Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Rốt cuộc Yến Ca cũng không dám kích Sơ Tranh.
Đây là đình nghỉ mát, chỉ có một tấm lụa mỏng rủ xuống, căn bản không che được cái gì.
Yến Ca rất xác định, cô thật sự chuyện gì cũng dám làm.
Yến Ca ôm Sơ Tranh: “Ta nghĩ tới một số việc.”
“Có quan trọng không?”
“Quan trọng đi.” Yến Ca có chút mờ mịt, hắn cũng không xác định có quan trọng hay không, nhưng khi nhớ tới lại cảm thấy rất khó chịu.
Yến Ca làm ổ trong ngực Sơ Tranh, thanh âm rầu rĩ nói cho cô nghe, những chuyện khi hắn còn bé, nói về người bạn chơi đã chết đi kia.
Khi còn bé Yến Ca đã rất đẹp.
Yến Giang là đại thiếu gia nhận đủ sủng ái, liền nhìn hắn không thuận mắt, thường xuyên nghĩ cách chỉnh hắn.
Hắn là một người không được sủng ái, cùng với một người được sủng ái, kết quả cuối cùng là gì, không cần nói cũng biết.
Lúc đầu hắn còn có thể cáo trạng với phụ thân.
Nhưng phụ thân vĩnh viễn cũng chỉ lạnh như băng nói một câu “ai bảo ngươi không được mẫu thân ngươi thích, xứng đáng”.
Hắn xứng đáng.
Vậy tại sao lại sinh ra hắn chứ?
Cho nên hắn dần dần không nói với phụ thân nữa.
Có khổ sở như thế nào, hắn cũng đều yên lặng chịu đựng một mình.
Mãi đến khi người kia đến.
Y là một người rất đặc biệt… Rất thông minh, cũng rất hoạt bát, nói cũng nhiều, luôn luôn ở bên cạnh hắn.
Y có rất nhiều mưu mẹo, mỗi lần Yến Giang tìm hắn gây sự, y đều sẽ nghĩ biện pháp thay hắn trả thù lại.
“Đêm hôm đó…”
Ngón tay Yến Ca nắm chặt y phục Sơ Tranh.
Sơ Tranh gỡ tay hắn ra cầm lấy.
Yến Ca co lại trong ngực cô, rất không có cảm giác an toàn.
“Đêm hôm đó là bởi vì ta… nên hắn mới ra ngoài muộn như thế, nếu như không phải ta, hắn căn bản sẽ không xảy ra chuyện, điện hạ, là ta hại chết hắn.”
Hắn bị Yến Giang hãm hại, mẫu thân phạt hắn quỳ hai canh giờ.
Nhưng mà trời mưa.
Vào ban đêm hắn liền bắt đầu phát sốt.
Người trong phủ được Yến Giang ra lệnh, mặc kệ hắn chết sống.
Phụ thân lúc ấy vừa cãi nhau với mẫu thân, tâm tình không tốt, cũng mặc kệ hắn.
“Hắn là vì tìm đại phu cho ta, nên mới ra ngoài muộn như vậy.”
“Nếu như không phải ta, có lẽ hắn sẽ không chết.”
Yến Ca tự trách, áy náy, hối hận.
Cho nên hắn vẫn không từ bỏ, báo thù thay người kia.
Cho dù hắn sẽ vì chuyện này mà đánh đổi mạng sống, hắn cũng không chần chờ.
Sơ Tranh nghe xong, hoàn toàn không có ý tứ an ủi hắn, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Chàng đi gặp Ninh Diêu rồi?”
“… Ừ.” Chuyện này không gạt được, Mộc Miên sẽ nói cho nàng biết.
“Thiên lao bẩn như vậy, chàng đi làm gì.”
Yến Ca nắm ngón tay, thấp giọng nói: “Ả thừa nhận.”
“Chàng còn sợ ta vu oan cho ả?” Có ý gì đây! Còn muốn tự mình chạy tới hỏi một lần nữa à!!
Yến Ca ngước mắt, lắc đầu: “Ta không có ý kia.”
“Chàng không tin ta?”
“Ta không có.” Giữa hai đầu lông mày Yến Ca tràn đầy khẩn trương.
“Vậy chàng còn cố ý chạy tới hỏi, có ý gì?”
“Ta…” Yến Ca hơi há miệng ra: “Ta… muốn chính tai nghe ả nói.”
“Chàng cuồng chịu ngược?” Sơ Tranh không vui: “Nghe xong bây giờ lại ở đây khóc, thú vị lắm à?”
Yến Ca: “…”
Hắn trầm mặc hồi lâu.
“Con người, có đôi khi chính là như vậy.”
Có một số việc, muốn chính tai nghe.
Trong đình viện đột nhiên an tĩnh lại.
Gió nhẹ lướt qua.
Im ắng.
“Điện hạ, hiện tại ngài hẳn nên an ủi ta.” Yến Ca đột nhiên ngẩng đầu, một đôi mắt sương mù mông lung, hết sức đáng thương.
“Ta an ủi chàng…” Cái đại đầu quỷ!
Ta bảo chàng đi thiên lao chắc!!
Chính chàng tự biến mình thành thế này, còn muốn ta tới thu thập cục diện rối rắm cho chàng, dựa vào cái gì chứ!!
Thẻ người tốt!
Thẻ người tốt!
Ngày hôm nay cũng đang cố gắng làm người tốt!
Sơ Tranh ấn đầu hắn vào trong ngực mình: “An ủi an ủi, hài lòng chưa?”
Yến Ca chỉ cảm thấy mình đụng vào một đoàn mềm mại.
Vành tai Yến Ca lập tức đỏ lên.
–
Sơ Tranh ngăn cản đám đại thần kia, Đại Lý Tự bên kia rất nhanh liền thẩm vấn được Ninh Diêu.
