Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Toàn bộ hành trình Yến Ca đều cúi thấp đầu, gương mặt dưới nón lụa, đỏ ửng một mảnh.
“Vừa ý cái gì cứ mua.”
Sơ Tranh đi bên cạnh hắn, thanh âm mát lạnh, rơi vào tai hắn, một đường chảy vào đáy lòng.
Cánh tay phía dưới tay áo của Yến Ca siết chặt.
Vừa rồi hắn động tâm sao?
Yến Ca thừa nhận, dung mạo Sơ Tranh đúng là rất đẹp, đẹp hơn bất kỳ một nữ tử nào mà hắn từng gặp qua.
Trên người nàng còn có một loại hơi thở mà hắn chưa từng cảm giác được, nhưng lại cảm thấy có chút quen thuộc.
Hơi thở lạ lẫm mà quen thuộc, làm hắn có chút hoảng hốt.
Muốn…
Tới gần nàng.
Thích nàng.
Có được nàng.
Yến Ca hít sâu một hơi.
Không được.
Ngươi còn có thù chưa báo.
Đừng bị nàng mê hoặc!!
Nàng đối xử với mình tốt như vậy, cũng chỉ là bởi vì, mình do bệ hạ ban thưởng tới, nàng chỉ diễn cho những người kia nhìn, căn bản cũng không phải chân tình.
“Yến Ca.”
Yến Ca hoàn hồn, xuyên qua nón lụa mỏng nhìn nử tử gọi mình.
Yến Ca: “Điện hạ, ở bên ngoài, ngài có thể không gọi ta là Yến Ca không?”
Sơ Tranh: “Vậy gọi ngươi là gì?”
Yến Ca: “Gọi ta là… Yến Giang.”
Sơ Tranh: “Ngươi không phải Yến Giang.”
Yến Ca hơi sững sờ.
“Điện hạ cảm thấy, ta là ai, rất quan trọng sao?”
“Đương nhiên quan trọng.”
Quan trọng…
Sẽ có người cảm thấy quan trọng sao?
Không có.
Sẽ không có ai cảm thấy hắn quan trọng.
“Vì sao?”
“Ta muốn chính là Yến Ca, là ngươi.” Không phải Yến Giang gì đó.
Thân thể Yến Ca kéo căng: “Điện hạ… Ngài có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ, không lý giải được?” Sơ Tranh có chút không kiên nhẫn được nữa: “Sao vấn đề của ngươi lại nhiều thế, ta muốn gọi ngươi thế nào thì gọi thế ấy, ngươi có ý kiến?”
“Điện hạ, bị người nghe thấy…”
“Vậy thì không để cho người ta nghe thấy.”
Sơ Tranh chủ động kéo tay hắn, kéo người sang bên cạnh mình: “Ta nhỏ giọng một chút là được rồi.”
Yến Ca: “…”
–
Sơ Tranh bảo Yến Ca đi mua đồ, Yến Ca biểu thị mình không cần.
Sơ Tranh rộng lượng không bắt buộc hắn, để hắn tùy tiện nhìn.
Nhưng kết quả chính là hắn nhìn cái gì, cô liền mua cái đó, hoàn toàn không quan tâm đến tiền bạc.
Yến Ca ở Yến phủ, chưa từng được mẫu thân yêu thương.
Tình thương của phụ thân cũng không có được bao nhiêu, bởi vì phụ thân ghét bỏ hắn không phải là một nữ hài tử, không thể củng cố địa vị của ông ta ở Yến gia.
Phụ thân ghét bỏ, mẫu thân lạnh lùng.
Không có ai cảm thấy hắn quan trọng.
Hắn chưa từng được người ta đối xử như vậy bao giờ.
Cho dù không biết là cô có thật lòng hay không, nhưng đáy lòng Yến Ca vẫn có một tia ấm áp.
Hắn hơi nắm chặt tay Sơ Tranh, Sơ Tranh quay đầu nhìn hắn, Yến Ca nhìn xuyên qua lớp lụa mỏng đối mặt với cô: “Điện hạ, ta muốn đến đường Đông Khê.”
Đường Đông Khê?
Sơ Tranh nhìn vị trí hiện tại.
Cách đường Đông Khê hơi xa.
“Lên xe đi.”
Ngay cả chuyện hỏi hắn đến đó làm gì cô cũng không có.
Đường Đông Khê u tĩnh, cửa hàng xung quanh cũng là loại tương đối xa hoa, người lui tới hình như cũng toàn là thiên kim thế gia hoặc công tử ca.
“Điện hạ, ngài không hỏi xem, ta tới nơi này làm gì sao?”
“Tùy ngươi.”
Ngươi là thẻ người tốt, ngươi nói là được.
“…”
Yến Ca trầm mặc một hồi: “Điện hạ, trước kia ngài thường tới đây sao?”
Sơ Tranh suy nghĩ một chút: “Xem như thế đi.”
Nguyên chủ thường xuyên cùng mấy người Ninh Diêu tới chỗ này.
Đừng thấy nơi này không quá phồn hoa mà nhầm, nơi vui đùa ở chỗ này cũng không ít đâu.
“Điện hạ ngài…”
“Hoàng tỷ.”
Có người cắt ngang lời Yến Ca.
Ngũ hoàng nữ dẫn theo một nam tử, đi ra từ trong cửa hàng bên cạnh, trông thấy cô, rất là kinh hỉ, trực tiếp chạy tới.
“Tham kiến Đại hoàng nữ điện hạ.” Nam tử hành lễ.
Nam tử này Sơ Tranh biết, là con trai nhà Lý thượng thư.
“Hoàng tỷ, đây là…” Ngũ hoàng nữ quan sát Yến Ca bên cạnh Sơ Tranh.
