Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Mộng Huyễn Tinh cầu xác thực có thể thông báo khắp toàn bình đài.
Sau đó Thần Tài làm mẫu cho bọn họ một lần.
Đương nhiên phía sau thổ hào các nơi đều đi ra, tiêu tiền ủng hộ chủ bá của mình, trong lúc nhất thời tất cả đều là thông báo nhấp nhô.
Cũng may lúc màn hình đang theo dõi livestream, thông báo nhấp nhô hơi mờ, không ảnh hưởng tới người dùng bình thường quan sát.
Kinh Hạc Tầm khắc xong, mới nhìn thấy những thứ này.
[ Tin nhắn ] Kinh Hạc Tầm: Cảm ơn, nhưng không cần khen thưởng nhiều như vậy đâu.
[ Tin nhắn ] Thần Tài: Có phúc lợi không?
[Tin nhắn ] Kinh Hạc Tầm: Không có.
[ Tin nhắn ] Thần Tài: Vì sao.
[ Tin nhắn ] Kinh Hạc Tầm: Tôi có vợ.
Chính là ta đây.
Sơ Tranh cân nhắc lại.
[ Tin nhắn ] Thần Tài: Không có vợ thì được à?
[Tin nhắn ] Kinh Hạc Tầm: Không được.
Phó Trì không chút lưu tình cự tuyệt Sơ Tranh, cũng không tiếp tục để ý đến cô nữa.
Sơ Tranh đành phải đi tặng quà tiếp.
Có thể là Phó Trì sợ cô, vốn dĩ dự định lưu lại để tương tác với người xem một chút, nhưng cuối cùng lại tắt livestream đi.
Sơ Tranh vẫn còn mấy cái, đành phải đến phòng livestream sát vách tặng xong.
Phó Trì tắt livestream, nhưng không thoát khỏi phần mềm, trông thấy thông báo nhấp nhô trên trang chủ.
Hắn thở ra một hơi, lật danh bạ ra, gọi điện thoại cho Sơ Tranh.
Một lúc sau Sơ Tranh mới nhận.
Hắn hỏi: “Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.”
“…” Phó Trì trầm mặc một chút: “Tôi còn chưa ăn, đi ăn cùng tôi không?”
“Tôi ăn rồi.”
“Tôi chỉ muốn hẹn em.” Phó Trì không quanh co lòng vòng: “Như vậy có lợi cho việc bồi dưỡng tình cảm của chúng ta.”
Bên kia trầm mặc một lát: “Tôi không muốn ra ngoài, anh qua đây đi.” Đi ra ngoài liền mang ý nghĩa Vương Giả sẽ tùy thời tùy chỗ xuất hiện.
“Ừ, được.”
Phó Trì đồng ý đến, hỏi cô địa chỉ, cúp điện thoại, thay quần áo đi ra ngoài.
Lúc này sắc trời đã tối, Phó Trì lái xe đến dưới lầu nhà Sơ Tranh.
Hắn vào siêu thị bên ngoài tiểu khu mua một chút nguyên liệu nấu ăn, mang theo đi lên.
Người mở cửa chính là Ngô Pháp.
Mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Phó Trì.
Phó Trì nhíu mày, nhìn lên bảng số phòng một chút, không đi sai…
Tại sao trong nhà cô có thể có đàn ông?
“Tìm ai?” Ngô Pháp cứng nhắc hỏi.
“Sơ Tranh.” Phó Trì bình tĩnh nói.
Ngô Pháp đánh giá hắn vài lần, tựa hồ đang cân nhắc hắn có nguy hiểm hay không.
Hồi lâu sau mới tránh sang bên cạnh, hướng vào bên trong hô: “Cô chủ, có người tìm cô.”
Cô chủ?
Quan hệ thuê mướn sao?
Phó Trì rũ mắt xuống, đổi giày Ngô Pháp đưa cho vào nhà, bên trong phòng khách còn có một người đàn ông đang ngồi, đang tò mò nhìn sang bên này.
Sắc mặt Phó Trì trầm xuống mấy phần.
Sơ Tranh từ gian phòng đi ra, tựa vào cạnh cửa, hững hờ quét mắt nhìn Phó Trì.
Ngô Thiên rất hiểu ý, đứng dậy túm Ngô Pháp đi ra ngoài: “Cô chủ, chúng tôi có chút việc tư phải xử lý, buổi tối sẽ không trở lại.”
Ầm!
Cửa phòng đóng lại.
Trong phòng lập tức an tĩnh lại.
Nửa phút đồng hồ sau, Sơ Tranh lạch cạch lạch cạch đi tới: “Anh xách cái gì thế?”
“Nguyên liệu nấu ăn.” Phó Trì buông cái túi xuống, giơ tay ôm lấy eo Sơ Tranh, đè cô lên trên bàn ăn bên cạnh: “Hai người vừa rồi, ở cùng một chỗ với em?”
Eo Sơ Tranh chống vào bàn, không thể không ngửa đầu nhìn Phó Trì.
Thẻ người tốt đi lên liền động thủ động cước!
Làm cái quái gì đây!
Sơ Tranh cố gắng bảo trì lạnh lùng: “Tôi thuê vệ sĩ, thế nào?” Nhóc đáng thương yếu ớt bất lực như ta, cần người giúp ta đánh nhau!
Phó Trì nhìn chằm chằm vào mắt cô, cánh môi khẽ mở: “Chỉ là vệ sĩ?”
Sơ Tranh đột nhiên nắm cổ tay hắn, vị trí của hai người trong nháy mắt đảo ngược.
Sơ Tranh ấn lấy bả vai hắn, Phó Trì không có phòng bị, trực tiếp ngã vào bàn ăn.
