Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Mộc Miên là cung nữ thiếp thân của nguyên chủ.
Nàng ta vẫn luôn canh giữ ở ở đây, lúc này trông thấy Sơ Tranh còn sống, đầu tiên là kinh hãi, sau đó chính là kinh hỉ.
Mộc Miên đỏ vành mắt, thanh âm nghẹn ngào: “Điện hạ, ngài thật sự không chết?”
Vẫn mang theo một chút không thể tin.
Rõ ràng các thái y đều đã kiểm tra qua.
Làm sao lại…
Không có việc gì được chứ?
Sơ Tranh ngồi trở lại trên linh sàng: “Ừ.”
Mộc Miên che miệng, nước mắt tí tách rơi xuống.
“Nô tỳ thật sự tưởng là ngài chết…” Mộc Miên tự đánh mình hai cái: “Ngài không sao thì quá tốt rồi.”
–
Sơ Tranh khởi tử hoàn sinh, tin tức này trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ hoàng cung.
Sơ Tranh bị đón về Tử Vi cung nguyên chủ ở.
Tử Vi chính là sao Đế Vương, lấy cái tên này làm tên cung điện, giống như im ắng tuyên bố, nàng chính là thái nữ tương lai.
Mà Tử Vi cung, cũng đúng là nơi các đời hoàng thái nữ ở lại.
Nguyên chủ tuổi còn nhỏ, liền vào cung này ở, dùng cái này biểu lộ rõ ràng thịnh sủng của nữ hoàng bệ hạ đối với nàng.
Sơ Tranh ngửa đầu nhìn lên cung điện trước mặt.
Treo cờ trắng và đèn lồng trắng, còn có lụa trắng các thứ.
“Điện hạ…”
“Tham kiến điện hạ.”
Cung nữ thái giám cũng không dám tới quá gần Sơ Tranh, đáy mắt đều lộ ra sự sợ hãi.
Khởi tử hoàn sinh, chuyện này làm cho người ta rất không thể tưởng tượng nổi.
“Bỏ hết những thứ trong cung này đi.” Mộc Miên đỡ Sơ Tranh đi vào, phân phó những cung nữ thái giám kia: “Mau đi mời thái y tới.”
“Dạ.”
Bọn cung nữ thái giám lập tức hành động.
Tới trước cả thái y, là phụ hậu của nguyên chủ.
Là một nam nhân cực kỳ đẹp đẽ, mặc dù đã có tuổi, nhưng phong hoa vẫn còn.
Y phục mặc dù hoa lệ, nhưng cũng không thiên về nữ tính hóa như Sơ Tranh nghĩ, chỉ là vạt áo và tay áo tương đối phiêu dật.
“Tiểu Tranh.”
Ôn Ngô bước nhanh tới, ánh mắt đi dạo trên người cô một vòng, rốt cuộc không kiềm được cảm xúc, cảm xúc nơi đáy mắt giống như nước lũ trút xuống khi vỡ đê.
“Không phải ta đang nằm mơ chứ?”
Ôn Ngô không thể tin được.
“Không phải, con sống.” Sơ Tranh giọng điệu bình thản.
Ôn Ngô nhéo mình một cái, cảm giác được đau đớn.
Không phải đang nằm mơ.
Nữ nhi của ông thật sự còn sống.
Còn sống…
Ôn Ngô thì thào: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi…”
Sơ Tranh dựa vào đầu giường, Ôn Ngô ngồi ở bên cạnh, có lẽ là vì nam nữ hữu biệt, nên ông chỉ ngồi, không có bất kỳ hành vi quá khích gì.
Cánh tay đặt giữa hai chân, đang run rẩy không thôi.
Ánh mắt chăm chú nhìn cô chằm chằm.
Giống như sợ mình chớp mắt một cái, Sơ Tranh sẽ biến mất vậy.
“Truyền thái y chưa?” Ôn Ngô quay đầu hỏi Mộc Miên: “Mau truyền thái y đến xem cho Tiểu Tranh một chút.”
Mộc Miên hành lễ: “Bẩm phượng quân, đã đi mời.”
Trước khi thái y đến, Ôn Ngô cẩn thận hỏi thăm Sơ Tranh có nơi nào khó chịu không.
Sơ Tranh biểu thị không có.
Chờ thái y tới, Ôn Ngô lập tức bảo thái y cẩn thận kiểm tra cho Sơ Tranh.
Ôn Ngô không tiện ở đây, ông rời phòng, ra gian ngoài chờ đợi.
Nội tâm thái y kinh dị.
Người đã chết, sao đột nhiên lại sống lại chứ?
Mặc kệ nàng ta có tin hay không.
Hiện tại vị điện hạ bị nhận định là tử vong này, đang an vị ở trước mặt nàng ta, mặt không cảm xúc nhìn nàng ta.
Sắc mặt Sơ Tranh rất kém, căn bản không giống sắc mặt của người sống. Con ngươi đen trầm càng giống như ngưng sương, hàn ý sinh ra.
Bị cô nhìn, da đầu thái y cũng đều run lên.
Thái y kiên trì tiến lên: “Vi… Vi thần xem mạch cho điện hạ.”
Sơ Tranh đưa tay ra.
Ngón tay thái y khoác lên trên cổ tay Sơ Tranh, ấm áp.
Là người.
Thái y có chút thở phào.
Sau đó lại dâng lên một cỗ nghi vấn khác: Sao điện hạ lại khởi tử hoàn sinh được?
“Điện hạ, trên người ngài có vết thương, ngài cởi y phục ra, vi thần xem cho ngài.” Thái y cẩn thận nói.
Nơi nguyên chủ bị thích khách đâm bị thương, đã kết vảy.
Sơ Tranh giơ tay ra ấn.
