Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Lý Tiểu Ngư bỏ lỡ cơ hội tranh cử phó chủ tịch.
Đối với Lý Tiểu Ngư mà nói, chính là sấm sét giữa trời quang.
Rõ ràng chỉ thiếu chút nữa, cô ta liền có thể trở thành người đứng thứ hai trong liên minh, vì sao… Vì sao cuối cùng lại biến thành thế này!
“Hắn nói phía sau có người sai sử, đại tiểu thư, tạm thời còn chưa biết, phía sau là ai…”
Lý Nghiêm còn chưa nói hết lời, đã bị Lý Tiểu Ngư một cước đạp ngã xuống đất.
“Mặc kệ là ai, đều phải tìm ra cho tôi! Tôi muốn giết chết hắn!!”
“Lý Tiểu Ngư.” Ông Lý từ ngoài cửa tiến vào, trên gương mặt uy nghiêm, tràn đầy vẻ giận dữ: “Mày muốn giết chết ai?”
Lý Tiểu Ngư nhìn ông Lý một chút, hoàn toàn không có ý tứ đứng dậy.
Cô ta đè lửa giận xuống: “Phụ thân đại nhân, sao ngài lại đến chỗ con vậy?”
Ông Lý chắp tay đứng đấy: “Liên minh tuyển cử thất bại, mày biết đối với Lý gia mà nói, có tổn thất lớn đến cỡ nào không?”
“Cha, không phải cha không hỗ trợ con sao?” Lý Tiểu Ngư nói: “Người cha ủng hộ chính là em gái con.”
“Mày còn dám nhắc đến!” Lửa giận của ông Lý từ từ bốc lên: “Mày đưa em gái mày đi đâu rồi?!”
“… Cha cũng cảm thấy, nó mất tích có liên quan đến con?” Lý Tiểu Ngư siết chặt nắm đấm.
“Bình thường mày nhằm vào nó còn ít sao?” Ông Lý nói: “Tao nói cho mày biết, Lý Tiểu Ngư, nếu như em gái mày có chuyện bất trắc, thì mày xem tao thu thập mày thế nào, mày hãy nhanh chóng đưa nó về đấy!”
Ông Lý ném ra câu nói này, giận đùng đùng rời đi.
Lý Tiểu Ngư giận quá hóa cười, chỉ vào phía cửa lớn: “Lý Nghiêm, anh trông thấy không, bọn họ đều cảm thấy, cô ta mất tích có liên quan đến tôi.”
“Đại tiểu thư…”
Lý Nghiêm thì thầm một tiếng.
Nếu như không phải Lý Tiểu Ngư không phân phó mình, thì Lý Nghiêm cũng cảm thấy chuyện này là do cô ta làm.
Bởi vì đây là chuyện mà cô ta làm ra được.
…
【 Tiểu tỷ tỷ, sao cô lại xấu như vậy chứ? 】
Sơ Tranh: “???”
Mi điên rồi à!
Không phải mi bảo ta đi làm sao?
【 Ta bảo cô phá sản, chứ có bảo cô làm những chuyện này đâu? 】 Phá sản không tốt sao? Phá sản không tốt sao?! Ai bảo cô âm thầm hại người?!
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: Không phải ta đang phá sản à?
【… Phá sản mà phá như cô sao? 】
Sơ Tranh: Tiêu tiền là được, mi còn muốn quản ta tiêu thế nào à?
【…】 Vương Giả hít sâu, hít sâu, hít sâu… Mỉm cười phục vụ, không thể phát cáu với tiểu tỷ tỷ.
Sơ Tranh tiếp tục đâm kích Vương Giả: Đối phó với Lý Tiểu Ngư là nhiệm vụ phản công, ta hoàn thành, tiền cũng bỏ ra, mi còn có gì không hài lòng nữa?
【…】
Vương Giả tức giận đến offline.
Nó không cách nào gật bừa với phương thức phá sản của tiểu tỷ tỷ, nhưng lại không thể làm gì được cô.
Thật tức giận.
Sơ Tranh làm Vương Giả tức đến đi mất, thoải mái nằm trên ghế sofa, nằm một lúc cảm thấy không đúng lắm.
Thẻ người tốt đi đâu rồi?
Sơ Tranh đứng dậy tìm một vòng, Tầm Ẩn không ở đây.
Chạy?
Sơ Tranh thuận tay cầm con dao gọt trái cây trên bàn, đi tới cửa.
Vừa mở cửa, khuôn mặt của Tầm Ẩn liền xuất hiện ở ngoài cửa, hắn nhíu mày: “Tiểu yêu biết anh trở về, cố ý tới đón anh?”
Dao trong tay Sơ Tranh sáng loáng, chiết xạ ra hàn quang, rơi vào đáy mắt Tầm Ẩn.
Hắn lui lại một bước.
“Em cho là anh chạy.”
Tầm Ẩn: “…”
Cho là hắn chạy, cầm dao làm gì?
Tầm Ẩn đưa cái túi trong tay ra: “Làm bữa tối cho em.”
“Anh biết làm cơm?” Vật nhỏ còn có kỹ năng này? Nhưng mà yêu… Bình thường không ăn cũng được.
“Ừ.” Tầm Ẩn nghiêng người tiến vào, tránh khỏi dao gọt trái cây: “Anh học trong TV.”
Hắn tiến đến bên tai Sơ Tranh: “Tiểu yêu. Sau khi anh làm xong, em phải ăn hết nha.”
Sơ Tranh từ chối cho ý kiến, đóng cửa lại, nghĩ đến một cái vấn đề rất quan trọng: “Anh lấy đâu ra tiền?”
