TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 877: Hoàng ngự giang sơn (19)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ 

Thất hoàng nữ tìm đạo cô này đến, mục đích chính là một màn này.

Nhưng Sơ Tranh cũng không thèm để ý đến ả.

Để ả nhảy nhót một mình.

Tuệ Chân đạo cô, và Thất hoàng nữ kẻ xướng người hoạ, làm cho người ở đây đều bị dọa sợ.

Dồn dập tránh xa Sơ Tranh.

“Đại hoàng nữ điện hạ đúng là không thích hợp.”

“Ta luôn cảm thấy trên người nàng âm trầm.”

“Quỷ bám vào người. . .”

“Chết đi sống lại. . .”

“Thật đáng sợ.”

Không khí trong phòng tựa hồ cũng hạ xuống mấy độ.

Đám người bị đả kích ôm nhau đứng chung một chỗ, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Sơ Tranh.

Tuệ Chân đạo cô là đạo cô đạo pháp cao thâm, lời bà ta nói, so với lời đồn đại trên đường phố thì đáng tin hơn nhiều.

Thất hoàng nữ chỉ vào Sơ Tranh chất vấn: “Ta đã cảm thấy không thích hợp, rốt cuộc ngươi là ai! Ngươi làm gì hoàng tỷ rồi?”

“Không phải ngươi ước gì ta chết đi à.” Sơ Tranh nói.

Bằng cái kỹ thuật diễn xuất ba xu như ngươi, ngay cả ý tứ muốn tin tưởng ta cũng không có.

Thất hoàng nữ hét lớn một tiếng: “Ngươi nói bậy, ta không nghĩ như vậy. Ngươi căn bản không phải là hoàng tỷ của ta. Tuệ Chân đạo cô, ngươi nhất định phải bắt được nàng, không thể để nàng hại người nữa.”

“Chuyện này. . .”

Tuệ Chân đạo cô chần chờ.

“Đạo cô, ngươi có vấn đề gì?”

Ninh Diêu vẫn thay Sơ Tranh nói chuyện: “Thất hoàng muội, muội đừng hồ nháo, hoàng tỷ thân phận tôn quý, sao có thể bị quỷ bám vào người.”

“Tam hoàng tỷ, tỷ cũng không nhìn một chút xem, từ sau sự kiện kia, nàng có chỗ nào giống như Đại hoàng tỷ lúc trước nữa không. Trước kia nàng có quan hệ tốt với tỷ nhất, hiện tại thế nào? Tỷ thấy nàng vẫn để ý đến tỷ sao? Nàng căn bản không phải là Đại hoàng tỷ của chúng ta.”

Ninh Diêu nhíu mày: “Nhưng. . . “

Thất hoàng nữ cắt ngang lời Ninh Diêu: “Tam hoàng tỷ, ta phải vào cung bẩm báo mẫu hoàng, mời mẫu hoàng đến định đoạt!”

Thất hoàng nữ sai người của ả bao vây ở đây, không được phép để ai đi.

Nữ hoàng không tin những chuyện này.

Nhưng Thất hoàng nữ dẫn theo một đạo cô.

Tăng thêm hành vi gần đây của Sơ Tranh rất cổ quái, cuối cùng nữ hoàng gọi Sơ Tranh tiến cung đối chất.

Sơ Tranh cho người đưa Yến Ca trở về trước, một mình cô tiến cung.

“Tiểu Tranh.”

Ôn Ngô cũng ở trong điện, khẩn trương qua đón.

“Phụ quân.” Sơ Tranh kêu một tiếng.

“Đừng sợ.” Ôn Ngô an ủi cô.

“Con không sợ.” Sơ Tranh giọng điệu lạnh nhạt: “Phụ quân nhìn là được rồi.”

Ôn Ngô muốn nói gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt trấn định bình tĩnh của Sơ Tranh, lại nuốt về, gật đầu lui về vị trí của mình.

