Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Hơi thở của Sơ Tranh xẹt qua hai gò má, rơi vào bên tai hắn.
“Ta không nói cho ngươi biết.” Tiểu lừa gạt này tuyệt đối là biết, hiện tại còn làm bộ hỏi.
Dứt lời, hơi thở kia liền rời xa hắn.
Yến Ca mở mắt ra, Sơ Tranh đã ngồi thẳng thân thể.
“Điện hạ…”
Yến Ca thấp giọng gọi cô.
Thanh âm trong suốt du dương mang theo vài phần ủy khuất.
“Ừ?”
“Ngài đùa giỡn ta như thế, thú vị lắm sao?” Yến Ca chống lên bàn, ngồi xuống: “Có phải điện hạ không thích ta không?”
Sơ Tranh: “???”
Sao lại vòng qua vấn đề này rồi?
“Ta không thích ngươi chỗ nào rồi?” Không hiểu liền hỏi!
“…” Yến Ca đặt tay xuống dưới bàn: “Vừa rồi vì sao điện hạ không hôn ta?”
Cơ hội tốt như vậy, bầu không khí cũng vừa tốt, sao nàng không hôn mình.
Yến Ca cảm thấy nàng thật sự không thích chính mình.
Còn có lời nàng vừa nói…
Có phải nàng biết gì rồi không?
“Vừa rồi không phải ta đang trả lời vấn đề của ngươi sao, vì sao lại hôn ngươi?”
“…”
Sơ Tranh trở lại vấn đề trước: “Ngươi muốn ta hôn ngươi?”
Muốn hôn liền nói nha.
Ta sẽ không cự tuyệt ngươi.
Yến Ca bối rối ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái: “Ta… Ta không có.”
“Ngươi qua đây.”
“Điện hạ, ta không có ý kia…” Yến Ca xua tay.
Sơ Tranh mặt mày lãnh đạm, giọng điệu không cho phép cự tuyệt: “Tới đây.”
Yến Ca chần chờ, chậm chạp đứng dậy, đi đến bên người Sơ Tranh.
Sơ Tranh kéo hắn, Yến Ca bị ép ngồi vào trong ngực cô.
“Điện hạ… ưm…”
Hai tay Yến Ca chống đỡ lấy bả vai Sơ Tranh.
Con ngươi trong suốt hơi trừng lớn, phản chiếu gương mặt anh khí phi phàm của nữ tử.
Đẩy nàng ra.
Tiếp nhận nàng.
Đáy lòng Yến Ca không ngừng nhảy ra hai lựa chọn này.
Nhưng hắn không có cách nào chọn.
Thân thể của hắn tuyệt không muốn động.
Khí lực chống đỡ trên bờ vai Sơ Tranh, chậm rãi nới lỏng ra, đổi thành ôm cổ cô.
–
Yến Ca ôm cổ Sơ Tranh, mặt chôn ở cần cổ cô, nhẹ nhàng thở ra.
Cánh môi xinh đẹp, giống như bôi son.
Sơ Tranh ôm hắn, cũng không để hắn xuống, Mộc Miên đưa bữa ăn vào, nhìn thấy cái tư thế không nghiêm chỉnh này của hai người, cúi thấp đầu, mau chóng đưa đồ lên, rồi nhanh như chớp đi ra ngoài.
“Ăn cơm, xuống.”
Yến Ca ôm cô không buông: “Điện hạ, đút ta.”
“…”
Ngươi mẹ nó bị hôn có một cái, tay liền gãy mất rồi à?
Sơ Tranh ôm hắn lên, đặt ở bên cạnh, không chút lưu tình nói: “Tự ăn.”
Yến Ca: “…”
Cơm nước xong xuôi, Yến Ca ở chỗ Sơ Tranh một hồi, rồi dẫn theo Hà Chỉ trở về Giáng Nguyệt Các.
Mộc Miên đi vào thu thập, đưa y phục ướt ra ngoài.
Nàng cố ý liếc nhìn giường một chút.
Giường nệm xếp rất quy củ, không có bất kỳ dấu vết từng ngủ qua nào.
Xem ra Yến thị quân còn phải cố gắng lên a.
–
Bên ngoài phong vân biến sắc.
Hoàng gia dùng yếm thắng chi thuật, nguyền rủa bệ hạ, có ý đồ tạo phản, chứng cứ vô cùng xác thực, nhân chứng một người rồi lại một người xuất hiện.
Những người này bất kể dùng hình thế nào, đều một mực chắc chắn, là Hoàng đại nhân sai sử.
Chuyện này đáy lòng bệ hạ rõ ràng không?
Cho dù bà ta không biết rõ chi tiết trong đó, thì hẳn cũng biết, nó không giống như vẻ bề ngoài thế được.
Nhưng như vậy thì sao chứ.
Không có bất kỳ chứng cứ gì, có thể giúp Hoàng gia lật lại bản án.
Nữ hoàng rõ ràng.
Ninh Diêu cũng rõ ràng.
Ả không nghĩ tới Sơ Tranh không những xúi giục người của ả, mà còn an bài những người khác.
Mà những người này, mặc kệ ả dùng biện pháp gì, cũng không có cách nào làm bọn họ đổi giọng.
Ninh Diêu gấp đến độ bạc tóc.
Sơ Tranh nghe nói, cuối cùng Ninh Diêu quân pháp bất vị thân*.
(*Quân pháp bất vị thân (大义灭亲) đây là một câu tục ngữ, ý nói để duy trì sự công bằng của luật pháp thì thân nhân cũng không ngoại lệ.)
