Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Con ngươi Giang Ngọc Ngọc khẽ chuyển, chạy đến bên cạnh Dương Thúy Thúy.
“Nương, để người của Trương viên ngoại đến bắt nàng đi.”
Kỳ thật Dương Thúy Thúy cũng rất sợ mấy người phía sau Sơ Tranh, nhưng có mấy người của Trương viên ngoại ở bên ngoài cho mụ ta thêm can đảm.
Nghe thấy lời Giang Ngọc Ngọc nói, Dương Thúy Thúy cảm thấy có đạo lý.
Ra ngoài nói với người bên ngoài mấy câu.
Quả nhiên người bên ngoài mang người tiến vào.
Đối phương nhiều người, căn bản không đem Sơ Tranh và mấy tên thổ phỉ kia để vào mắt: “Chính là nàng đúng không?”
“Đúng đúng đúng, đây chính là tân nương tử.” Dương Thúy Thúy nhanh chóng phụ họa.
“Đi, mang người lên kiệu.”
Đối phương phất tay.
Gia đinh phía sau, lập tức tiến lên.
Sơ Tranh lùi lại một bước.
Mấy tên thổ phỉ lui theo cô.
Động tác chỉnh tề giống như trải qua huấn luyện.
Sơ Tranh: “…”
Các ngươi lui cái búa à!!
Sơ Tranh sâu kín nhìn bọn họ: “Các ngươi làm gì?”
“Không phải bọn họ tới đón ngươi thành thân sao?” Thổ phỉ rất ngay thẳng.
“Ta giống như người muốn gả chồng à?” Ta mời các ngươi đến làm gì!!
“…” Nữ nhân không lấy chồng thì muốn làm gì?!
“Ngăn bọn họ lại.” Sơ Tranh tức giận đến đau dạ dày, nhưng phải gìn giữ thân phận đại lão, chỉ có thể nghiêm mặt.
“Ồ.”
Mấy tên thổ phỉ đứng ra, xếp thành một hàng, ngăn Sơ Tranh ở phía sau.
Gia đinh nhà Trương viên ngoại, đúng là bị hù dọa, hơi dừng lại.
Thổ phỉ quay đầu lại ngay thẳng hỏi: “Chết hay sống?”
Bọn họ là thổ phỉ, giết người cướp của là thao tác bình thường.
Sơ Tranh nhìn trời: “Hiện tại là ban ngày.” Giết người giữa ban ngày, muốn ăn cơm tù à!
Thổ phỉ không hiểu: “Cho nên… Chết hay sống?”
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Sống.”
Thổ phỉ: “…” Ban đêm liền có thể giết chết, hiểu rồi.
Gia đinh: “…” Đám người này là kẻ ngu sao?
Gia đinh của Trương viên ngoại có chút công phu, nhưng so với đám thổ phỉ chuyên giết người cướp của, vẫn kém rất xa.
Cho dù số lượng nhiều gấp đôi, cũng lần lượt bị ném ra khỏi viện tử.
Người trong thôn không làm việc, lúc này đã sớm vây quanh, chỉ trỏ thảo luận.
Sơ Tranh dẫn người vào thôn, không ít người đều nhìn thấy.
“Nha đầu này không muốn gả, lại còn tìm nhiều người như thế, cũng không biết nàng lấy đâu ra tiền.”
“Mấy ngày nay không phải nàng vào thị trấn sao, không phải là tìm được chỗ dựa trên trấn chứ?”
“Không thể nào…”
“Đắc tội với Trương viên ngoại, không có quả ngon để ăn đâu. Ta nghe nói Trương viên ngoại có mối quan hệ, hôm nay nàng náo ra chuyện lớn như thế, Trương viên ngoại có thể tha cho nàng sao…”
Người bị ném ra, vội dìu nhau đứng lên.
Bọn họ cũng không dám tiếp tục đi vào.
Mấy đại hán kia, quả thực là muốn mạng người ta.
Toàn thân trên dưới đều sắp tan thành từng mảnh.
“Giang gia đại nương!!” Đầu lĩnh tức hổn hển: “Ngươi có ý gì đây? Nói không có vấn đề gì rồi mà, đây chính là không có vấn đề của ngươi à? Ngươi không thể nhận tiền, rồi bây giờ lại trở mặt như thế được!”
Dương Thúy Thúy và Giang Ngọc Ngọc bị dọa cho phát sợ, những người này đánh người, lại hung dữ như thế.
Nghe thấy người dẫn đầu chất vấn, Dương Thúy Thúy vội vàng giải thích: “Ta…”
“Ngươi cái gì?”
“Đây không phải ta an bài.” Dương Thúy Thúy vội vàng phủi sạch quan hệ: “Là nha đầu chết tiệt kia, ta…”
“Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng nói ta muốn gả.”
Sơ Tranh xuất hiện ở cửa ra vào.
Giữa lông mày nữ tử tràn đầy lãnh ý, như tuyết đầu đông, hàn ý dần dần hiện lên.
Dương Thúy Thúy giận mà không chỗ phát tiết: “Lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối, ngươi có tư cách gì mà phản đối?”
Sơ Tranh liếc Dương Thúy Thúy: “Cha mẹ ta chết rồi.”
“Ta là đại nương của ngươi, ta chính là trưởng bối của ngươi! Ngươi phải nghe lời ta!!” Dương Thúy Thúy lớn giọng, làm mọi người đau cả màng nhĩ.
“Ngươi bắt ta bán lấy tiền, ta còn phải phối hợp với ngươi? Ngươi tưởng ta ngu chắc?”
Trước đó không phải Dương Thúy Thúy cho rằng nguyên chủ là đồ ngu à.
Bây giờ còn muốn bắt ta bán lấy tiền.