Cô nhớ mình chưa từng đưa tiền cho Tầm Ẩn mà.
Tầm Ẩn chớp mắt: “Đòi tiền sao?”
“Không cần tiền, những thứ này từ đâu tới?” Sơ Tranh ngừng một chút: “Anh cướp?”
Sơ Tranh giống như đã trông thấy, hình ảnh cảnh sát tìm tới cửa.
Thật đáng sợ.
“Ông chủ của siêu thị phía dưới tặng anh.” Tầm Ẩn đắc ý nói: “Nói anh lớn lên giống minh tinh… Chính là trên loại trên TV kia ấy, tiểu yêu, em nói nếu anh đến, có thể được hoan nghênh hơn bọn họ không?”
Sơ Tranh thuận miệng hỏi: “Nam hay nữ?”
Ánh mắt Tầm Ẩn đi dạo một vòng: “Tiểu yêu ghen rồi?”
Sơ Tranh theo bản năng lắc đầu: “Không có.”
Tầm Ẩn làm bộ hít hà: “Vậy sao ở đây lại có mùi chua vậy?”
Sơ Tranh ngửi ngửi: “Không có mà.”
Tầm Ẩn bật cười, trực tiếp bế Sơ Tranh lên, hôn một cái lên mặt cô: “Tiểu yêu, sao em lại đáng yêu như thế chứ.”
Sơ Tranh: “??”
Tầm Ẩn ôm cô hôn một hồi: “Nam. Yên tâm, anh sẽ không lui tới với những giống cái khác, anh là của em.”
“Ừ.” Của ta.
Tầm Ẩn cùng Sơ Tranh dây dưa một hồi, đến phòng bếp giày vò làm bữa tối.
Dù sao cũng là lần đầu tiên làm, khi Sơ Tranh ngồi ở trên bàn ăn, nhìn những nguyên liệu nấu ăn bị chơi đùa đến mất đi bản chất của đồ ăn, yên lặng để đũa xuống: “Em đi gọi điện thoại, anh ăn trước đi.”
Tầm Ẩn kéo cô lại: “Anh tự mình làm, em không ăn một miếng sao?”
Sơ Tranh hít sâu, thành khẩn giãy dụa: “Tầm Ẩn, em cảm thấy cái này không thể ăn.” Sẽ chết yêu!
Tầm Ẩn nhìn một chút, mặc dù có chút không giống như hắn nghĩ, nhưng nhìn cũng không kém như vậy chứ.
“Em thử một chút, có lẽ sẽ ngon thì sao?”
“Không…”
Vừa nhìn đã biết không thể ăn đấy được không?!
Ánh mắt anh có vấn đề à?!
“Anh tự mình làm.” Sắc mặt Tầm Ẩn âm trầm xuống.
Hắn đường đường là một đại yêu quái, đôi tay này dùng để sát sinh.
Nhân loại đều nói quân tử tránh xa nhà bếp, hắn không thèm để ý, nguyện ý vì cô mà tự xuống bếp, cô lại còn ghét bỏ…
Sơ Tranh thấy Tầm Ẩn có chút xu thế hắc hóa, cầm lấy đũa, kẹp một miếng thịt.
Tầm Ẩn thấy thế, vẻ âm trầm trên mặt lập tức tan thành mây khói, chờ mong nhìn cô.
Sơ Tranh nhận mệnh bỏ vào trong miệng.
Tầm Ẩn còn chưa kịp hỏi cô, Sơ Tranh đã kéo vạt áo hắn, tiến tới hôn hắn, khi Tầm Ẩn đang sững sờ, thuận thế đẩy đồ ăn qua cho hắn.
Sơ Tranh cấp tốc đứng dậy: “Hương vị rất tốt.”
Cô đi về phía phòng khách, le lưỡi, mặn chết rồi.
Tầm Ẩn nhai nhai, một lát sau phun ra.
Sơ Tranh ở bên kia uống nước, quai hàm Tầm Ẩn trống xuống, đem đồ ăn trong bàn đỏ vào thùng rác, lại ở một mình trong phòng bếp mân mê rất lâu, trong lúc đó còn đi ra ngoài một lần, ôm về rất nhiều đồ tốt.
Sơ Tranh: “…”
Ông chủ siêu thị thật có tiền nha!
Sơ Tranh chuẩn bị đi ngủ, Tầm Ẩn vẫn đang ở trong phòng bếp.
“Tầm Ẩn, chúng ta là yêu, không cần ăn những thứ này.” Sơ Tranh đứng ở cửa phòng bếp gọi hắn: “Đi ngủ.”
“Lát nữa anh ngủ.” Hắn vẫn không tin, không giải quyết được chuyện đơn giản như vậy!
Sơ Tranh nhìn bóng lưng Tầm Ẩn, mũi chân chuyển hướng sang một bên khác, nhưng cuối cùng vẫn quay lại, tiến vào phòng bếp.
Cô rút đôi đũa trong tay Tầm Ẩn đi, bưng đồ ăn hắn vừa làm xong bên cạnh lên, bỏ vào trong miệng.
“Tiểu yêu…” Tầm Ẩn ngăn cản cô: “Em phun ra.”
Sơ Tranh nhai nhai, trực tiếp nuốt.
Tầm Ẩn cứng đờ tại chỗ.
Sơ Tranh tốc độ cực nhanh, chỉ qua một lát đĩa liền thấy đáy, cô buông bát đũa xuống: “Được rồi, đi ngủ.”