Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Trước khi Sơ Tranh đi, liếc về phía bia mộ một cái.
Sư Âm, sinh năm 1899, chết năm 1916.
17 tuổi liền chết.
Còn chết một trăm năm…
“Sao cô tìm được tới đây?”
“Học bá kia nói.”
“Lắm miệng.” Sư Âm bĩu môi trách móc một tiếng: “Trên người cô sao lại… Có hơi thở của lệ quỷ kia?”
“Con nào?”
“Con ở Đới gia đấy.” Sư Âm kinh dị: “Cô gặp phải hắn? Hắn không làm gì cô chứ?”
“Hắn có thể làm gì tôi.”
Sơ Tranh chắp tay đi về.
Vừa soái vừa khốc.
Sư Âm ở phía sau hoa si hai giây.
Rất nhanh liền thức tỉnh chính mình.
Nhìn người giấy cô ném ở mộ địa một cái.
Đây chính là ma quỷ.
Đẹp trai cái rắm!
“Cô làm sao trở về?” Sư Âm tung bay đuổi theo Sơ Tranh: “Chỗ này cách nội thành rất xa.”
“Xe chờ.”
Cô lại không ngốc.
Hoang vu dã lĩnh, đương nhiên phải bảo tài xế chờ.
Nhưng mà Sơ Tranh vạn vạn không nghĩ tới ——
“Xe đâu?”
Sư Âm ngắm nhìn bốn phía, chỗ nào có xe?
Xe tang cũng không có lấy một cái.
Nơi này vốn vắng vẻ, lại là mộ địa, tài xế chờ ở đây một hồi, càng chờ càng cảm thấy chỉ sợ, để tiền của Sơ Tranh lại chỗ cũ, dùng tảng đá đè lên liền chạy.
Sơ Tranh nắm lấy tiền, ánh mắt quét qua bốn phía.
Trong bụi cây bên cạnh, mơ hồ nhìn thấy bóng quỷ.
Sơ Tranh hít sâu: “Bên kia có quỷ, đi bắt hắn ra đây.”
Sư Âm chỉ chỉ chính mình.
“Không thì tôi đi à?”
“Dựa vào cái gì chứ?” Sư Âm không vui trợn trắng mắt.
Sơ Tranh bưng tư thái của đại lão, lý lẽ hùng hồn: “Tôi là một người bình thường, không bắt được quỷ, cô không đi ai đi?”
“…”
Cô là người bình thường?
Chỉ bằng cái sự tàn bạo kia của cô…
Nghĩ tới đây, Sư Âm yên lặng đi.
Sư Âm bắt con quỷ trốn bên kia tới.
Còn mang theo một tiểu quỷ.
Có lẽ là cô hồn dã quỷ ở gần đây
Sơ Tranh rất lạnh lùng chụp lấy tiểu quỷ kia, để đại quỷ kia đi kiếm một chiếc xe tới cho mình.
Đại quỷ khóc lóc kể lể: “Ta… Ta không biết.”
“Vậy ngươi còn dọa tài xế của ta chạy?”
“Ta… Ta chính là trông thấy người, kích động…” Đại quỷ ủy khuất.
“Ta mặc kệ.”
Đại quỷ: “…”
Đại quỷ lề mà lề mề, nhìn tiểu quỷ bị Sơ Tranh chụp lấy, cuối cùng vẫn đi về phương hướng nội thành.
Hắn vừa đi chưa được mấy bước, phía sau chỗ cua quẹo có ánh đèn sáng lên, sau đó toàn bộ đại quỷ đều bị đụng bay.
Xe lướt qua trước mặt Sơ Tranh.
Xe kia chạy về phía trước một đoạn, đột nhiên dừng lại, bỗng nhiên quay lại.
Gương mặt của Khương Vân Lạc lộ ra: “Người anh em, thật khéo.”
Sơ Tranh: “…”
Tuyệt không khéo.
“Một mình cô ở chỗ này làm gì thế?”
