Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Hà Chỉ lơ ngơ.
Cho nên rốt cuộc là công tử muốn điện hạ triệu hắn đến thị tẩm, hay là không muốn đây?
Mi tâm Yến Ca nhẹ chau lại.
Nếu nàng thật sự thích mình, thì nên triệu mình đến thị tẩm.
Đây là phương thức đơn giản nhất mà loại người như các nàng dùng để biểu đạt niềm yêu thích.
Nhưng hắn tiến cung thời gian dài như vậy, nàng chưa từng triệu mình đến thị tẩm.
Sơ Tranh ban thưởng nhiều đồ như vậy, Yến Ca đi tạ ơn.
Lại được cho biết Sơ Tranh đi ra ngoài rồi.
–
Lãnh cung vắng vẻ.
Tam hoàng nữ và một nữ nhân đứng trong góc khuất nói chuyện.
“Chuyện đều đã làm xong rồi?”
“Điện hạ yên tâm, đều đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ chờ ngài hạ lệnh.”
“Năm ngày sau hành động.” Tam hoàng nữ gật đầu: “Lần này ngươi làm rất tốt. Lần này Ôn gia rơi đài, về sau nàng không làm được gì nữa, công lao của ngươi, ta sẽ không quên.”
Người kia kinh hỉ: “Tạ ơn điện hạ!”
Sạt sạt sạt ——
“Ai?”
Người kia lập tức vọt ra ngoài, một lát sau mang theo một con mèo trở về.
“Điện hạ, chỉ là một con mèo.”
Tam hoàng nữ nhíu mày: “Làm việc cẩn thận, chờ tin tức của ta.”
Hai người cực nhanh tách ra, lãnh cung khôi phục yên tĩnh.
Chỗ góc khuất, một bóng người chợt lóe lên.
–
Liên tiếp vài ngày Sơ Tranh đều làm thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Yến Ca cũng chỉ có thể gặp mặt cô vào buổi sáng.
“Hai ngày nay nàng đang làm gì?”
“Bẩm công tử, điện hạ hành tung bất định, nhưng nô tài trông thấy nàng tiếp xúc với cấm vệ quân.”
“Thật sao.” Yến Ca như có điều suy nghĩ.
Hà Chỉ: “Đúng rồi công tử, nô tài còn phát hiện một chuyện.”
Yến Ca: “Nói.”
Hà Chỉ cúi người, nói nhỏ bên tai Yến Ca.
“Quan hệ của Tam hoàng nữ và nàng không phải tốt nhất sao?”
Hà Chỉ lắc đầu, cũng không hiểu: “Nhưng từ sau khi Đại hoàng nữ khởi tử hoàn sinh, quan hệ của hai người dường như đã tan vỡ.”
Đầu ngón tay Yến Ca chống lên một bên cằm: “Cho nên, hiện tại là nàng và Tam hoàng nữ đang đọ sức?”
“Mục tiêu của Tam hoàng nữ là Ôn gia.”
Trong con ngươi trong suốt của Yến Ca, nhiễm lên từng tia am tường: “Đó là ngoại gia của nàng, Ôn gia rơi đài, nàng cũng đổ theo, không còn lực uy hiếp.”
“Vậy công tử, chúng ta…”
Yến Ca giơ tay: “Nhìn xem trước đã.”
–
Sơ Tranh cùng Yến Ca ăn sáng xong.
Yến Ca phá lệ trầm mặc, cũng không ăn bao nhiêu, giống như không vui.
“Ngã bệnh?”
Sơ Tranh giơ tay sờ trán hắn.
Yến Ca tránh đi.
Tay Sơ Tranh rơi vào khoảng không.
“…”
Hắc!!
Tránh cái gì mà tránh!
Cho ngươi tránh chưa?!
Sơ Tranh dùng một tay kéo người qua, thô lỗ đưa bàn tay bao trùm trên trán hắn.
Không phát sốt.
“Sao không ăn gì?”
Thật đúng là xem mình như một tiểu công trúa mà!!
Được rồi, thế giới này nam hài tử chính là yếu ớt như thế, chính là một tiểu công trúa thế đấy.
“Điện hạ, là ta nấu không ngon sao?” Yến Ca cúi đầu xuống, thanh âm rầu rĩ.
“???”
Lại náo ra trò gì nữa đây!
Sơ Tranh khen hắn: “Ngươi nấu rất khá.”
Yến Ca: “Vậy hai ngày nay điện hạ đều không thấy bóng dáng, là trốn tránh ta sao?”
“… Không phải bây giờ ta đang ở đây sao?” Ngày nào chúng ta cũng gặp nhau đấy được không? Thẻ người tốt mắc chứng hay quên à?
“Điện hạ cũng chỉ gặp ta vào lúc này, sau đó cả ngày đều không gặp được điện hạ.” Yến Ca ngẩng đầu lên, đôi mắt như nai con, tràn đầy luống cuống và bối rối: “Có phải điện hạ chán ghét ta không?”
“Ta không có.”
“Ta muốn gặp điện hạ…” Yến Ca kéo tay cô, đầu hơi rũ xuống, ủy khuất cũng sắp tràn ra từ trên người hắn: “Một mình ta ở đây rất buồn.”
“Hai ngày nay ta có việc.” Sơ Tranh nhẫn nại nói: “Ngươi chán thì bảo Hà Chỉ mang ngươi xuất cung chơi.”
Sơ Tranh gỡ cung bài của Tử Vi cung xuống cho hắn.
“Ngoan, đừng lộn xộn.”
Yến Ca cầm cung bài của Tử Vi cung, đưa mắt nhìn Sơ Tranh rời đi.