“Yến…” Sơ Tranh ngừng một chút: “Thị quân.”
Chuyện nữ hoàng ban cho Sơ Tranh một thị quân, người trong cung đều biết rõ.
Vị đại công tử của Yến gia kia, người trong hoàng thành, có ai mà không biết.
Không ít người còn từng đánh chủ ý với hắn, nhưng đáng tiếc vị đại công tử kia rất kiêu ngạo, ai cũng đều chướng mắt.
Không nghĩ tới, cuối cùng lại bị bệ hạ chỉ cho Đại hoàng nữ.
Mặc dù chỉ là một thị quân, nhưng bên cạnh Đại hoàng nữ bây giờ không có trắc quân, cũng không có chính quân, vậy chuyện phân vị không phải rất dễ dàng sao.
Không ít người đều cảm thán, bệ hạ thật sủng Đại hoàng nữ.
“Hóa ra là Yến Thị quân.” Ngũ hoàng nữ nói: “Xem ra Yến Thị quân rất được hoàng tỷ thích, xuất cung cũng mang theo ngươi.”
Yến Ca: “Yến Giang tham kiến Ngũ điện hạ.”
Ngũ hoàng nữ khoát tay: “Miễn lễ miễn lễ. Hoàng tỷ, Thất hoàng muội bọn họ cũng ở đây, chúng ta đi chơi đi?”
“Không…”
“Đi mà đi mà, đã lâu lắm rồi tỷ không đi chơi cùng chúng ta.” Ngũ hoàng nữ kéo cánh tay Sơ Tranh: “Tam hoàng tỷ cũng ở đây.”
Sơ Tranh: “…”
Nếu như nói trong những hoàng nữ này, ai thiếu đầu óc nhất.
Trừ Ngũ hoàng nữ ra thì không thể là ai khác được nữa.
Nàng lại thuộc về cái kiểu mà, hôm nay ngươi đánh nàng, hôm sau nàng sẽ không ghi thù ngươi đâu.
Cũng không biết đây là ngốc thật, hay là giả ngốc.
–
Ngũ hoàng nữ dẫn Sơ Tranh đến nơi tụ hội.
Trong căn phòng lớn, có không ít người, tràng diện có thể nói là hơi loạn.
Không ít nữ tử, bên cạnh đều có nam tử bồi tiếp.
Những nam tử này vừa nhìn đã biết xuất thân từ chốn phong trần.
Có lẽ là gọi đến đây để trợ hứng.
Sơ Tranh đi vào, đám người này lập tức đứng dậy hành lễ.
“Hoàng tỷ, sao tỷ lại tới đây?” Ninh Diêu thân mật tiến lên, còn có chút oán trách: “Gần đây đi tìm tỷ, tỷ cũng không gặp ta, hoàng tỷ sẽ không trách ta không gọi tỷ chứ?”
“Ta không muốn đến.” Nhìn thấy ta còn phải giả vờ tốt đẹp, thật là cực khổ cho ngươi rồi.
“…”
Ngũ hoàng nữ vội vàng nói: “Vừa rồi ta gặp Đại hoàng tỷ trên đường, là ta gọi nàng tới.”
“A.” Thất hoàng nữ hừ lạnh một tiếng: “Chỉ có ngươi quá hảo tâm, gọi nàng tới làm gì? Làm người ta buồn nôn à.”
Trước đó chuyện ở bãi săn, cơn giận kia Thất hoàng nữ không sao nuốt trôi được.
Bây giờ nhìn thấy Sơ Tranh, tự nhiên càng không có sắc mặt tốt.
Ngũ hoàng nữ ngập ngừng một tiếng: “Thất hoàng muội…”
“Được rồi được rồi, tất cả mọi người đều là tỷ muội.” Ninh Diêu hoà giải: “Hoàng tỷ, Thất hoàng muội còn nhỏ, tỷ đừng so đo với nàng.”
Ngũ hoàng nữ nhanh chóng an bài một vị trí cho Sơ Tranh.
Vừa vặn bỏ qua Thất hoàng nữ.
Ánh mắt Ninh Diêu rơi trên người Yến Ca: “Hoàng tỷ, người tỷ dẫn theo là ai vậy?”
Sơ Tranh: “Mắc mớ gì tới ngươi.”
“…”
Tràng diện có chút xấu hổ.
Đáy lòng của mọi người đều có chút cổ quái.
Quan hệ của Ninh Diêu và Đại hoàng nữ, cứng ngắc như vậy từ bao giờ?
Yến Ca nhìn Sơ Tranh, người sau rót cho hắn một chén nước.
Giống như câu vừa rồi không phải cô nói.
“Vị này chính là Yến thị quân.” Ngũ hoàng nữ giải thích.
Ninh Diêu bừng tỉnh: “Hóa ra là Yến thị quân.”
Ánh mắt có chút tĩnh mịch của Thất hoàng nữ đảo qua người Yến Ca một vòng, không có hảo ý nói: “Nghe nói Yến thị quân là tài tử, dung mạo đệ nhất, hoàng tỷ, ở đây lại không có người ngoài, cho chúng ta nhìn một chút được không.”
Yến Ca theo bản năng nắm chặt tay áo.
Hắn chỉ là một thị quân.
Chỉ cần nàng nguyện ý, thì hắn thậm chí còn có thể bị trao đổi cho những nữ tử khác.
Những người như bọn họ, chung chơi một nam nhân, cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.
“Ngươi muốn nhìn liền nhìn?” Sơ Tranh ngước mắt nhìn ả, giọng điệu lạnh như băng không chút chập trùng: “Lần trước giáo huấn còn chưa đủ?”
Sắc mặt Thất hoàng nữ xanh lét, oán độc trừng mắt nhìn Sơ Tranh.