Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Giang Lương Nghiệp xảy ra chuyện lớn như vậy, Dương Thúy Thúy mỗi ngày đều vội vàng chăm sóc gã, không rảnh tìm Sơ Tranh gây phiền phức.
Giang Ngọc Ngọc muốn trả thù, làm ra các loại châm chọc khiêu khích với Giang Lương Nghiệp, nhiều lần bị Dương Thúy Thúy trông thấy, bị mắng đến máu chó ngập đầu.
Ngày nào Sơ Tranh cũng an vị ở cửa ra vào, nhìn cái nhà này gà bay chó chạy.
Chờ Giang Lương Nghiệp khá hơn một chút, Dương Thúy Thúy mới nhớ tới Sơ Tranh.
“Gần đây nha đầu chết tiệt kia đang làm gì?” Dương Thúy Thúy nghĩ đến bản thân không nhốt cô lại, còn lo lắng cô chạy, nhưng gần đây ngày nào cũng có thể trông thấy cô ở cửa ra vào.
“Có thể làm gì, cả ngày ngồi ở cửa.” Giang Ngọc Ngọc tức giận.
Nhàn nhã giống như đại tiểu thư vậy.
“Ca của ngươi đều đã như vậy, ngươi còn cả ngày vung sắc mặt cho ai xem hả?!” Không biết tại sao Dương Thúy Thúy lại bị chọc giận, đâm trán Giang Ngọc Ngọc mắng.
Bất mãn liên tục đọng lại của Giang Ngọc Ngọc bộc phát: “Cũng không phải con làm hắn biến thành thế kia, nương đi tìm Giang Sơ Tranh kìa!”
“Ngươi còn dám mạnh miệng với ta à!”
Lúc này Dương Thúy Thúy không dám đi tìm Sơ Tranh gây chuyện.
Bởi vì lời đồn đại trong làng, đều nói Giang Lương Nghiệp không bằng cầm thú, ngay cả muội muội của mình cũng không buông tha.
Còn có lời của Tam gia gia…
Mụ ta không quan tâm, nhưng mụ ta không thể để con trai mình mang tiếng xấu.
Cho nên cỗ oán khí này, chỉ có thể phát trên người Giang Ngọc Ngọc.
…
Nhoáng một cái đã qua nửa tháng.
Lời đồn đại trong làng không ngừng, mặc dù đại bộ phận đều nói Giang Lương Nghiệp.
Nhưng cũng có một số người nói cô.
Tỉ như gì mà —— nói không chừng chính là nàng câu dẫn Giang Lương Nghiệp trước.
Lại tỉ như cái gì mà —— ta thấy nàng cũng không biết an phận, ai mà biết có cái đức hạnh gì.
Sơ Tranh ngồi xổm trên đường lớn, nghe đám đàn bà giặt quần áo phía dưới bát quái.
Thần sắc lãnh đạm, giống như người bọn họ đàm luận không phải cô.
“Quan gia tới, quan gia tới!!”
Nơi xa có đứa bé hô to, Sơ Tranh lập tức đứng lên, bày ra tư thế đại lão.
Mấy mụ đàn bà phía dưới vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy nữ tử đứng ở phía trên, mấy mụ đàn bà đều bị giật mình.
Cô đứng phía trên từ lúc nào?
Lời bọn họ nói cô đều nghe thấy hết sao?
Nghĩ lại, cho dù có nghe thấy cũng chẳng sao, bọn họ còn sợ một tiểu nha đầu như cô chắc.
Nhưng mà…
Nha đầu này nhìn qua đẹp hơn không ít.
Mặc dù vẫn là áo gai vải thô, nhưng làn da trắng hơn không ít, khí chất cũng thay đổi, chợt nhìn thấy, thật có chút khiến người ta rụt rè.
“Quan gia đến rồi!!”
“Cẩu Đản, ngươi la hét cái gì thế!” Một mụ đàn bà quát lớn về phía đứa trẻ đang chạy tới.
Đứa bé kia chạy tới gần, thở hổn hển: “Quan gia tới, sắp tới nơi rồi!!”
Không biết mấy người kia nghĩ đến cái gì, đối mặt vài lần, vội vàng thu dọn đồ đạc chạy về.
Cẩu Đản chạy đến trước mặt Sơ Tranh, đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, hơi co rúm người lại, ngập ngừng một tiếng, cuối cùng vẫn nhắc nhở: “Sơ Tranh tỷ, tỷ mau trở về đi, lát nữa quan gia sẽ đến đấy…”
Nói xong cũng không đợi Sơ Tranh phản ứng, nhanh như chớp chạy về thôn.
Thời điểm này, người của quan phủ tới, chắc chắn là thu lương thực.
Hằng năm quan phủ đều sẽ thu lương, thu hoạch không tốt, thì một năm này của thôn dân cơ bản đều làm không công, không còn lại chút lương thực gì.
Đất của nhà nguyên chủ, từ sau khi cha mẹ nàng qua đời, vẫn do cả nhà Giang Đại Sinh trồng trọt —— đương nhiên nguyên chủ chắc chắn cũng phải ra sức.
Sơ Tranh lục soát ký ức của nguyên chủ, dường như năm nay thu hoạch không được tốt lắm…
Sơ Tranh chỉ suy tư có một lát như thế, đầu kia đã có đội ngũ quan binh xuất hiện.
Sơ Tranh đứng trên đường, chính diện đụng tới bọn họ.
“Ai, tiểu nương tử, ngươi đứng ở đây làm gì, còn không mau trở về!” Quan binh rống lên với Sơ Tranh.
“Các ngươi tới thu lương?”
