Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tóc Sơ Tranh dài thêm không ít, bây giờ đã đến bả vai.
Nhưng người trong trường học vẫn cảm thấy cô gái này đi đường sinh phong, khắp nơi đều lộ ra vẻ đẹp trai.
Sau khi Sơ Tranh dưỡng tốt làn da, dung mạo dường như cũng đẹp lên mấy phần, không hiểu thấu leo lên ghế hoa khôi.
“Sơ Tranh, buổi tối tụ họp cậu đi không?”
Bạn học ôm sách, thận trọng hỏi cô.
Sơ Tranh xem điện thoại, mặt lạnh cự tuyệt: “Không đi.”
“Đều là bạn học… Thật sự không đi sao? Mọi người chỉ tùy tiện chơi đùa.” Nữ sinh có hơi thất vọng.
“Không đi.”
Sơ Tranh vượt qua bọn họ rời đi.
“Cô ấy đều không tham gia hoạt động xã giao, ai.”
“Nữ thần cao lãnh phải bảo trì phẩm giá.”
“Nhưng cô ấy thật sự rất đẹp trai, trước đó khi tóc chưa dài như vậy, nhìn xa xa chính là một nam thần nha.”
“Tớ nghe nói điều kiện nhà cô ấy không tốt, nhìn cô ấy cũng không giống dáng vẻ như người thiếu tiền…”
Sơ Tranh không biết người phía sau nghị luận cái gì, cô đeo túi sách đi ra cổng trường.
Trì Kính chờ ở cổng trường, Sơ Tranh dẫn hắn đi ăn cơm trước, sau đó dẫn hắn đi xem phim, rồi còn mua cho hắn một đống đồ vật linh tinh.
Cuồng mua sắm đại khái chính là nói hắn.
Vương bát đản còn hấp tấp phát nhiệm vụ, người xui xẻo chính là Sơ Tranh.
“Khi đó có phải anh thấy em có tiền, nên mới ở cùng em không?”
Sơ Tranh thập phần hoài nghi hỏi hắn.
Con hàng này tuyệt đối là coi trọng tiền của cô!!
“Bảo bảo, anh là thích em, nên mới ở cùng em.” Trì Kính ỷ vào mình gặp mặt liền thổ lộ, một mực chắc chắn.
Trì Kính không chú ý tới từ ngữ mình dùng.
Sơ Tranh lại chú ý tới, thanh âm đóng băng nhẹ nhàng đi không ít: “Anh dùng tiền của em, sẽ không cảm thấy lòng tự tôn bị tổn thương à?”
Trì đại lão khẽ cười một tiếng, đáp không đúng trọng tâm: “Bảo bảo, em sẽ có vận may.”
Sơ Tranh: “???”
Anh tiêu tiền của em, em còn có vận may?
Sơ Tranh rất nhanh liền biết Trì Kính nói cô có vận may là cái gì.
Nhãn hiệu cô mua trước đó, đột nhiên bạo hảo, thời gian nửa năm, định mức buôn bán tăng lên gấp mấy lần, nhảy lên trở thành nhãn hiệu thời trang chạm tay có thể bỏng.
Không chỉ là nhãn hiệu này.
Mà chỉ cần là đồ vật trước đó cô từng mua, đột nhiên cũng bắt đầu có lợi nhuận.
Ngay cả một căn nhà cô tiện tay mua, cũng mẹ nó tăng giá.
Tiền trong sổ sách càng ngày càng nhiều.
Sơ Tranh: “…”
Ma quỷ sao?!
“Trì Kính, anh làm gì?”
Trì Kính nhún vai: “Anh không làm gì cả.”
Đôi mắt Sơ Tranh hơi híp lại: “Vậy những thứ này là thế nào?”
Trì Kính kéo Sơ Tranh vào trong ngực: “Đới gia trấn áp anh nhiều năm như thế, xem như vận mệnh bồi thường một chút đi, nhưng anh đều cho em.”
Sơ Tranh thật lòng cự tuyệt: “Em không cần.”
“Em có cần hay không là chuyện của em, anh có cho hay không là chuyện của anh.” Trán Trì Kính chống lấy trán Sơ Tranh, thanh âm trầm thấp mập mờ.
Sơ Tranh nhìn người gần trong gang tấc, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, cánh môi dán lên môi hắn.
Trì Kính cười một cái, mặc cho Sơ Tranh càn quấy hôn hắn.
Hôn được một nửa, Trì Kính đột nhiên đẩy cô ra, lách mình chạy.
Sơ Tranh ngồi xuống ghế, giật giật cổ áo, bực bội đạp bàn một cái.
Lần nào cũng thế.
Rõ ràng là hắn trêu chọc trước, cuối cùng hắn lại chạy!
Người gì vậy chứ!
Trì Kính ngoài miệng là dáng vẻ chuyện gì cũng dám làm, nhưng thật sự đi đến một bước này, hắn chạy còn nhanh hơn bất cứ ai.
“Có phải hắn lừa gạt tiền của ta không?”
【 Tiểu tỷ tỷ, cho dù thẻ người tốt lừa tiền của cô, cô trừ cho hắn, thì còn có thể làm gì? 】
“…”
Sơ Tranh âm thầm nắm tay, còn có thể đánh hắn, loại đánh chết luôn ấy.
【…】
–
Ngày hôm sau Trì Kính giống như không việc gì xuất hiện, còn mang theo bữa sáng cho Sơ Tranh.