Nhưng chuyện này cũng chưa tính là gì.
Sơ Tranh còn dựng cho ả một cái đài ở ngay cổng hoàng thành, ngay trước mặt toàn bộ bách tính, để Ninh Diêu thú nhận tội ác của mình.
“Đại hoàng nữ quả thực là không có nhân tính rồi.”
“Đây chính là muội muội nàng, ngươi xem như vậy…”
“Ôi chao, kẻ ăn chơi trác táng lên làm nữ hoàng, về sau chúng ta còn sống thế nào đây!”
“Tam điện hạ thật thảm.”
Bách tính chỉ trỏ về phía Ninh Diêu bị trói trên đài cao.
Tận đến khi quan viên trên đài bắt đầu tra hỏi Ninh Diêu.
Sự phẫn nộ của dân chúng đối với Sơ Tranh lúc đầu, dần dần chuyển thành kinh ngạc, rồi đến không thể tin.
Tam hoàng nữ ở trong mắt bách tính, là một hoàng nữ tiếng lành đồn xa, bình dị gần gũi.
Không nghĩ tới lại từng làm nhiều chuyện như vậy.
Dân chúng càng nghe càng thấy không thích hợp.
“Sao ta lại cảm thấy những chuyện này giống như do Đại hoàng nữ làm ra?”
“Ta cũng cảm thấy…”
Những chuyện Ninh Diêu nói bây giờ, hoàn toàn là những chuyện mà Đại hoàng nữ đã từng làm trước kia!!
Cái này không đúng!!
“Là ta… đem những chuyện kia vu oan cho nàng.”
Ninh Diêu vừa nói câu này, gây nên phía dưới oanh động một trận.
“Những chuyện này đều do Tam hoàng nữ làm ra?”
“Vậy không phải chúng ta hiểu lầm Đại hoàng nữ nhiều năm như thế sao?”
“Không nghĩ tới Tam hoàng nữ lại là người như vậy.”
“Đây cũng quá ác độc!!”
“Nàng vậy mà lại làm ra nhiều chuyện xấu như thế!”
Ninh Diêu nghe thấy những người phía dưới lớn tiếng thảo luận.
Sơ Tranh đứng ở trên cổng thành nhìn xem.
Tại sao không có màn ném trứng gà lá rau như trên phim truyền hình?
【… Tiểu tỷ tỷ, thời đại này đồ ăn rất quan trọng. Hơn nữa không có ai xem náo nhiệt, để sớm chuẩn bị tốt những đạo cụ như trứng gà lá rau này. 】 Vinh Diệu mềm mại giải thích: 【 Trong phim truyền hình đều vì hiệu quả quan sát mà thôi. 】
Sơ Tranh: “…”
Ta mẹ nó không biết sao?
【…】
Vinh Diệu không dám nói nữa.
Người Đại Lý Tự không hiểu tại sao Sơ Tranh phải đưa Tam hoàng nữ ra ngoài hoàng thành để thẩm vấn lại một lần.
Nhưng bây giờ nhìn thấy phản ứng của quần chúng, dường như bọn họ đã rõ ràng.
Lần này thanh danh của Đại hoàng nữ chẳng những được tẩy trắng.
Mà còn làm thanh danh của Tam hoàng nữ thối như rác luôn.
Ngay khi màn xét xử công khai sắp kết thúc.
Phía dưới đột nhiên rối loạn tưng bừng.
Ngón tay Sơ Tranh gõ lên tường thành, nhìn xuống phía dưới.
Có một nhóm người xuất hiện từ trong đám người, vọt thẳng lên chỗ Ninh Diêu trên đài cao.
Cứu người.
Sơ Tranh cũng không lo lắng.
Không những không lo lắng, ngược lại còn nhìn đến hăng say.
Người của Đại Lý Tự không ngăn được đám người kia, Ninh Diêu cứ như vậy bị người cướp đi.
“Điện hạ, cứ để Tam hoàng nữ chạy như vậy sao?” Mộc Miên kinh nghi.
Đầu ngón tay thon dài trắng muốt của Sơ Tranh, điểm lên tường thành một cái: “Chạy mới tốt.”
“…”
Chạy tốt chỗ nào?
Mộc Miên lơ ngơ.
Hoàn toàn không theo kịp mạch suy nghĩ của điện hạ.
Nhưng rất nhanh Mộc Miên liền biết, Sơ Tranh nói chạy mới tốt là có ý gì.
Nàng lần nữa nhìn thấy Ninh Diêu, là vào một ngày sau, ở Tử Vi cung.
Khuất thống lĩnh tự mình mang Ninh Diêu về, đại khái là lén lút bắt người, đi vào từ cửa sau của Tử Vi cung, Ninh Diêu bị nhét trong một cái thùng gỗ, đã ngất đi.
“Bắt được mấy người, chạy mất mấy người, còn lại đều chết hết.” Khuất thống lĩnh nói.
Khuất thống lĩnh bảo Mộc Miên đi rót cho mình cốc nước, nàng sắp chết khát rồi.
Uống xong nước, Khuất thống lĩnh mới hỏi: “Điện hạ, ngài thả Tam hoàng nữ đi, vì sao lại muốn bắt ả lại.” Có tốn sức không chứ! Người mệt mỏi còn không phải là thống lĩnh cấm vệ quân như ta sao hả!
Sơ Tranh khoanh tay trước ngực: “Như thế thì còn ai biết ả đang ở trong tay ta.”
Ả ở ngay trước mặt dân chúng, bị người cướp đi.
Về phần mấy người chạy mất kia… Cô không thừa nhận là được rồi.
Mộc Miên: “…”
Khuất thống lĩnh: “…”
Thao tác quá mức lẳng lơ.