Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Hứa tổng, xảy ra chuyện rồi.”
Hứa Khinh Tư vừa bước vào phòng làm việc, trợ lý nhỏ liền chạy tới.
“Hứa Giai Hoan lại làm ra chuyện gì?” Hứa Khinh Tư buông túi xuống, thuận tay vén tóc cột lên, ngựa quen đường cũ hỏi.
Trợ lý nhỏ nói xảy ra chuyện, trừ Hứa Giai Hoan làm chuyện xấu, thì không có việc gì khác
Đại tiểu thư đã thành thói quen.
Trợ lý nhỏ nói: “Trước đó chuyện sao chép không phải đã bình phục lại rồi sao. Vừa rồi có một tài khoản V lớn nhắc tới, nói có người vạch trần, trong tay bọn họ có bản thảo, khăng khăng nói chúng ta sao chép, hiện tại đã tung lên mạng, đang mắng chúng ta ầm lên. Tôi xem rồi, phần bản thảo kia quả thật giống của ngài như đúc…”
Việc này là Hứa Giai Hoan an bài.
Chẳng qua Hứa Giai Hoan không tự mình làm.
Mà mua chuộc một nhà thiết kế của công ty khác, đi vu oan cho Hứa Khinh Tư.
Nhưng Hứa Khinh Tư rất rõ ràng, là Hứa Giai Hoan ở phía sau gây ra.
Hứa Khinh Tư ngừng động tác: “Bản thảo?”
“Đúng vậy.” Trợ lý nhỏ gật đầu: “Ngài xem đi.”
Trợ lý nhỏ ấn mở tài khoản V lớn kia.
Phía trên có tin vạch trần mới nhất, người share và đọc cũng không nhiều.
Nhưng có lẽ đã truyền khắp trong giới này.
Hứa Khinh Tư ấn mở những tấm bản thảo mà tài khoản V lớn kia đăng, sắc mặt dần dần trầm xuống.
Đây đều là bản thảo của cô.
Hứa Khinh Tư ném điện thoại ra, đi vào phòng làm việc của mình tìm kiếm một chút, bản thảo cô cất trong phòng làm việc đều biến mất.
Bản thảo thuộc về cô, bây giờ lại ở trong tay Hứa Giai Hoan.
Điều này đại biểu cho cái gì?
Có người ăn trộm.
Ai làm?
Người của phòng làm việc?
“Báo cảnh sát, tôi ngược lại muốn xem xem, là ai ăn cây táo rào cây sung.” Toàn bộ khí thế của đại tiểu thư lập tức triển khai.
Trợ lý nhỏ lập tức đi làm.
“Chờ một chút.”
Hứa Khinh Tư gọi trợ lý nhỏ trở về.
Cô chống cằm suy tư, một lát sau khẽ câu môi đỏ: “Không cần báo cảnh sát, sản phẩm mới kỳ này của chúng ta vẫn chưa đưa xuống xưởng đúng không?”
“Vẫn chưa.” Trước đó xảy ra chuyện sao chép, việc này liền ngừng lại.
“Ừ, tôi biết rồi, cô ra ngoài trước đi.”
Đại tiểu thư nhẹ nhàng vung tay lên.
“Vậy cái này…”
Trợ lý nhỏ chỉ vào điện thoại di động.
Không biết nên làm sao bây giờ.
Đại tiểu thư cong môi cười một tiếng, tự phụ lại tự tin: “Tôi tự có biện pháp.”
Trợ lý nhỏ vào làm từ lúc phòng làm việc này vừa thành lập, biết Hứa Giai Hoan và Hứa tổng nhà mình không hợp nhau, thủ đoạn hạ lưu cũng làm không thiếu.
Lúc đầu Hứa Giai Hoan xác thực làm Hứa tổng tức giận đến giơ chân, Hứa tổng dường như đều ăn thiệt thòi.
Nhưng thời gian dài như vậy trôi qua, số lần Hứa tổng ăn thiệt thòi liền ít đi.
Trợ lý nhỏ đáp một tiếng, rời khỏi phòng làm việc.
Hứa Khinh Tư ngã xuống ghế, xoay một vòng, trong đầu nhớ tới những hình ảnh ở bờ biển, linh cảm tăng vọt, hất tạp vật trên bàn làm việc ra, bắt đầu phác hoạ.
Hứa gia là thương nghiệp liên hôn.
Ông Hứa không thích bà Hứa, nhưng bà Hứa đối với ông ta vẫn còn có chút tình cảm, chẳng qua là cho tới bây giờ ông Hứa cũng không để vào mắt.
