Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Từ nhỏ đến lớn, mẫu thân không thèm nhìn đến ta, phụ thân cũng ghét bỏ ta. Ta không có một người bạn nào, hắn là bằng hữu duy nhất của ta, nhưng hắn…”
Sơ Tranh tiến lên ôm lấy hắn.
Yến Ca giãy dụa: “Tại sao ngươi lại làm vậy với hắn!”
Sơ Tranh ấn lấy hắn: “Chuyện kia không liên quan đến ta. Sáng hôm nay ngươi cũng trông thấy rồi, ngươi là người đầu tiên.”
Yến Ca đột nhiên yên tĩnh lại.
Sơ Tranh trấn an vỗ vỗ phía sau lưng hắn.
Thân thể Yến Ca dần dần đè trên người Sơ Tranh, hai tay cũng chầm chậm ôm lấy cô: “Vậy là ai?”
Sơ Tranh ngay thẳng trả lời: “Chuyện đã qua đi lâu như vậy, ta làm sao biết.” Dù sao cũng không phải ta, đừng cho ta cõng nồi!
Sự kiện năm đó, đối với nguyên chủ mà nói, căn bản đã không thể nhớ được.
Nhưng đối với Yến Ca mà nói, lại làm điên đảo hết thảy cuộc đời hắn.
Yến Ca tra xét thật lâu, mới biết được từ một người, đêm hôm đó, hắn từng bị Đại hoàng nữ ngăn lại.
Đoàn người của Đại hoàng nữ, là người cuối cùng gặp mặt hắn.
Mà đám người Đại hoàng nữ kia, từ trước đến nay làm đủ việc hoang đường, làm ra loại chuyện này, cũng không ai hoài nghi.
Lúc ấy báo quan, những người kia rất nhanh liền lấp liếm cho qua, căn bản không giúp hắn điều tra, qua loa hắn, thậm chí là không muốn hắn điều tra chuyện này.
Nhìn từ phản ứng như vậy, chuyện này, có quan hệ với Đại hoàng nữ.
“Thật sự không phải là ngươi?”
“Phải làm sao ngươi mới tin tưởng?”
Mộc Miên, thậm chí là người của toàn bộ Tử Vi cung, đều có thể làm chứng.
Ngày xảy ra chuyện, nguyên chủ say đến bất tỉnh nhân sự.
Nàng bị người làm gì đó thì còn có thể, chứ làm sao có thể đi làm gì người khác.
“… Thật xin lỗi, là ta hiểu lầm ngươi.”
Sơ Tranh ấn hắn ngồi xuống ghế, dữ dằn nói.
“Một câu hiểu lầm coi như xong?”
Ta lo lắng hãi hùng mấy ngày nay, lo không công à?
Hốc mắt Yến Ca còn hơi đỏ, như con thỏ nhỏ đang sợ hãi: “… Ngươi… Ngươi muốn thế nào?”
Sơ Tranh ngồi trên bàn, chân đặt ở cái ghế bên cạnh, giống như thổ phỉ: “Ngươi nói xem?”
“Ta đã là người của ngươi…” Yến Ca nhỏ giọng nói: “Ngươi muốn thế nào… Ngươi nói là được.”
Khi hắn tiến cung, thì đã không có ý định sống sót ra ngoài.
Nhưng hướng phát triển của mọi chuyện bây giờ, không giống như hắn nghĩ…
Sơ Tranh: “Ta nghĩ đã.”
Yến Ca nhìn cô, nghiêng qua nằm sấp trên bắp đùi cô: “Ngày đó người đi cùng ngươi thì sao? Bọn họ cũng không có hiềm nghi sao?”
“Ngươi muốn ta giúp ngươi điều tra?”
“Người của quan phủ cố ý che giấu, ta không tra được.” Yến Ca nói: “Cũng bởi vì như thế, tăng thêm người kia nói, nên ta mới chắc chắn là ngươi làm.”
“Ừ, ta giúp ngươi tra.”
Yến Ca cũng không ôm quá nhiều hi vọng.
Nhưng cô cũng không hề cân nhắc một chút nào, liền nhẹ nhàng đáp ứng như vậy à.
Yến Ca ôm lấy eo cô: “Điện hạ… Ngài không giận ta sao?”
Ta sắp tức chết rồi!
Nhưng ai bảo ngươi là thẻ người tốt!
Ta tức chết cũng chỉ có thể tức đến sống lại tiếp!
Nhóc đáng thương yếu ớt bất lực, chính là số khổ như thế đó.
“Ngươi đừng tiếp tục làm loạn.” Sơ Tranh sờ đầu hắn.
Tóc dài mượt mà như tơ lụa, nhưng cũng không có cảm giác mềm mại như lông xù.
“Điện hạ, ngài sẽ đuổi ta đi sao?”
“Tại sao ta lại đuổi ngươi đi.” Ngón tay Sơ Tranh đan xen vào mái tóc hắn: “Ta nói cho ngươi biết Yến Ca, nếu như ngươi dám chạy, ta liền gom cả sổ sách trước đó, tính với ngươi một lượt.”
Đánh gãy hai chân cũng không đủ!!
“Điện hạ, ta mới không chạy đâu.” Yến Ca lại khôi phục giọng điệu ngây thơ kia: “Ta thích điện hạ.”
“Thích đến giết ta.”
“…” Trái tim Yến Ca đau nhức một trận, lập tức ủ rũ: “Thật xin lỗi.”
“Được rồi, buông ra.”
“Ta muốn ôm một lúc nữa.”
