Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Quán cà phê.
Hoàn cảnh u tĩnh, khiến cho người ta cũng tự động thả lỏng ra.
Một thanh niên từ ngoài cửa tiến vào, ánh mắt tuần sát trong quán cà phê một vòng, cuối cùng rơi vào một vị trí nào đó.
Hắn đi qua: “Xin hỏi, là Diêu tiểu thư sao?”
Sơ Tranh ngước mắt: “Ừ, ngồi đi.”
“Tôi là…” Thanh niên định tự giới thiệu.
“Tôi không cần biết anh là ai.” Sơ Tranh nói: “Từ hôm nay trở đi, anh chính là người này.”
Sơ Tranh đẩy một phần văn kiện qua.
Thanh niên nuốt những lời kia về, mở văn kiện ra, xem qua tư liệu một lần, thanh niên có chút quỷ dị nhìn Sơ Tranh một chút: “Diêu tiểu thư, thân phận như vậy, cô muốn tôi làm gì?”
Sơ Tranh rút ra một tấm hình: “Theo đuổi cô ta.”
Thanh niên: “…”
Cho hắn một thân phận cao quý như thế, chính là vì theo đuổi một nữ sinh.
…
Sơ Tranh rời khỏi quán cà phê, Vương Giả lập tức kêu la.
【 Tiểu tỷ tỷ cô thật thất đức. 】
Sơ Tranh: Ta thất đức chỗ nào?
【 Cô còn không thất đức à? Đùa bỡn tình cảm của người khác! 】
Sơ Tranh: Không phải Nghiêm Tu cũng đùa bỡn tình cảm của nguyên chủ à? Ta đùa bỡn đối tượng của hắn thì thế nào? Có thù phải báo.
Biện pháp tốt nhất, đương nhiên là ăn miếng trả miếng.
Cũng không cần ta phải nghĩ âm mưu đi đối phó bọn họ, thuận tiện biết bao nhiêu.
【 Tính toán ra, Nhan Nhan cũng không có quá nhiều lỗi lầm. 】
Sơ Tranh: Nguyên chủ có lỗi gì?
【…】
Sơ Tranh cũng không để người kia theo đuổi tới tay liền đá người ngay, chỉ cần chính cô ta không tự tìm đường chết, thì cũng có thể sống cuộc sống thoải mái.
Nhưng nếu chính cô ta muốn tìm chết, vậy thì không thể trách ai được.
Sơ Tranh cũng không cảm thấy mình cho người theo đuổi Nhan Nhan có vấn đề gì, nếu như quả thật cô ta thích Nghiêm Tu, thì cũng sẽ không bị người khác dụ dỗ câu đi.
Chính mình không kiên định với tình yêu, lại còn trách bên ngoài dụ hoặc quá lớn à.
Dụ hoặc đã làm sai điều gì.
Mà cái gì cũng là lỗi của nó.
…
Mấy ngày gần đây Nghiêm Tu phát hiện Nhan Nhan có chút không đúng, nhưng lạ ở chỗ nào, lại không nói ra được.
Vốn dĩ tâm tình không tốt, Nghiêm Tu dự định trở về.
Nhan Nhan nói mình có bạn bè ở đây, định mấy ngày nữa mới trở về.
Nghiêm Tu chỉ có thể căn dặn cô ta cẩn thận, còn mình trở về trước.
Trở về, mấy ngày đầu Nhan Nhan còn gọi điện thoại cho cậu ta mỗi ngày.
Nhưng về sau, Nghiêm Tu chủ động gọi điện thoại cho cô ta, đa số thời điểm đều không có ai nhận, đến khuya mới gửi lại cho cậu ta một tin nhắn.
Nghiêm Tu là một phú nhị đại, cũng chính là vì mục đích, đoạn thời gian kia mới hạ thấp ba phần đi chăm sóc dụ dỗ Diêu Sơ Tranh.
