bước.
Ghế bập bênh cọt kẹt một tiếng.
Ngón tay Tầm Ẩn treo trên hư không, ngăn chặn không khí.
“Vậy tiểu yêu cứ thoải mái thể nghiệm hình ảnh trong mộng đi, tùy thời hoan nghênh ngươi tới.”
Sơ Tranh khoanh hai tay trước ngực, nhìn chằm chằm hắn vài giây, một lát sau quay người rời đi.
Tầm Ẩn cho là một đoạn thời gian nữa Sơ Tranh sẽ không tới, ai biết chạng vạng tối, cô liền dọn đồ đến.
“Ngươi làm gì?”
Tầm Ẩn dựa vào bình phong, rất hứng thú nhìn cô đặt đồ vật.
Sơ Tranh không ngẩng đầu đáp: “Ở cùng ngươi.”
“Ở cùng ta?” Tầm Ẩn dừng vài giây: “Tiểu yêu, hình như ngươi chưa trải qua sự đồng ý của ta?”
Sơ Tranh đúng lý hợp tình: “Đây là nhà của ta, tính cả ngươi cũng là của ta, tại sao ta phải trải qua sự đồng ý của ngươi.”
“…”
Từ đường trống trải, rất nhanh liền nhiều hơn không ít đồ vật.
Có thêm một người… A, không đúng, có thêm một yêu, bầu không khí vắng ngắt tựa hồ cũng rút đi không ít.
Phía sau không có điện, Sơ Tranh mua ngọn nến đến đốt lên, cả phòng đều sáng rực lên hẳn.
Chẳng biết Tầm Ẩn trở về sau tấm bình phong từ lúc nào, nằm trên giường mỹ nhân, đối với chuyện Sơ Tranh chuyển tới, không nói gì nữa.
Sơ Tranh thu thập xong, leo lên cái ghế bập bênh của Tầm Ẩn nằm, mệt chết người.
Chẳng biết Sơ Tranh ngủ mất từ lúc nào.
Trong mộng vẫn là hình ảnh kiều diễm kia.
Sơ Tranh phiền lòng tỉnh lại, cô nhìn ra phía sau tấm bình phong, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng của Tầm Ẩn.
Sơ Tranh đứng dậy, đi qua phía sau tấm bình phong.
Một tay Tầm Ẩn gác lên trán, bên người đặt một quyển sách, lật: “Tỉnh, ngủ ngon giấc không?”
“Ngươi vẫn luôn bị nhốt ở đây, làm sao tắm rửa?”
Sơ Tranh hỏi vấn đề này rất là đột ngột.
Bàn tay đang lật sách của Tầm Ẩn dừng lại.
Vài giây sau, Tầm Ẩn trấn định lật sang tờ tiếp theo, chậm rãi nói: “Ta là yêu, không cần tắm rửa.”
Yêu tắm cái gì mà tắm?
Yêu lực có thể bảo trì thân thể sạch sẽ.
“Ồ.”
Sơ Tranh tới gần, trang sách bị cánh tay trắng thuần chặn lại, cảm giác áp bách trong nháy mắt đánh tới, lông mày Tầm Ẩn nhẹ chau lại, ngước mắt nhìn về phía cô.
Còn không thấy rõ người, trên cánh môi chợt mềm nhũn, thân thể bị người áp đảo trên giường mỹ nhân.
…
Dường như Tầm Ẩn bị hôn đến ngốc, tận đến khi Sơ Tranh buông hắn ra, hắn cũng không lấy lại tinh thần.
“Tầm Ẩn, ngươi nghĩ cho rõ ràng, ta không phải không dám đụng tới ngươi.” Sơ Tranh vỗ vỗ mặt hắn, cảnh cáo: “Lại dám quấy rầy ta đi ngủ, ngươi cẩn thận một chút.”
Sơ Tranh đứng dậy, quần áo ma sát phát ra âm thanh mập mờ rất nhỏ.
Tầm Ẩn nằm trên gường mỹ nhân, ánh mắt mờ mịt dần dần trở nên nguy hiểm, ánh nến phác hoạ ra thân ảnh của hắn, ném ra một cái bóng nhỏ dài trên bình phong, nhiệt độ trong không khí tựa hồ cũng đang cấp tốc hạ xuống.
“Tiểu yêu, lá gan của ngươi rất lớn.” Hắn dùng đầu ngón tay lau lau môi dưới.
“Cảm ơn.” Lá gan của ta từ trước đến nay đều rất lớn.
Tầm Ẩn: “…”
Hắn làm yêu nhiều năm như vậy, còn chưa có yêu nào dám làm vậy với hắn.
Sơ Tranh không để ý tới ánh mắt giết người của Tầm Ẩn, dạo bước trở về chiếc giường bên kia, trực tiếp nằm xuống.
Hôn được thẻ người tốt.
Vui vẻ.
Sơ Tranh thoải mái dễ chịu chuẩn bị ngủ một hồi.
Không có ai để ý tới, tư thế Tầm Ẩn bày ra, liền có vẻ hơi… xấu hổ.
Con tiểu yêu này…
Tầm Ẩn ngồi ở trên giường mỹ nhân, đột nhiên cười cười.
Hắn nằm xuống lại, nghiêng chân nhìn chằm chằm xà nhà trên đỉnh đầu.
…
Sơ Tranh bị lạnh tỉnh.