Sơ Tranh vừa ăn vừa nói chuyện với hắn.
“Em phải về nhà một chuyến.”
Mẹ của nguyên chủ bên kia có chút việc cần phải xử lý.
“Anh đi cùng em.” Trì Kính không chút nghĩ ngợi nói.
Sơ Tranh “ừ” một tiếng, để hắn ở đây cũng không yên lòng.
Sơ Tranh mua vé máy bay cùng ngày, Trì Kính đúng lý hợp tình trốn vé.
Nhưng Sơ Tranh vẫn mua nhiều hơn một vị trí, bằng không thì hắn phải ngồi trên người cô.
Mặc dù nhìn Trì Kính như thế chắc cũng không thèm để ý.
Nhà của nguyên chủ nằm ở một huyện thành nhỏ, giao thông không thuận tiện lắm.
Sau khi Sơ Tranh xuống máy bay, còn phải trằn trọc qua lại rất nhiều lần, Sơ Tranh liền trực tiếp bao một chiếc xe trở về.
Trì Kính ghé vào trên cửa sổ nhìn ra phía ngoài, bởi vì phía trước có tài xế, hắn cũng không nói chuyện với Sơ Tranh, yên tĩnh nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Sơ Tranh giơ tay nắm chặt tay hắn.
Trì Kính quay đầu nhìn Sơ Tranh, một lát sau khẽ cười.
Trên mặt Sơ Tranh không đáp lại gì, chỉ cầm tay hắn thật chặt.
Xe chậm rãi dừng lại, Sơ Tranh xuống xe, kéo hành lý ra.
Trong hành lý cơ bản đều là đồ của Trì Kính, của cô chỉ có mỗi hai bộ quần áo.
Đường ở huyện thành nhỏ có chút không dễ đi, Trì Kính an vị trên rương hành lý, hắn cũng không có trọng lượng gì, Sơ Tranh đẩy hắn đi.
“Bảo bảo, anh đi gặp nhạc mẫu, có cần mang quà tặng gì không?”
“Nhạc mẫu của anh không nhìn thấy anh.”
“…”
Biểu cảm của Trì Kính cứng lại.
–
Cách ăn mặc của Sơ Tranh đều không giống với người trong huyện thành, khí chất thanh nhã lạnh lùng, người trong huyện thành còn tưởng là minh tinh nào tới.
Kết quả nhìn thì thấy, người này đi về phía một tòa nhà của cư dân kiểu cũ.
“Xuống.”
Trì Kính nhảy từ trên rương hành lý xuống, Sơ Tranh mang theo hành lý lên lầu.
Trì Kính chậm rãi đi theo phía sau.
“Cái gì mà nhà của bà, bây giờ nhà này đã là của công ty chúng tôi, giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng.”
“Bà già, bây giờ chúng tôi đang cho bà cơ hội, để bà chuyển đi, bà còn không thức thời, thì đừng trách chúng tôi.”
Sơ Tranh còn chưa đi lên, đã nghe thấy tiếng cãi vã kịch liệt phía trên.
Nghe giọng nói có vẻ hơi giống mẹ của nguyên chủ.
“Các người là đồ ăn cướp!!”
Sơ Tranh đi đến tầng kia, vừa vặn trông thấy hai đại hán bắp thịt rắn chắc kéo một người phụ nữ từ trong phòng ra.
“Các người làm gì vậy?”
Thanh âm lạnh lẽo đột ngột vang lên.
Người đang chắn ở cửa ra vào nhìn về nơi âm thanh truyền tới.
Một cô gái mang theo rương hành lý màu đen, đứng ở cầu thang, đang lặng lẽ nhìn bọn họ.
Cô gái tóc dài vừa qua vai, tùy ý xõa sau lưng, gương mặt lớn chừng bàn tay, trắng nõn tinh xảo.
Mặc áo khoác đơn giản màu lam, quần jean, giày màu trắng, rõ ràng là cách ăn mặc cực kỳ đơn giản, mọi người ai cũng mặc như vậy, nhưng cô gái trước mặt, không hề giống với những người kia.
Tựa như một bộ quần áo mà người bình thường mặc và siêu sao mặc vậy.
“Tiểu nha đầu, đừng xen vào việc của người khác, mau đi đi!”
Sơ Tranh ném rương hành lý xuống đất, rương hành lý đập xuống đất, ầm một tiếng.
Trì Kính ở phía sau biểu cảm cũng thay đổi.
“Đây là nhà tôi, tôi phải đi đâu?”
Đám người giật mình.
Ngay cả người phụ nữ bị hai đại hán túm lấy cũng đều sững sờ.
Người này trước mặt… Là con gái bà?
Giọng nói hình như hơi giống, nhưng giọng nói của con gái bà không lạnh như thế.
Sơ Tranh biến hóa rất lớn, không chỉ có làn da trắng hơn không ít, mà khí chất và cách ăn mặc càng biến hóa long trời lở đất, mẹ Tiêu không nhận ra cũng là bình thường.
“Các người đang làm gì?” Sơ Tranh lạnh giọng hỏi.
Mấy đại hán đối mặt nhìn nhau.
Khí thế trên người Sơ Tranh quá thịnh, làm bọn họ có chút rụt rè.
Đây không giống với một cô gái trẻ tuổi, mà càng giống như một bậc thượng vị giả lâu ngày.
*
Bán manh lăn lộn cầu vé tháng!
Muốn vé tháng, oa oa oa.
Muốn vé tháng mới có thể tốt!