Bà Hứa cũng là nữ cường nhân, ông Hứa không để vào mắt, bà Hứa tự nhiên khinh thường đi biểu đạt.
Trước khi ông Hứa kết hôn, thì đã có một người phụ nữ ở bên ngoài.
Người phụ nữ này còn sinh hạ cho ông ta một đứa con gái là Hứa Giai Hoan.
Ông Hứa căn bản không che giấu chuyện người phụ nữ và đứa con gái kia tồn tại, thậm chí khi bà Hứa mang thai, liền ôm Hứa Giai Hoan đã một tuổi về nhà nuôi.
Cha thiên vị Hứa Giai Hoan, từ nhỏ Hứa Khinh Tư đã thấm sâu trong người.
Ỷ vào cha thiên vị, Hứa Giai Hoan ở trước mặt cô cũng luôn lấy thân phận đại tiểu thư tự mình phong cho mình.
Hứa gia thừa nhận cô ta là đại tiểu thư, nhưng người bên phía mẹ của Hứa Khinh Tư, xưa nay chưa từng để cô ta vào mắt.
Nguyên văn lời bà Hứa nói với Hứa Khinh Tư: Một thứ không lên được mặt bàn, con không cần để ý, con nhớ kỹ, con không cần một cái thân phận đại tiểu thư Hứa gia, tất cả của ông ngoại con, về sau đều do con thừa kế. Đương nhiên phần của Hứa gia thuộc về con, thì vẫn là của con, không ai giành lấy được.
Ông ngoại Hứa Khinh Tư chỉ có một đứa con gái là bà Hứa.
Mà bà Hứa cũng chỉ có một đứa con gái là Hứa Khinh Tư.
Cái gia nghiệp khổng lồ này, tự nhiên chỉ có thể do cô thừa kế.
Cô xác thực không cần một cái Hứa gia.
Khi còn bé Hứa Khinh Tư không hiểu.
Cô chỉ là một cô bé yếu ớt bất lực, một cô bé cần tình thương của cha.
Đó là cha của cô.
Cô muốn được cha chú ý, muốn được cha quan tâm, giống như Hứa Giai Hoan vậy, được làm nũng với cha.
Nhưng mà trong mắt ông Hứa chưa từng có cô.
Hứa Giai Hoan ở chỗ ông Hứa có được cảm giác ưu việt, tự nhiên muốn đến trước mặt Hứa Khinh Tư khoe khoang.
Mặc kệ là học phổ thông hay là học đại học, Hứa Giai Hoan đều muốn chọn giống như cô.
Hứa Khinh Tư không vào công ty của mình, mà lựa chọn lập nghiệp.
Hứa Giai Hoan ngại lập nghiệp mệt mỏi, liền tiến vào một công ty.
Khi Hứa Khinh Tư còn coi trọng chút tình thân với người cha, thì luôn luôn bị Hứa Giai Hoan làm tức giận đến giơ chân.
Mỗi lần đối đầu đều là Hứa Giai Hoan chiếm thế thượng phong.
Nhưng hiện tại…
Hứa Khinh Tư đã không phải là Hứa Khinh Tư của lúc trước nữa.
Cô là —— Nữu Hỗ Lộc thị* • Hứa Khinh Tư!
(*Theo wikipedia, thị tộc Niohuru (tiếng Mãn: ᠨᡳᠣᡥᡠᡵᡠ), còn được gọi là Nữu Hỗ Lộc thị (tiếng Trung: 鈕祜祿氏; bính âm: Niǔhùlù shì), là một trong Tám dòng họ quý tộc Mãn Châu (滿族八大姓,Mãn tộc Bát đại tính). Đây là thị tộc được xem là xuất sinh nhiều Hoàng hậu, Phi tần của nhà Thanh, với cả thảy 6 vị Hoàng hậu (bao gồm cả trường hợp được con trai sau khi lên ngôi Hoàng đế truy phong cho mẹ mình). Quyền thần nổi tiếng thời Càn Long, Hòa Thân, cũng là người thuộc thị tộc này.)
Khi tôi quan tâm ông, ông là cha tôi.
Khi tôi không quan tâm ông, ông chẳng là cái thá gì cả!
Mẹ nói không sai, có đôi khi phụ nữ không nên yêu cầu xa vời được đàn ông chú ý, mà là phải đứng ở một độ cao nhất định, để bọn họ ngưỡng vọng.