Sơ Tranh nhìn bốn phía, Sư Âm và tiểu quỷ kia đều không thấy đâu.
Cô bày ra biểu cảm chững chạc đàng hoàng: “Tản bộ.”
“…” Khương Vân Lạc ngờ vực nhìn bốn phía, hoang vu dã lĩnh, tản bộ?
Tốt xấu gì Sơ Tranh cũng là kim chủ của hắn, Khương Vân Lạc rất có ánh mắt: “Cô về thành phố sao?”
“Ừ.”
“Vậy tôi đưa cô về.”
Sơ Tranh không khách khí lên xe.
Khương Vân Lạc vừa nổ máy xe, vừa hỏi cô: “Vừa rồi hình như tôi nhìn thấy quỷ, người anh em, cô nhìn thấy không?”
Sơ Tranh mặt không đổi sắc: “Không có.”
Một Thiên Sư như ngươi, mà lại dùng từ hình như! Thích hợp sao?!
Nhưng ngẫm lại vừa rồi tốc độ xe của Khương Vân Lạc…
Đột nhiên có chút hoảng.
“Mệt chết đi được, có thể là hoa mắt rồi.” Khương Vân Lạc cũng không xoắn xuýt.
Giới Thiên Sư ở đây cũng không có tinh thần trọng nghĩa diệt trừ yêu ma quỷ quái gì đó.
Dùng cách của Khương Vân Lạc mà nói thì chính là —— quỷ có tạo hóa của quỷ, chúng ta không nên can thiệp quá nhiều, trừ phi có người tìm đến bọn họ, bọn họ mới có thể can thiệp.
Sơ Tranh lý giải chính là —— tiền.
Đương nhiên cũng có điều kiện tiên quyết, tiền là điều kiện cứng nhắc, nhưng cũng không thể vi phạm quy tắc Thiên Sư lập ra.
Trợ Trụ vi ngược, trợ quỷ làm điều ác bọn họ đều không làm.
Sơ Tranh từ chỗ Khương Vân Lạc lý giải được, quỷ ở thế giới này, trừ những con lệ quỷ đầu óc bị chập dây, khăng khăng muốn hại người, thì những con khác đều không hại người.
Bọn họ cùng lắm thì hù dọa người một chút, doạ dẫm ít tiền.
Nghe nói hiện tại ở âm phủ không có tiền thì cái gì cũng không dễ làm.
Sơ Tranh: “…”
Quỷ thật phức tạp.
Khương Vân Lạc lái xe rất nhanh.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm phía trước, sợ đột nhiên có một chiếc xe xông tới, đầu đề sáng mai chính là cô.
Ong ong ong…
Điện thoại di động của Khương Vân Lạc vang lên, hắn giảm tốc độ xe lại.
“Alo. Đang lái xe, làm gì, không rảnh, ai, cái kia à. Tôi không biết…”
Khương Vân Lạc đeo tai nghe bluetooth, Sơ Tranh không nghe được bên kia nói cái gì, chỉ nghe thấy tiếng đáp lại của Khương Vân Lạc.
“Hình như là học sinh. Cô ta lợi hại thế cơ à, chuyện Đới gia mà cũng dám đụng, Đới gia những năm này tạo nghiệt đủ nhiều… Đánh nhau? Thật hay giả, chụp tấm ảnh cho tôi, chờ tôi trở về xem, tôi vừa làm xong một vụ, đang về thành đây.”
Khương Vân Lạc cúp điện thoại, không đợi Sơ Tranh hỏi, đã hào hứng nói với cô: “Người anh em, lệ quỷ ở Đới gia kia đánh nhau với Thiên Sư Đới gia tìm tới.”
Thiên Sư Đới gia tìm tới…
Không phải chính là Thượng Tĩnh sao?
Tên yếu gà Trì Kính kia có thể đánh thắng sao?
“Không phải Thiên Sư các anh không quản chuyện này sao, sao tin tức nhanh nhạy như thế?”