Con chó điên này nằm mơ chắc!
Phải nghĩ biện pháp, bán mụ ta đi mới được.
【… Tiểu tỷ tỷ, mời cô hãy tươi sáng rực rỡ một chút, đừng có âm u như vậy được không? 】Vương Giả ngữ trọng tâm trường nhắc nhở.
Ta cảm thấy ta rất tươi sáng rực rỡ.
【 Cô tươi sáng chỗ nào? 】Cô mẹ nó là từ trong ra ngoài đều đen!!
Dáng dấp tươi sáng.
【…】Cô chính là một người mặt đơ được không?!
Ta cũng không xử lý mụ ta, chỉ bán mụ ta đi, chứng minh ta có tiến bộ, ta rất tuyệt.
【…】Cô tuyệt cái chày gỗ!
Vương Giả tức giận đến bốc khói.
…
Dương Thúy Thúy vẫn còn tiếp tục nói: “Ta đây không phải vì muốn tốt cho ngươi sao…”
Kiểu tốt này, ta rất sợ hãi.
Mong ngươi đừng tốt với ta nữa.
Đáy lòng Sơ Tranh phun tào đến hăng say, trên mặt lại không có chút biểu cảm.
“Hai người các ngươi được rồi, ta không quản các ngươi thế nào, ngày hôm nay ngươi nhất định phải đi theo ta!” Người dẫn đầu nghe không vào, cắt ngang Dương Thúy Thúy, thái độ cường ngạnh.
Sơ Tranh cướp lời trước khi Dương Thúy Thúy nói: “Ta sẽ không đi cùng các ngươi, việc này không liên quan gì đến ta, ai hứa hôn, người đó lên kiệu hoa.”
Khuôn mặt Dương Thúy Thúy không biết vì tức hay là sao mà đỏ bừng.
Mụ ta đã bao nhiêu tuổi rồi.
Còn lên kiệu hoa!
Con nha đầu đê tiện này còn dám nói ra lời như vậy, quả thực là không biết lễ phép, không biết xấu hổ!
“Hoặc là…” Sơ Tranh hơi kéo dài giọng điệu, ánh mắt lãnh đạm rơi vào trên người Giang Ngọc Ngọc: “Các ngươi mang nàng đi cũng được.”
Giang Ngọc Ngọc biến sắc: “Không… Không liên quan gì đến ta.”
“Người Trương viên ngoại muốn chính là ngươi!” Người dẫn đầu nói.
Đã tìm khắp gần đây, mới tìm được một người hợp sinh thần bát tự, dùng để xung hỉ, người khác làm sao được.
“Ồ.”
Sơ Tranh mặt lạnh lùng.
Vậy thì biến đi.
Coi ta là đồ tốt để dùng, lão già kia đúng là loại khốn kiếp.
“Ngươi…”
Lần này thổ phỉ phía sau Sơ Tranh rất có nhãn lực, đồng loạt tiến lên một bước, khí thế hùng hổ.
“Còn muốn bị đánh, các ngươi cứ tiếp tục tới.” Thổ phỉ ta dùng một ngàn ngân lượng mời đến rất tình nguyện phụng bồi.
Một màn mình bị người ném ra vẫn còn ở trước mắt, người dẫn đầu bị dọa đến mức lập tức lui về phía sau một bước, sau sống lưng dâng lên một trận hàn ý.
Cái nhà này hay lắm!!
Gã nuốt một ngụm nước bọt, chỉ vào Dương Thúy Thúy buông lời: “Chuyện ngày hôm nay, các ngươi nhớ kỹ cho ta, ta nhất định sẽ nói cho Trương viên ngoại biết.”
“Không phải, ngươi nghe ta giải thích.”
“Có cái gì mà giải thích?” Người dẫn đầu không nghe: “Đi.”
Người dẫn đầu quay người rời đi, hai rương sính lễ kia cũng bị mang đi.
Xong rồi.
Trong đầu Dương Thúy Thúy hiện lên hai chữ như thế.
Đắc tội với Trương viên ngoại, sau này còn có thể sống tốt được sao?
Dương Thúy Thúy nghĩ đến đầu sỏ gây tội, đáy lòng phẫn nộ như núi lửa phun trào: “Giang Sơ Tranh!!”
“Làm cho mụ ta ngậm miệng lại.”
Bọn thổ phỉ kích động: “Giết chết sao?”
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Đánh ngất xỉu.” Có thể xử lý thì cần các ngươi làm gì.
Giang Đại Sinh nhận được tin tức, vội vàng chạy từ dưới ruộng về, hình ảnh đầu tiên trông thấy chính là vợ mình nằm dưới đất.
Trong viện loạn thất bát tao, Giang Ngọc Ngọc canh giữ ở bên cạnh Dương Thúy Thúy, một bộ dáng bị dọa sợ.
Mà gian phòng của Sơ Tranh, thỉnh thoảng có nam nhân dáng người vạm vỡ ra vào, khuân đồ.
Sơ Tranh ngồi ở chỗ thoáng mát trong viện, nhắm mắt dưỡng thần.
“Chuyện gì xảy ra?”
Giang Đại Sinh lơ ngơ.
“Những người này là ai?”
Giang Ngọc Ngọc sắc mặt trắng bệch: “Không… Không biết, bọn họ đi về cùng Sơ Tranh…”
“Đi về cùng nàng?”
Giang Ngọc Ngọc gật đầu: “Cha, có phải nàng điên rồi không?”
***
Nghỉ lễ vui vẻ ♡♡♡
Lễ chỉ muốn lười biếng, ngủ ngủ thôi
Quà tặng lễ ít ỏi, đừng ghét bỏ nhé
Yêu yêu ~~~ ♡