…
Hứa Khinh Tư tùy ý cho chuyện trên mạng phát triển, Hứa Giai Hoan cho là Hứa Khinh Tư là bị làm tức giận, trong lúc nhất không tìm thấy chỗ nào để phản bác lại.
Hứa Giai Hoan không quan tâm công việc này, dù sao về sau cô ta cũng là người thừa kế của công ty.
Cho dù chuyện này đảo ngược, cuối cùng cũng không có quan hệ gì với cô ta
Ngay lúc Hứa Giai Hoan cho là mình lại thắng lợi thêm một lần, shop online của phòng làm việc Hứa Khinh Tư, đột nhiên tung ra sản phẩm mới.
Hệ liệt sản phẩm mới, hoàn toàn không giống với bản thảo, nhưng phong cách nhất trí, ai làm trong ngành là có thể nhìn ra được.
Đồng thời người trước đó nói Hứa Khinh Tư sao chép, công khai thừa nhận, mình thu được chỗ tốt từ Hứa Giai Hoan nên nói dối.
Sản phẩm mới trong cửa hàng của Hứa Khinh Tư, cùng lí do thoái thác của người trong cuộc, không cần dùng nhiều ngôn ngữ, lập tức định vững chuyện này.
Người ta sao chép của ngươi, vậy hiện tại thì sao?
Tác phẩm có thể sao chép.
Nhưng phong cách thì không thể.
Lại nhìn kỹ từng tác phẩm của Hứa Khinh Tư làm, phong cách cá nhân thập phần mãnh liệt.
Thực lực nói rõ hết thảy.
Sơ Tranh nói không sai.
Từ đó về sau, Hứa Khinh Tư tìm được con đường phản kích tốt nhất đối với Hứa Giai Hoan.
Cuối cùng Hứa Giai Hoan cũng không hề chiếm được chỗ tốt nào từ trong tay cô nữa.
Hứa Khinh Tư dùng thời gian cực ngắn, thành lập thương hiệu của mình, lại đào một nhóm nhà thiết kế, dựa vào bà Hứa dẫn lối, khai hỏa thương hiệu của mình, đi ra quốc tế.
Mà Hứa Giai Hoan cho dù được ông Hứa ủng hộ, thi đấu với Hứa Khinh Tư, không có bản lĩnh, thì làm gì đủ trình để so sánh với Hứa Khinh Tư.
Khi Hứa Khinh Tư đứng ở nơi đủ cao.
Lại quay đầu nhìn Hứa Giai Hoan, không khác nào nhìn một đứa bé.
Căn bản không đáng giá để cô lãng phí thời gian.
Người khác bố thí, chung quy cũng chỉ là bố thí. Sau khi thu hồi lại, sẽ giống như cũ, không còn gì cả.
Nhưng mình dốc sức làm được thì không giống.
Đó là thuộc về mình.
Khắc lấy tên của mình.
Lịch sử vĩnh viễn ghi nhớ.
Nhưng mà cũng có một vấn đề khác…
Hứa Khinh Tư cảm thấy đàn ông đều là móng heo lớn, hoàn toàn không muốn kết giao bạn trai, cả ngày bày ra khí thế hai lăm tám vạn của đại tiểu thư rêu rao đến, rêu rao đi, ai cũng chướng mắt.
Dẫn đến đám nhóc đáng thương theo đuổi cô, cả ngày oán niệm sâu đậm.
Tôi chính là nữ vương, không cần bất luận vật gì làm nền.
—— Hứa Khinh Tư!
*
VỊ DIỆN THỨ 22 HOÀN TẤT!
***
Tưởng đại đại sẽ trồng bách, ai ngờ…
Nhưng không sao, cực thích tính cách của Khinh Tư, đại tiểu thư thật đáng yêu ~ >v< Dạo này wattpad cứ giật giật, báo lỗi liên miên, lúc chiều lỡ xóa lịch sử trên máy tính, xong không cách nào đăng nhập lại vào watt được nữa, dù pass đã lưu trên máy, pass đúng và ta không hề đổi pass, sợ đến mức không dám táy máy trên điện thoại nữa Muốn up truyện lên wordpress để phòng ngừa vạn nhất, wordpress đã lập từ lâu và up hình như cũng được hơn 60 chương rồi. Nhưng, quên pass rồi =))) Bất hạnh hơn là không mò ra được hồi đó lập wordpress bằng email nào nữa =))) Cho nên ngồi cầu cho watt không bay màu vậy