Thái độ của Nhan Nhan đột nhiên lãnh đạm, làm tâm tình Nghiêm Tu khó chịu, cũng không để ý tới cô ta nữa.
…
Kỳ nghỉ hè kết thúc, học sinh lần lượt trở lại trường lớp.
Thịnh Phong nghỉ muộn, cho nên khai giảng cũng muộn hơn trường khác mấy ngày.
Ngày đầu chỉ báo danh chứ không lên lớp, Sơ Tranh báo danh xong ra, Khương Cẩn nháo muốn đi ăn, Hứa Khinh Tư ở bên cạnh nói cô ấy mập lên như heo, Khương Cẩn tức giận đến giơ chân.
Chính là vào lúc đó, Sơ Tranh trông thấy trong đám người lui tới, có một thiếu niên đứng yên.
Hắn mặc đồng phục Tam Trung, vai đeo cặp sách, sạch sẽ, từ đầu đến chân, đều lộ ra vẻ “tôi là một học sinh tốt”.
Sơ Tranh: “…”
Nếu hắn là học sinh tốt, thì học sinh tốt trên thế giới này đều chết hết rồi.
Sơ Tranh không xác định hắn tới làm gì, đứng im không nhúc nhích.
Nhưng thiếu niên nhìn thấy cô, cất bước đi đến trước mặt cô.
Hứa Khinh Tư giữ chặt Khương Cẩn.
“Cậu kéo tớ làm gì, tớ cho cậu biết tớ sẽ không tha thứ… ưm..”
Khương Cẩn bị Hứa Khinh Tư che miệng, quay mặt cô ấy sang một bên khác.
Thiếu niên thân hình cao lớn đứng ở đối diện Sơ Tranh, khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ như được thượng đế điêu khắc ra, dưới ánh mặt trời, giống như lộ ra ánh sáng.
Thật… thật là đẹp!!
Con ngươi Khương Cẩn sáng lên.
Tại sao có thể có một người con trai đẹp mắt như vậy.
Nghiêm Tu là cái rắm gì chứ!
Đây mới là người đảm đương giá trị nhan sắc!
Nếu không phải Hứa Khinh Tư túm lấy Khương Cẩn, thì có lẽ Khương Cẩn đã xông lên.
“Wechat vì sao lại kéo đen tôi?”
Bên kia thiếu niên thấp giọng hỏi Sơ Tranh.
Hắn chỉ có Wechat của cô.
Trong kỳ nghỉ hè, hoàn toàn không liên lạc được với cô.
Hắn không biết tại sao mình lại bị kéo đen.
Rõ ràng mình thiếu cô nhiều tiền như vậy, tại sao cô lại kéo đen mình, có lẽ chỉ là cô nhấn nhầm, có lẽ là bị rộm nick.
Hắn dùng vô số lý do để an ủi mình.
Nhưng ngày nào hắn cũng nghĩ tới cô.
Càng nhìn không thấy, liên lạc không được, thì đáy lòng của hắn càng nghĩ.
Hắn cũng không biết mình làm sao…
Chờ mãi mới đến lúc khai giảng.
Nhưng hắn đến trung học Thịnh Phong, phát hiện Thịnh Phong còn chưa khai giảng.
Cho tới tận hôm nay…
Sơ Tranh nghe thấy câu hỏi của Mộ Thâm, đáy lòng liền hơi lộp bộp một chút.
Yêu thú a!
Xong rồi!
Thẻ người tốt muốn hưng sư vấn tội!
“Có sao?” Nội tâm Sơ Tranh xao động, trên mặt không có chút gợn sóng, bình tĩnh bằng phẳng.
Cô nghiêm túc phủ nhận: “Tôi không có.”
Mộ Thâm đưa điện thoại di động cho cô xem, dấu chấm than màu đỏ to đùng ở phía trên, cùng nhắc nhở phía dưới.