“Buổi tối ôm, buông ra.”
Gương mặt vốn có chút tái nhợt của Yến Ca, trong nháy mắt phiếm hồng, buông Sơ Tranh ra, ngồi thẳng thân thể.
Sơ Tranh nhảy xuống khỏi bàn, lại nghĩ đến cái gì đó, quay đầu, chống lên thành ghế, giam cầm Yến Ca giữa khuỷu tay và cái ghế.
Yến Ca có chút thấp thỏm nhìn cô.
“Yến Ca, ngươi thật sự không hạ độc cho ta.”
Yến Ca lắc đầu: “Không có.”
Hắn ngập ngừng một tiếng, chủ động khai ra: “Ta vốn là có nghĩ tới… Nhưng mà còn chưa kịp.”
Mỗi ngày hắn đều làm đồ ăn cho Sơ Tranh.
Chính là vì chuẩn bị chuyện này.
Lúc ban đầu lần nào Mộc Miên cũng sẽ kiểm tra.
Gần đây Mộc Miên không kiểm tra nữa, nhưng hắn còn chưa kịp làm gì, thì đã phát sinh việc này.
Sơ Tranh vỗ vỗ đầu hắn như đang vỗ vỗ chó con: “Xem như ngươi nhặt về được cái mạng nhỏ.”
Yến Ca: “…”
–
Sơ Tranh bảo Mộc Miên đi điều tra xem những người đi cùng nguyên chủ năm đó, đêm hôm đó đã làm những gì.
Nhưng bởi vì thời gian quá lâu rồi, thế giới này cũng không có cái gọi là camera ghi chép lại, nên làm sao có thể tra ra được.
Mộc Miên đem tin tức nghe được, thuật lại cho Sơ Tranh nghe một lần.
“Ngày hôm đó sau khi Ninh Diêu về thì đã làm gì?”
“Dạ, cung nhân trong cung của Tam điện hạ nói, sau khi Tam điện hạ trở về, uống canh giải rượu, Tam điện hạ còn nói đói, sai người làm đồ ăn, giày vò đến sắp hừng đông mới ngủ.”
“Những người khác thì sao?”
“Rất nhiều người đã không nhớ rõ nữa…” Dù sao cũng không phải đại sự gì, cũng không phải lễ lớn gì, chỉ là một ngày bình thường, làm gì có ai nhớ lâu đến như vậy chứ.
“Cho nên, người trong cung của Ninh Diêu, nhớ rõ ràng như vậy, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”
Mộc Miên sững sờ.
Đúng nha.
Nàng hỏi những người khác, bọn họ đã sớm không nhớ rõ, sao người trong cung của Tam điện hạ, lại nhớ rõ ràng như vậy?
“Đi điều tra xem quan viên phụ trách chuyện năm đó là ai.”
“Dạ.”
–
Đầu lĩnh cấm vệ quân cảm thấy mình thân là quan lớn nhất của cấm vệ quân, sao lại làm loại chuyện trộm cắp lén lút này, quả thực là nhục nhã tên tuổi cấm vệ quân của nàng.
Về sau nàng còn lăn lộn thế nào nữa!
Hành động như vậy, nàng kiên quyết không làm!
Nàng là một cấm vệ quân có tham vọng, có thân phận!
“Nhanh lên.”
“Đến rồi đến rồi.” Đầu lĩnh cấm vệ quân hạ giọng đáp, kéo lấy một người, đuổi theo Sơ Tranh.
Hai người một trước một sau, tìm đến cái miếu hoang không người.
Đầu lĩnh cấm vệ quân làm người kia tỉnh lại.
“Đây… đây là nơi nào, các ngươi là ai!”
Sơ Tranh giơ bó đuốc tới: “Dương thượng thư, đã lâu không gặp.”
“Đại… Đại hoàng nữ điện hạ.” Dương thượng thư kinh ngạc: “Ngài… Ngài làm gì?”
Dương thượng thư giãy dụa, ý đồ đứng dậy.
Đầu lĩnh cấm vệ quân ấn Dương thượng thư về.
Nàng đã cố tình bịt cho mình một miếng vải đen, nhưng Dương thượng thư vẫn nhìn một chút liền nhận ra: “Khuất thống lĩnh, ngươi… Ngươi làm gì vậy!”
Thống lĩnh tối cao của cấm vệ quân, sao lại ở chung một chỗ với Đại hoàng nữ điện hạ!
Còn trói mình đến chỗ này?
Muốn làm gì hả?!
Cả người Dương thượng thư đều không tốt.
Khuất thống lĩnh cũng không vui, bị nhận ra, nàng kéo miếng vải đen trên mặt xuống, treo ở trên cằm, mỉm cười với Dương thượng thư.
Dương thượng thư: “…”
Sơ Tranh nhìn Khuất thống lĩnh một chút: “Có chút việc hỏi ngươi.”
Dương thượng thư dù sao cũng là thượng thư, rất nhanh liền bình tĩnh lại: “Điện hạ, ngài có chuyện gì, cứ hỏi, bắt ta đến đây làm gì?”
Bó đuốc “phần phật” đưa đến trước mặt Dương thượng thư.
“A!”
Nóng bỏng đập vào mặt, Dương thượng thư theo bản năng kêu một tiếng.
Sơ Tranh dời cây đuốc đi: “Ngươi cảm thấy ta dám ở nơi khác hỏi ngươi?” Ngươi to mồm như thế, ta cũng không ngu.
Dương thượng thư: “…”
***
晚安 ~ ♡