Sơ Tranh ngăn chặn hai chân hắn, cúi người nhìn hắn chăm chú: “Bằng không thì anh nghĩ là gì?”
Phó Trì động cổ tay, Sơ Tranh ép càng chặt hơn.
Có một loại cảm giác hoàn toàn không cách nào tránh ra được.
Hắn thoáng ngước mắt, liền xâm nhập vào đáy mắt băng lãnh như có băng tuyết bao trùm của cô gái, nhìn thấy rõ ràng cái bóng của mình.
Phó Trì rũ mắt, hàng mi dài hắt lên một cái bóng nhỏ trên gương mặt trắng nõn của hắn, hình dáng của đường cong sườn mặt có mấy phần nhu sắc.
“Đừng đi quá gần với người đàn ông khác, tôi sẽ tức giận.”
“Anh lại không thích tôi.” Còn quản nhiều như vậy làm gì!
Trên gương mặt xinh đẹp của người đàn ông lộ ra mấy phần nghiêm túc: “Tôi đang cố gắng thích em.”
Để cho cô tiến vào cuộc sống của mình, hiểu rõ hết thảy về hắn. Hắn đang cố gắng tiếp nhận cô, để cô trở thành một phần trong cuộc sống của mình.
Cũng có lẽ…
Hắn không cần quá cố gắng.
Bởi vì chỉ cần trông thấy cô, Phó Trì liền có một loại cảm giác… Chỉ cần cô nói ra, thì núi đao biển lửa hắn đều nguyện ý làm vì cô.
“Thật sao.”
Sơ Tranh cúi đầu ngậm lấy môi hắn.
Phó Trì ngược lại rất phối hợp, chủ động nghênh tiếp cô.
Răng môi triền miên, trong căn phòng trống vắng chậm rãi vang lên tiếng mập mờ rất nhỏ.
Một nụ hôn kết thúc, Sơ Tranh buông hắn ra, Phó Trì thở một ngụm, cánh môi đỏ bừng giống như bôi son, làm hắn nhìn qua càng tăng thêm mấy phần mê người gợi cảm.
Phó Trì tự nhiên chống bàn đứng dậy: “Hôn thoải mái không?”
Thoải mái thì thoải mái.
Nhưng có thể nói ra sao?
Đại lão không cần mặt mũi nữa à?!
Đầu ngón tay Sơ Tranh đè ép mép quần, chậm rãi chuyển ra phía sau, hai tay nắm chặt ở sau lưng, giống như lão cán bộ liếc nhìn hắn: “Phòng bếp ở bên kia.”
–
Phó Trì nấu không nhiều, vừa vặn đủ hai người ăn.
Sơ Tranh quả thật đã ăn rồi, nhưng Phó Trì khăng khăng kéo cô ngồi cùng, cho dù không ăn, thì cũng phải ở bên cạnh nhìn hắn ăn.
“Nhà ở đã trang trí xong rồi, tìm một ngày thích hợp là có thể dọn tới.” Phó Trì nói chuyện với Sơ Tranh.
“Ừ.”
Sơ Tranh hững hờ đáp một tiếng.
Phó Trì ngước mắt nhìn cô: “Em không chờ mong?”
“Phó Trì, anh chỉ xem tôi như một trách nhiệm phải nhận.” Sơ Tranh giọng điệu thản nhiên: “Tại sao tôi phải chờ mong.”
Từ khi vừa bắt đầu, hắn đã nói rất rõ ràng.
Bởi vì bọn họ phát sinh quan hệ, cho nên bọn họ nhất định phải ở bên nhau.
Đây là giá trị quan của Phó Trì.
Hắn phải phụ trách vì chuyện này.
Cô không thể đi nói, nếu như người hắn gặp là người khác, thì có phải hắn cũng sẽ như vậy hay không.
Cô rất rõ ràng, không có loại nếu như này.
Người hắn gặp được chỉ có thể là mình.
Phó Trì trầm mặc, dường như muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng chỉ động môi dưới, ánh mắt dừng lại trên người Sơ Tranh vài giây, rồi cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm.
Phó Trì thu thập đồ vật xong, đứng ở trước mặt Sơ Tranh, rũ mắt nhìn cô: “Em để ý chuyện ở bên tôi?”
Cô vẫn không hề phản đối.
Hắn cho là cô nguyện ý.
“Tại sao tôi phải để ý?” Sơ Tranh nhìn hắn: “Anh vốn chính là của tôi.” Mặc dù anh có chút kỳ kỳ quái quái, nhưng không trở ngại chuyện tôi có được anh.
Ngữ điệu của Phó Trì có chút chần chờ: “Của em?”
“Của tôi.”
Biểu cảm của cô gái nghiêm túc lại nghiêm túc.
Sơ Tranh giơ tay, rơi vào bên hông hắn: “Làm không?”
“Cái gì?” Phó Trì không kịp phản ứng.
Sơ Tranh không giải thích, trực tiếp đứng dậy, kéo hắn vào phòng ngủ.
Phó Trì bị đẩy lên giường, có chút hoàn hồn: “Em…”
“Không nguyện ý?” Sơ Tranh ngồi ở trên người Phó Trì, đè hai tay hắn sang hai bên, thần sắc bình tĩnh: “Vậy cũng không còn cách nào, anh nhịn một chút đi, tôi muốn anh.”
Phó Trì: “??”
Anh nhịn một chút đi, tôi muốn anh?!
Nói gì vậy?!
Hắn làm sao nhịn?
Tiết tấu của Phó Trì bị Sơ Tranh xáo trộn.