Cô ôm cánh tay ngồi dậy, ngọn nến xung quanh đã tắt gần hết, chỉ còn lại lẻ tẻ mấy ngọn còn ương ngạnh chống đỡ.
Cửa lớn mở ra, gió thổi thẳng vào bên trong.
Ý lạnh chính là do những ngọn gió kia mang đến.
Sơ Tranh nhìn xung quanh, không nhìn thấy Tầm Ẩn.
Nhưng mặt đất có xích sắt, một đường kéo dài đến cửa.
Đáy lòng Sơ Tranh có chút kì quái, xích sắt của thẻ người tốt hẳn chỉ có thể chống đỡ đến vị trí cửa…
Sơ Tranh theo xích sắt ra ngoài.
Nam tử dáng người cao lớn, tựa ở ngoài cửa lớn, hai tay ôm ngực, một chân hơi vươn về phía trước, một chân chống đỡ lấy khung cửa.
Hắn nhìn cỏ hoang mọc thành bụi trong viện, thần sắc hơi đóng băng.
“Làm sao ngươi ra được?”
Bên cạnh có thanh âm vang lên.
Tầm Ẩn thu mắt lại: “Cứ như vậy đi ra.”
Ầm!
Thân thể Sơ Tranh bị Tầm Ẩn đè lại, phía sau lưng chống đỡ lấy khung cửa, ngón tay lạnh buốt ngăn chặn cổ cô: “Ngươi còn nói ngươi không có quan hệ với Kiêu Nguyệt, hả?”
Sơ Tranh cảm thấy toàn thân đều bị băng tuyết bao phủ, cỗ lãnh ý kia chui thẳng vào trong thân thể.
Cô hít sâu, không ngừng nói với mình đây là thẻ người tốt của mình, không thể đánh.
Phải sủng hắn.
Thẻ người tốt mình tự chọn, quỳ cũng phải sủng.
Sơ Tranh nhịn xuống xúc động ấn lấy hắn mà đánh, lạnh mặt nói: “Thả ta ra.”
“Ta không thả thì sao?”
“Ta nói một lần cuối, ta không phải Kiêu Nguyệt gì đó, cũng không biết.” Kiêu Nguyệt là con chó điên nào, mà làm cho ngươi tâm tâm niệm niệm như thế!!
“Thật sao… Vậy ngươi giải thích cho ta nghe, vì sao trên người ngươi lại có khí tức của ả?”
“…” Trời mới biết! “Kiêu Nguyệt là gì của ngươi?”
Ánh mắt Tầm Ẩn lạnh lẽo, cánh môi khẽ mở, từng chữ băng lãnh rơi vào trong gió đêm: “Kẻ thù.”
Sơ Tranh: “…”
Sơ Tranh cảm thấy mình còn có thể cứu giúp một chút.
Cô nghiêm khuôn mặt nhỏ, phá lệ nghiêm túc nói: “Ta không biết Kiêu Nguyệt gì đó, cũng không phải ả.”
Kỳ thật nội tâm hoảng đến một nhóm.
Ký ức của nguyên chủ có một đoạn bị mất, tỉ như nội đan của cô ấy ở đâu? Vì sao ba mươi năm trước không thức tỉnh… Hoặc là thức tỉnh, nhưng bởi vì một số nguyên nhân nên lại ngủ say.
Cho nên, nguyên chủ nói không chừng thật sự là kẻ thù trước kia của Tầm Ẩn.
Nếu như chuyện này mà là sự thật, thì thẻ người tốt sẽ còn cảm thấy mình là người tốt sao?
“Thả ta ra.”
Con ngươi Tầm Ẩn hơi híp lại, hồng quang nơi đáy mắt dần dần dày đặc: “Ta cảm thấy giết ngươi mới tương đối an toàn…”
“Ồ.”
Sơ Tranh giơ tay, nắm chặt cổ tay Tầm Ẩn, người sau không thèm để ý nhìn cô.
Cho dù mình bị hạn chế, thì lực lượng cũng mạnh hơn tiểu yêu trước mặt này.
Một giây sau, Tầm Ẩn cảm thấy cổ tay bị đau.
Sau đó cả người đều té xuống đất.
Cạch ——
Xích sắt va chạm, âm thanh ào ào vang vọng trong viện tử cỏ hoang mọc thành bụi.
Ánh nến vùng vẫy giãy chết trong phòng cuối cùng cũng dập tắt.
Gió đêm phất qua cỏ hoang.
Sạt sạt sạt…
Tầm Ẩn nghe thấy nữ sinh đè ép mình, dùng thanh âm rất thấp cảnh cáo hắn: “Tầm Ẩn, ngươi ngoan một chút không được sao? Ta không muốn đánh ngươi.” Mỗi ngày đều phải cố gắng làm một người tốt đó!
Tầm Ẩn: “…”
Tầm Ẩn giãy dụa, không có kết quả, từ bỏ.
Sơ Tranh thấy hắn yên tĩnh lại, hơi buông lỏng lực đạo xuống, Tầm Ẩn nằm trên mặt đất, rất có một bộ dáng “lão tử không đứng dậy”.
Sơ Tranh không để tâm, xoay người ôm hắn lên.
Tầm Ẩn hơi trừng lớn mắt.
Đại khái là không nghĩ tới, có một ngày, mình sẽ bị một nữ yêu tinh, dùng phương thức như vậy mà ôm.