“Tôi không biết, gần đây đều không dùng Wechat.” Sơ Tranh cực kỳ trấn định phủ nhận.
Mộ Thâm ngờ vực: “Thật sao?”
“Ừ.” Tin ta! Tin ta! Tin ta tin ta tin ta!!
Mộ Thâm không tin.
Sau đó hắn đã xin thêm nhiều lần như thế, sao có thể đến một lần cô cũng không nhìn thấy được?
Nhưng mà…
Mộ Thâm chỉ có thể thấp giọng nói: “… Vậy cô thêm tôi lại đi.”
Mặc kệ cô kéo đen mình vì nguyên nhân gì.
Hắn đều phải thêm lại.
Dù sao mình còn thiếu cô nhiều tiền như vậy… Hắn không thích thiếu nợ người khác.
Thiếu niên hơi hơi cúi đầu, mái tóc mềm mại, ngăn trở con ngươi màu hổ phách của hắn, trên gương mặt trắng nõn xinh đẹp, trong ngoan ngoãn lộ ra ủy khuất, làm cho không ai có thể cự tuyệt.
Muốn mạng.
Sơ Tranh lấy điện thoại di động ra, mở Wechat ra, thông qua yêu cầu thêm bạn tốt của Mộ Thâm.
Mộ Thâm quay đầu nhìn Khương Cẩn và Hứa Khinh Tư.
Hai người này đi ra cùng cô…
Hắn lễ phép hỏi: “Có thể thêm Wechat của các cậu không?” Như thế thì không sợ không tìm thấy cô nữa.
Sơ Tranh: “…”
Vật nhỏ muốn làm gì!
Khương Cẩn đương nhiên vui lòng thêm, đại tiểu thư không quá tình nguyện, cự tuyệt.
Dáng dấp đẹp lại không thể coi như cơm ăn, muốn nhìn người đẹp, cô ấy tự soi gương nhìn mình là được rồi.
Mộ Thâm bị người cự tuyệt, cũng lễ phép gật đầu.
Lúc này Hứa Khinh Tư mới nhìn hắn thêm một chút, nhưng cuối cùng vẫn hừ nhẹ một tiếng, quay đầu sang một bên khác.
“Buổi chiều tôi còn có tiết, đi trước.” Mộ Thâm nói với Sơ Tranh.
Sơ Tranh thận trọng lãnh diễm gật đầu.
…
Mộ Thâm vừa đi, Khương Cẩn liền túm lấy cánh tay Sơ Tranh, kích động đến giống như mình kết giao bạn trai vậy: “Tiểu Sơ, hắn là ai vậy?”
“Không phải cậu kết bạn với hắn rồi à?”
“Không phải, tớ hỏi hắn là gì của cậu?” Khương Cẩn tò mò: “Bạn trai mới? Quen nhau lúc nào? Rất đẹp trai! Đẹp hơn Nghiêm Tu không biết bao nhiêu lần!! Trên người hắn mặc đồng phục Tam Trung balabala…”
“Không phải là gì của tớ.” Sơ Tranh nghe xong vấn đề liên tiếp như pháo của Khương Cẩn, bình tĩnh trả lời: “Nhưng rất nhanh liền là của tớ.”
Khương Cẩn: “…”
Hứa Khinh Tư: “…”
Hai người đồng thời giơ ngón tay cái.
“Cố lên, đưa anh trai này đi dạo trước mặt Nghiêm Tu một vòng, liền có thể tức chết thằng tra nam Nghiêm Tu kia!”
Hứa Khinh Tư hừ nhẹ: “Sơ Tranh người ta cũng không thèm chú ý đến Nghiêm Tu, cậu còn gấp gáp hơn cả cô ấy, người không biết, còn tưởng rằng cậu mới là người bị cắm sừng đấy.”
Khương Cẩn nắm tay: “Tra nam phải chết!” Khi dễ Tiểu Sơ nhà cô ấy, đều không phải thứ tốt!