Thái y vừa kinh vừa sợ: “Điện hạ, ngài đừng lộn xộn.”
Sơ Tranh: “…”
Thái y ngăn cản Sơ Tranh, cũng cấp tốc băng bó kỹ lại cho cô, lui ra ngoài.
–
Ôn Ngô ở bên ngoài đi qua đi lại, trên mặt viết đầy chữ lo lắng, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn vào trong.
Thái y ra, Ôn Ngô lập tức lên tiếng: “Tiểu Tranh thế nào rồi?”
Thái y hành lễ: “Bẩm phượng quân, thân thể điện hạ không đáng ngại.”
“Tiểu Tranh nàng…” Ôn Ngô hạ giọng: “Sao lại khởi tử hoàn sinh?”
Mồ hôi lạnh của thái y vù vù bốc lên.
Nàng ta lau một vệt mồ hôi lạnh: “Phượng quân, thứ cho vi thần vô năng.”
Ôn Ngô nhíu mày: “Tiểu Tranh không chết, vậy mà Thái Y Viện các ngươi lại nhận định nàng chết…”
Ôn Ngô còn chưa nói hết lời, thái y bịch một tiếng quỳ xuống.
“Phượng quân, lúc ấy điện hạ đúng là đã tử vong, toàn bộ thái y của Thái Y Viện đều đã kiểm tra qua, vi thần vạn vạn không dám lừa gạt phượng quân!!”
“Vậy Tiểu Tranh xảy ra chuyện gì?”
Nữ nhi của ông rõ ràng rất khỏe mạnh!
“Chuyện này…”
Thái y làm sao biết.
“Làm sao thế này.”
Giọng nữ mang theo vẻ uy nghiêm, từ bên ngoài vang lên.
Thân ảnh màu vàng sáng, được người vây quanh tiến vào, dáng vẻ đoan trang, khuôn mặt uy nghiêm.
“Bệ hạ.” Thái y vội vàng hành lễ.
Ôn Ngô cũng hành lễ theo: “Tham kiến bệ hạ.”
Nữ hoàng tiến lên, đỡ Ôn Ngô dậy, giọng điệu lo lắng: “Mau đứng dậy đi. Tiểu Tranh đâu? Trẫm nghe nói Tiểu Tranh không sao?”
“Tiểu Tranh ở bên trong.” Ôn Ngô nói.
“Cùng trẫm đi xem Tiểu Tranh một chút.” Nữ hoàng kéo Ôn Ngô đi vào.
Ôn Ngô không dám không nghe theo, đi theo nữ hoàng vào.
Sơ Tranh bảo trì tư thế trước đó, cơ hồ không có gì thay đổi, thấy nữ hoàng và Ôn Ngô tiến vào, cũng không có bất kỳ bày tỏ gì, chỉ bình tĩnh nhìn.
Con ngươi nữ hoàng hơi híp lại, sau đó liền lộ ra mấy phần mừng rỡ và lo lắng, đi mấy bước đến bên giường, giơ tay kéo Sơ Tranh.
“Mau cho trẫm nhìn xem.”
Sơ Tranh tránh ra, tay nữ hoàng rơi vào khoảng không, bà ta hơi sững sờ.
Nhưng nữ hoàng không biểu hiện gì ra ngoài cả, chỉ cho là Sơ Tranh vừa tỉnh lại, nhất thời phản ứng.
Bà ta lo lắng nói vài câu, Sơ Tranh đều không để ý tới bà ta.
Nữ hoàng kiên nhẫn hỏi: “Tiểu Tranh không thoải mái chỗ nào sao? Nói cho trẫm biết.”
“Ngươi không ở đây, ta liền rất thoải mái.” Cuối cùng Sơ Tranh cũng mở miệng.
“Tiểu Tranh!” Ôn Ngô thấp giọng quát một tiếng.
Nữ hoàng giơ tay: “Con vừa tỉnh lại, có thể là bị kinh sợ, không sao.”
“Bệ hạ, ngài quá sủng nàng.” Ôn Ngô thở dài.
Nữ hoàng cười: “Tiểu Tranh không sao là tốt rồi, đây là lễ vật tốt nhất mà trời cao cho trẫm.”
Sơ Tranh: “…”
Nữ nhân khẩu thị tâm phi.
Rõ ràng là ước gì ta ngỏm củ tỏi.
Nữ hoàng không hỏi Sơ Tranh quá nhiều vấn đề, bảo cô nghỉ ngơi thật tốt, không cần nghĩ những chuyện khác, rồi lại ban thưởng cho cô không ít thứ.
–
Thái y vẫn đang quỳ ở bên ngoài, hoàn toàn không dám động.
Nữ hoàng ra, nàng ta lập tức cúi đầu xuống thấp hơn.
Nữ hoàng thấy cửa phòng đóng lại, nàng lúc này mới lên tiếng: “Tiểu Tranh xảy ra chuyện gì?”
“Bệ hạ, vi thần… Vi thần cũng không biết.”
“Ngươi là thái y, ngươi không biết?” Nữ hoàng trầm mặt xuống: “Trước đó rốt cuộc Tiểu Tranh làm sao? Các ngươi chẩn bệnh thế nào vậy?”
Thái y run rẩy.
Nàng ta thật sự không biết.
Hơn nữa tình huống lúc đó, nhiều thái y như vậy, đều xem qua, đúng là chết rồi!
Nhưng lời này có thể nói sao?
Thái y chỉ có thể cúi thấp đầu, không lên tiếng.
Nữ hoàng trầm mặt phân phó: “Đi gọi hết thái y của Thái Y Viện đến đây, cẩn thận kiểm tra cho Tiểu Tranh, nếu Tiểu Tranh có chuyện gì bất trắc, coi chừng cái mạng của các ngươi.”