Hi sinh phần lớn người, bảo vệ một số người, cũng bảo trụ địa vị của ả, nữ hoàng cũng không xử trí ả.
Nguyên chủ lúc trước căn bản không nhẫn tâm được thế này, cho nên mới rơi vào kết cục kia.
Đương nhiên, nữ hoàng kiêng kị Ôn gia, đối với nguyên chủ chắc chắn sẽ không tha thứ giống như đã tha cho Tam hoàng nữ vậy được.
Ninh Diêu quân pháp bất vị thân, bảo trụ địa vị của mình, phần nhẫn tâm này, làm một số người thấy rõ vị Tam hoàng nữ này, không giống như bình thường biểu hiện ra.
Kết cục này, có tốt có xấu.
Sơ Tranh chỉ có thể thở dài dưới đáy lòng.
Nếu có thể trực tiếp xử lý thì tốt rồi.
Làm gì có những chuyện rách nát này nữa.
“Điện hạ.” Mộc Miên đóng cửa phòng lại, đi đến chỗ Sơ Tranh: “Trước đó ngài bảo nô tỳ điều tra chuyện của Yến thị quân, nô tỳ tra được một số chuyện.”
Sơ Tranh đổi tư thế: “Ừ.”
“Phụ thân của Yến thị quân bởi vì hắn là nam tử, không được Yến gia thích, cho nên cũng không hề quan tâm đến Yến thị quân.”
Khi còn bé Yến Ca trôi qua rất thảm.
Mãi đến, có một năm, một vị thân thích phương xa của phụ thân Yến Ca, giao phó cho ông ta một nam hài.
Lúc này Yến Ca mới có bạn chơi.
Bởi vì thân phận của người bạn chơi này không tốt lắm, cho nên chỉ có thể đi theo hầu hạ bên cạnh Yến Ca.
“Điện hạ còn nhớ, năm ngài thành niên chứ.”
Sơ Tranh: “…”
Năm thành niên, nguyên chủ bị Ninh Diêu khuyến khích, đã làm không biết bao nhiêu chuyện hoang đường, chính nguyên chủ cũng không nhớ rõ.
Cô làm sao mà biết được.
Mộc Miên nhìn Sơ Tranh như thế, cũng biết cô không nhớ rõ.
“Có một lần, ngài cùng Tam hoàng nữ ra ngoài, uống say, đụng vào một vị công tử đang rất vội vàng…”
“Ngài khăng khăng nói là vị công tử kia đụng vào ngài, bắt vị công tử kia phải nói xin lỗi ngài.”
Có chuyện này?
Sau khi nguyên chủ uống rượu vào, hoàn toàn không có ký ức gì.
Sơ Tranh có chút sợ: “Ta làm gì hắn?”
“Không làm gì.” Mộc Miên nói: “Lúc ấy ngài chỉ bắt hắn nói xin lỗi ngài, mấy vị đi cùng ngài, ngược lại là đùa giỡn đối phương một phen. Nhưng ngài kéo mọi người đi…”
“Trọng điểm đâu?”
“Vị công tử kia chết rồi.” Mộc Miên nói: “Vị công tử kia, chính là người bạn chơi của Yến thị quân.”
“Có quan hệ gì với ta?” Lại không phải ta giết!
Cũng không nhất định…
Không phải nguyên chủ thật sự từng giết người chứ!
Sao lại có chút hoảng thế này!
“Buổi tối vị công tử kia mãi mà không về, khi được người ta phát…” Mộc Miên mập mờ nói một câu: “Bởi vì có người nhìn thấy, đêm hôm đó, ngài ngăn đón vị công tử kia, cho nên…”
Sơ Tranh chỉ mình: “Ta làm ra?”
Mộc Miên nhanh chóng xua tay: “Dĩ nhiên không phải, đêm hôm đó điện hạ uống say, nô tỳ vẫn luôn hầu hạ ngài, làm sao có thời gian đi ra ngoài.”
Không phải ta làm ra là tốt rồi.
Nhưng dường như Yến Ca cảm thấy là cô làm ra.
Cho nên hắn tiến cung… Là đến báo thù?
Sơ Tranh: “…”
Má ơi!
Chuyện này có quan hệ gì với ta chứ!
Thẻ người tốt đây là muốn giết chết ta à!
Hoảng đến một nhóm.
Sơ Tranh hỏi Mộc Miên: “Biết hung thủ là ai không?”
“Điện hạ, chuyện này đã trôi qua lâu như vậy rồi, làm sao có thể điều tra ra được.” Mộc Miên bất đắc dĩ: “Nô tỳ tra được những chuyện này, đã rất không dễ dàng.”
Sơ Tranh phất tay cho Mộc Miên lui xuống.
Cô phải nghĩ biện pháp.
Mất trí nhớ là biện pháp đơn giản nhất…
【 Tiểu tỷ tỷ… 】 Dường như Vinh Diệu bị hù dọa, tiểu tỷ tỷ nhà Vương Giả đều trực tiếp như vậy sao!?
“Mi có thể giúp ta rút mất một bộ phận ký ức của hắn không?”
【…】 Nếu như Vinh Diệu có hình người, thì lúc này chắc chắn đang lắc đầu như trống bỏi: 【 Tiểu tỷ tỷ, không được, ta không làm được. 】
“Vì sao?”
【… Ta… Ta chỉ thay Vương Giả một trận, quyền hạn không đủ. 】 Ủy khuất ba ba.
“Quyền hạn đủ liền có thể?”
【… Chắc là có thể. 】