Nữ hoàng ngồi ở trên long ỷ, đoan trang uy nghiêm: “Tiểu Tranh, con đừng sợ, mẫu hoàng ở đây, nếu như các nàng nói bậy, trẫm nhất định sẽ không tha cho các nàng.”

Nữ hoàng nói lời này, tựa hồ vẫn hướng về Sơ Tranh.

Sơ Tranh: “. . .”

Nếu như đổi thành nguyên chủ, thì có lẽ đã khóc rồi.

Đáng tiếc.

Ta không phải đồ đần nguyên chủ kia.

Sơ Tranh không biểu lộ thái độ, nữ hoàng có chút xấu hổ.

“Tuệ Chân đạo cô, ngươi có biện pháp gì, phân rõ Tiểu Tranh?” Nữ hoàng nhìn về phía Tuệ Chân đạo cô.

Không biết Tuệ Chân đạo cô đang suy nghĩ gì, nữ hoàng nói chuyện với bà ta, bà ta cũng không có phản ứng.

“Tuệ Chân đạo cô, bệ hạ hỏi ngươi.” Nữ quan bên cạnh nữ hoàng nhắc nhở một tiếng.

Lúc này Tuệ Chân đạo cô mới hồi phục lại tinh thần.

Bà ta nhìn Thất hoàng nữ một chút.

Thất hoàng nữ gật đầu thật khẽ.

Nhưng mà một giây sau biểu cảm của Thất hoàng nữ liền cứng đờ lại.

Tuệ Chân đạo cô trực tiếp quỳ xuống.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Đây là ý gì?

Tuệ Chân đạo cô nói lời kinh người: “Bệ hạ, thảo dân nhất thời bị ma quỷ ám ảnh. . . nghe lời Thất điện hạ sai sử nói Đại hoàng nữ điện hạ bị quỷ bám vào người, thảo dân biết sai rồi, cầu xin bệ hạ thứ tội.”

Vẻ mặt nữ hoàng trầm xuống: “Lão Thất.”

Thất hoàng nữ bị dọa đến hồn phi phách tán: “Mẫu hoàng, nhi thần không sai sử nàng, nàng vu oan cho nhi thần.”

“Thảo dân không dám.” Trán Tuệ Chân đạo cô chạm đất: “Trên thế gian này căn bản không có quỷ, là Thất điện hạ, khăng khăng ép thảo dân phải nói Đại hoàng nữ điện hạ bị quỷ bám vào người.”

“Mẫu hoàng, nhi thần không có!”

Rõ ràng trước đó đang rất tốt.

Sao Tuệ Chân đạo cô đột nhiên lại đổi giọng? !

Hiện tại Thất hoàng nữ vừa kinh vừa sợ.

“Là nàng nói tình huống của hoàng tỷ không đúng.” Thất hoàng nữ chỉ vào Tuệ Chân đạo cô: “Nhi thần cũng cảm thấy gần đây hoàng tỷ có chút kỳ quái, hoàng tỷ chết đi sống lại, nên mới đến bẩm báo với mẫu hoàng, nhi thần sợ có tà vật gì đó va chạm đến mẫu hoàng.”

“Bệ hạ minh xét, thảo dân sao dám vọng nghị hoàng nữ điện hạ.”

Tuệ Chân đạo cô đem chuyện Thất hoàng nữ mua chuộc mình thế nào, rồi mưu đồ bí mật với mình ra sao, nói ra rất rõ ràng.

Còn đưa thù lao mà Thất hoàng nữ cho bà ta ra nữa.

Bên trong có một thứ có thể đại biểu cho thân phận của Thất hoàng nữ.

Tuệ Chân đạo cô nói đây là tín vật, đợi sau khi chuyện thành công, Thất hoàng nữ sẽ trả bà ta số tiền còn lại, còn bà ta trả thứ này lại cho Thất hoàng nữ.

Thất hoàng nữ vô thức sờ tay áo.

Không. . .

Sao lại thế!

Thất hoàng nữ hoảng hồn.

Sắc mặt nữ hoàng bệ hạ càng trầm lãnh hơn.

“Nếu ngươi và lão Thất hợp mưu, vì sao bây giờ lại nói ra?”