“Đúng là không quản, nhưng không nói không giám thị mà.” Khương Vân Lạc.
“…” Không có cách nào phản bác.
–
Khương Vân Lạc lái xe đua, loại xe sang siêu lẳng lơ ấy.
Sơ Tranh yên lặng ghi nhớ một bút trên quyển vở nhỏ.
“Người anh em, cô xuống chỗ nào?”
Tiến vào thành, Khương Vân Lạc liền quy củ hơn nhiều.
“Đi Đới gia.”
“Hả?”
Khương Vân Lạc vốn cũng định đi, nghe nói vẫn còn đang đánh nhau, cho nên Sơ Tranh muốn đi, Khương Vân Lạc lập tức chọn đường gần nhất, chạy về phía Đới gia.
“Má.”
Khi đến cách Đới gia không xa, Khương Vân Lạc nhìn ra ngoài từ cửa sổ xe.
“Âm khí này hù chết người.”
Sơ Tranh nhìn lên bầu trời một chút, mây đen đen kịt che lấp ánh sao.
Sơ Tranh không đợi Khương Vân Lạc dừng hẳn xe lại, đẩy cửa xe ra xuống dưới, đi thẳng đến biệt thự Đới gia.
Cô vừa tới gần biệt thự Đới gia, liền thấy Thượng Tĩnh rớt từ cửa sổ tầng ba xuống.
Một bóng đen lướt qua, tiếp được Thượng Tĩnh, hai người an toàn rơi xuống đất.
Hoặc là nói, thứ tiếp được Thượng Tĩnh chính là quỷ.
Con quỷ làm nguyên chủ mang thai quỷ kia.
Xử lý gã!
Sơ Tranh chạy lấy đà, trực tiếp vượt qua bức tường của biệt thự Đới gia, rơi vào trong sân.
Thượng Tĩnh đang nói chuyện với con quỷ kia.
Sơ Tranh đột nhiên xuất hiện, Thượng Tĩnh theo bản năng đẩy con quỷ kia về phía sau.
Thượng Tĩnh cảnh giác nhìn Sơ Tranh.
Từ sau lần trước gặp qua trong biệt thự, thì cô không xuất hiện nữa.
Thượng Tĩnh hỏi qua Đới Tòng Vinh, biết được cô là do ông chủ tiệm cắt tóc giới thiệu.
Con quỷ ở tiệm cắt tóc kia, sau khi cô ta đi đến lần nữa, thì ông chủ tiệm cắt tóc nói đã giải quyết rồi, cô ta còn kỳ quái, là ai giải quyết.
Kết quả là cô.
Nhưng sao cô lại biết những chuyện này?
Sơ Tranh nhìn chằm chằm quỷ phía sau Thượng Tĩnh.
Quỷ kia cũng nhìn chằm chằm Sơ Tranh, đáy mắt mang theo một tia tham lam.
“Thượng Tĩnh, nữ nhân này tôi muốn. Em bắt cô ta cho tôi, tôi đi đối phó với kẻ trên kia.”
Thượng Tĩnh nhíu mày, đáy mắt hiện lên một tia ám sắc.
Sơ Tranh không nói một chữ, giữa hai đầu lông mày đều là lãnh ý, cô bóp cổ tay, vọt thẳng về phía trước…
Khi Khương Vân Lạc leo lên trên tường, vừa vặn nhìn thấy một màn này, cả kinh đến mức trái tim hắn nhảy thình thịch.
Người anh em đây là đi chịu chết à!!
*
Sư Âm: Ngày giỗ của ta tùy tiện như vậy sao?
Tiểu tiên nữ: Ngươi cũng có tên, còn so đo chuyện này để làm gì.
Sư Âm:…
Tony lão quỷ: Ta hiện tại vẫn không có tên đây.
Quỷ học bá: Ta cũng không có.
Sư Âm:… Hình như có chút đạo lý.
Tiểu tiên nữ: Tới đi, ném chút phiếu.