“Còn phải hỏi à.” Quan binh nói: “Ngươi còn không mau trở về chuẩn bị lương thực kỹ càng.”
Lương thực giao ra đều tính dựa theo sức lao động, nói cách khác trừ đứa bé không thể làm việc và lão già không thể động đậy, trong nhà có bao nhiêu người có thể kiếm sống, thì phải giao nộp bấy nhiêu phần lương thực.
Sơ Tranh lấy bạc ra: “Ta không có lương thực, bạc có thể chứ?”
“…”
Quan binh phía sau nhìn nhau vài lần.
“Có thể, ngươi có bao nhiêu?”
Sơ Tranh ném cái túi đựng bạc cho bọn họ
Mấy quan binh phát hiện bạc bên trong cũng không ít, sau khi giao ra, bọn họ còn có thể kiếm được một chút, nhìn Sơ Tranh cũng thuận mắt hơn nhiều.
“Được, nhà ngươi ở đâu, lát nữa chúng ta không thu nữa.” Những quan binh này cũng không ngang ngược như Sơ Tranh nghĩ.
Sơ Tranh nói: “Đây là của một mình ta.”
…
Sơ Tranh đi theo phía sau quan binh, trở lại trong thôn.
Tư thế kia giống như là cô mang quan binh đến tuần tra vậy.
Người trong thôn nhìn thấy những người này, ai cũng rất cẩn thận, làm gì còn dáng vẻ hoàng hành ngang ngược như bình thường ở trong thôn.
Khi giao lương thực, cũng có thể thiếu đi một chút, không bị phát hiện còn tốt, bị phát hiện thì không tránh được một trận ầm ĩ.
Cuối cùng vẫn phải giao ra.
Sơ Tranh còn phát hiện, những thôn dân này thập phần không đoàn kết.
Nếu như nhà kia giấu lương thực không bị phát hiện, mà nhà khác bị phát hiện, thì sẽ kéo theo nhà không bị phát hiện xuống nước.
Tràng diện vô cùng náo nhiệt.
“Nhà chúng ta thật sự không có lương thực dư thừa, đây là một chút còn sót lại cuối cùng, các ngươi đều lấy đi, chúng ta sẽ chết đói.”
“Quan gia xin hãy thương xót, thân thể gia gia nhà ta không tốt.”
“Thật đấy, ta nói đều là sự thật…”
Sơ Tranh đứng ở bên ngoài viện rách nát, bên cạnh có hai quan binh đứng đấy, cũng mặc kệ cô, dù sao cũng đã nộp tiền.
Trong viện, đứa bé trai vừa rồi báo tin, lúc này ôm một túi lương thực, không cho quan binh lấy đi.
Quan gia cướp lương thực với đứa bé nói: “Tiểu hài tử à, chuyện này chúng ta cũng không có cách nào, nếu chúng ta không thu đủ lương thực, thì cuối cùng chính chúng ta phải bổ sung, huynh đệ chúng ta, cũng phải nuôi sống gia đình.”
“Quan gia…”
Đứa trẻ thập phần tuyệt vọng.
Những quan binh này khá tốt, mặc dù có chút bạo lực, nhưng cũng không tổn thương người.
Đứa trẻ bị đẩy sang bên cạnh, quan gia kia đang chuẩn bị cầm lương thực đi, đột nhiên có người tiến vào, ghé vào lỗ tai hắn thì thầm hai câu.
Quan gia nhìn ra bên ngoài một chút, lại nhìn đứa trẻ tuyệt vọng trên mặt đất.
Ném lương thực về: “Được rồi, năm nay vận khí ngươi tốt, sang năm phải chuẩn bị đủ lương thực đấy.”
Quan gia mang người đi sang nhà tiếp theo.
Đứa trẻ ôm lương thực vội vàng nói lời cảm tạ.
Quan gia đi ra được một khoảng cách, dừng ở phía sau, đi song song với Sơ Tranh: “Tiểu nương tử, nếu không ngươi giúp cái thôn này nộp luôn đi? Chúng ta cũng sẽ không cần phiền phức đi thu.”
Thu lương thật là phiền.
Những thôn dân này náo, nhà nào cũng dây dưa thật lâu.
Nếu như nhà giàu Sơ Tranh trực tiếp cho bạc, bọn họ liền có thể làm xong việc sớm hơn một chút, nghỉ ngơi sớm hơn một chút.
Sơ Tranh liếc hắn một cái, lãnh đạm nói: “Ta và bọn họ không thân.”
“Vậy sao ngươi giúp đứa trẻ kia.”
“Nhiều tiền không có chỗ tiêu.”
“… Vậy sao ngươi không giúp những người khác trong làng nộp?”
“Ta và bọn họ không thân.”
Sơ Tranh dùng hai đáp án này thay phiên đáp lại.
Quan gia nói vài lời, thấy Sơ Tranh thật sự không nguyện ý, đành phải trở lại trong đội ngũ.
“Tiểu nương tử này có chút cổ quái, nhà ai?”
“Ngươi không nhớ rõ? Năm ngoái không phải có hai người bị chém sao, đây chính là khuê nữ nhà kia.”
“Nhà Giang Đại Hải?”
“Đúng vậy, thật không nghĩ đến, càng lớn càng đẹp.”
“Vậy… Sao nàng lại có tiền như thế?”
“Ai mà biết, chúng ta cũng không cần quan tâm đến chuyện này.” Có thể thu được lương thực chính là quan tốt binh, có thịt ăn, ai mà thèm quản lương thực và bạc của bọn họ từ đâu tới.
*
Nội dung tiếp theo đơn thuần là nói mò, hư cấu, xin đừng thay vào bất cứ sự kiện lịch sử gì.