“Thảo dân. . . Thảo dân sợ hãi.”

Tuệ Chân đạo cô nói mình đứng trong đại điện uy nghiêm trang trọng, trông thấy bệ hạ anh minh thần võ, nội tâm liền không nhịn được sợ hãi.

Không còn dám hợp mưu cùng Thất hoàng nữ nữa, sợ rơi đầu.

Sơ Tranh như người không liên quan, đứng ở một bên xem kịch.

Ánh mắt Ninh Diêu rơi trên người cô.

Tuệ Chân đạo cô này, chắc chắn đã bị Thất hoàng nữ mua chuộc.

Nhưng vì sao bây giờ bà ta lại sửa miệng?

Ninh Diêu cẩn thận nghĩ về đoạn đường bọn họ đi đến đây.

Sơ Tranh đều biểu hiện thập phần bình tĩnh, không nóng không vội, một bộ dáng như người ngoài cuộc.

Đúng rồi!

Khi cô sai người đưa nam tử bên cạnh về, dường như có tiếp xúc ngắn ngủi với Tuệ Chân đạo cô. . .

Nhưng thời gian ngắn ngủi như vậy, cũng chỉ có thể nói vài câu, mà có thể khiến cho Tuệ Chân đạo cô đổi giọng sao?

“Làm càn!” Nữ hoàng tức giận đến đập bàn: “Nàng là hoàng tỷ của ngươi, ngươi lại dám nói hoàng tỷ ngươi, là yêu tà chi vật, còn tìm người cùng vu oan, phụ quân ngươi dạy ngươi thế nào vậy!”

“Mẫu hoàng. . .” Thất hoàng nữ bị dọa đến run rẩy một chút: “Mẫu hoàng, nhi thần không có.”

“Thất hoàng nữ hồ ngôn loạn ngữ, dĩ hạ phạm thượng, kéo ra ngoài đánh hai mươi đại bản răn đe!” Dường như nữ hoàng tức giận đến không nhẹ.

“Không. . .”

Thế này không đúng.

Không phải như vậy.

“Các ngươi thả ta ra, mẫu hoàng, nhi thần không làm, người tin tưởng nhi thần!”

“Là ngươi. . .” Thất hoàng nữ chỉ vào Sơ Tranh: “Là ngươi làm ra, ngươi hãm hại ta!”

Sơ Tranh: “. . .”

Chính là ta làm, ngươi có thể làm gì ta! Đánh ta à!

“Tiện nhân! Tiện nhân! !”

Thất hoàng nữ sắc mặt dữ tợn mắng to.

Nữ hoàng giống như không thể nghe nổi, không nhịn được phất tay.

Cấm vệ quân nhanh chóng mang Thất hoàng nữ xuống.

Ngón tay Sơ Tranh hơi động một chút, ngân tuyến từ trên người Tuệ Chân đạo cô tản ra, chậm rãi lui về chiếm cứ trên cổ tay Sơ Tranh.

Cả người Tuệ Chân đạo cô đều mềm nhũn xuống.

Khi bọn họ trên đường tới đây.

Sơ Tranh đột nhiên kín đáo đưa cho bà ta một chồng ngân phiếu, cùng một cái tín vật.

Cô chỉ nói một câu, bảo bà ta sau khi nhìn thấy bệ hạ, thì nói bà ta cùng Thất hoàng nữ hợp mưu hãm hại cô.

Mặc dù đây là sự thật.

Nhưng Tuệ Chân đạo cô chắc chắn không nguyện ý.

Đây không phải là đi chịu chết sao?

Nhưng một giây sau bà ta liền cảm thấy lạnh cả người, có thứ gì đó bò lên trên người bà ta.

Nhưng bà ta không nhìn thấy.

Không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả.

Sự sợ hãi tử vong trong nháy mắt bao phủ bà ta.

Nói ra mặc dù sẽ chọc giận nữ hoàng, nhưng không nói, có khả năng bà ta sẽ chết trên đường đi tới.

| Tải iWin