Đầu ngón tay hắn xoay chuyển hai lần, phất tay với Hà Chỉ.
Hà Chỉ tiến lên: “Công tử.
Yến Ca thấp giọng hỏi: “Tam hoàng nữ bên kia lúc nào hành động?”
“Hẳn là sáng mai.”
Ánh mắt Yến Ca buông xuống, rơi vào trên cung bài.
Đầu ngón tay thon dài phất qua tranh chữ trên cung bài.
Hắn đưa cung bài cho Hà Chỉ: “Đưa cái này cho Tam hoàng nữ.”
“Công tử…”
Hà Chỉ có chút kinh hãi.
Đây là muốn giúp Tam hoàng nữ sao?
“Ngươi sợ cái gì, cái cung bài này, cũng chỉ có thể coi là dệt hoa trên gấm, để phần thắng của Tam hoàng nữ lớn hơn. Qua sáng mai, coi như nàng không chết, thì cũng sẽ không có kết cục tốt, ta cũng coi như báo thù được, không phải sao?”
“Điện hạ… nô tài có một câu không biết có nên nói không.”
Yến Ca không lên tiếng.
Hà Chỉ coi như hắn đáp ứng, cân nhắc ngôn từ: “Nô tài cảm thấy con người Đại hoàng nữ không tệ, không giống như người sẽ làm ra loại chuyện đó.”
Thanh âm Yến Ca lạnh lùng: “Thế nào, chỉ mới qua mấy ngày, ngươi đã bị mua chuộc rồi?”
“Điện hạ, nô tài không có.”
“Đi đi.”
Hà Chỉ muốn nói lại thôi, cuối cùng đành cầm cung bài rời đi.
Yến Ca về đến phòng, vốn nên bình tĩnh chờ đợi.
Nhưng hắn lúc này không cách nào tĩnh tâm được, đứng ngồi không yên.
Yến Ca dạo bước trong gian phòng.
Yến Ca, ngươi tiến cung làm gì.
Không phải là muốn nàng chết sao?
Hiện tại có cơ hội tốt như vậy, sao ngươi có thể từ bỏ?
Hắn chống đỡ án thư, nói với hư không: “Đi gọi Hà Chỉ trở về.”
Không ai đáp lời hắn, chỉ có tiếng gió rất nhỏ phất qua.
Yến Ca ngã về trong ghế, ngón tay khoác lên dây đàn trên thư án, nhẹ nhàng gảy hai lần.
Không phải hắn mềm lòng.
Hắn chỉ muốn tự tay báo thù.
Nếu như lần này nàng còn có thể sống được, vậy liền chứng minh, nàng nên chết ở trong tay mình.
Yến Ca muốn lấy cung bài về, nhưng đáng tiếc đã muộn, Hà Chỉ đã đưa cung bài ra ngoài.
Lần đầu tiên Yến Ca cảm thấy Hà Chỉ làm việc quá nhanh.
Hà Chỉ: “…”
Yến Ca bảo Hà Chỉ thay y phục cho mình rồi xuất cung.
–
“Điện hạ, đây là thứ hôm nay Tam hoàng nữ bên kia đưa cho.” Đầu lĩnh cấm vệ quân đưa đồ vật cho Sơ Tranh.
Ánh mắt Sơ Tranh khẽ híp một cái.
Người Tam hoàng nữ mua chuộc chỉ là một người có chút địa vị trong cấm vệ quân.
Đầu lĩnh cấm vệ quân đã sớm nhìn chằm chằm, sau khi thấy bọn họ gặp mặt, đầu lĩnh cấm vệ quân liền lấy đồ vật đưa tới trước mặt Sơ Tranh.
“Thứ này hẳn không rời khỏi người ngài, sao lại bị các nàng lấy được.”
“Sơ sẩy làm rơi.” Sơ Tranh thần sắc bình tĩnh.
Đầu lĩnh cấm vệ quân nói: “Ngài chú ý chút, mất đi thứ này, cũng không phải việc nhỏ.”
“Ừ.”
Sơ Tranh bàn giao vài câu, lặng yên không tiếng động rời đi.
Sơ Tranh trở lại trong cung, nhìn về phương hướng Giáng Nguyệt Các một chút, rồi trầm mặc đi về tẩm điện của mình.
“Điện hạ, ngài về rồi, Yến thị quân đã quỳ bên ngoài gian phòng của ngài hai canh giờ rồi.” Mộc Miên vội vã tới: “Ngài đi đâu vậy?”
Sơ Tranh đã nhìn thấy người quỳ gối ở bên ngoài gian phòng của mình.
Cô đi qua, Yến Ca ngẩng đầu lên, sắc mặt có chút tái nhợt, thân thể cũng lung lay sắp đổ: “Điện hạ.”
“Quỳ ở đây làm gì?”
“Điện hạ, ta…”
“Là nô tài sai.” Hà Chỉ quỳ bên cạnh cướp lời: “Hôm nay thị quân nói hơi bức bối, nên muốn đi ra ngoài một chút, ai biết trên đường gặp phải kẻ gây chuyện, chờ khi thị quân hồi cung, phát hiện cung bài đã biến mất.”
Ánh mắt Sơ Tranh lãnh đạm: “Các ngươi lui xuống trước đi.”
Hà Chỉ có chút lo lắng nhìn chủ tử nhà mình.
Mộc Miên cảm thấy bầu không khí có chút cổ quái, túm Hà Chỉ một cái, rồi cho người xung quanh rút lui hết.
Bốn phía an tĩnh lại.
Thẻ người tốt không thể đánh.
Không thể đánh!
Không thể…