Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ánh mắt Sơ Tranh liếc qua nhìn thấy, thân thể nghiêng đi, nam sinh kia nhào vào khoảng không.
Động tác vốn định đá của Sơ Tranh bỗng thu lại, váy xẹt qua không khí, chậm rãi bình ổn lại.
Ở trường học không thể đánh học sinh.
Nam sinh sờ mũi đứng lên: “Hắc hắc, cô Nguyễn.”
“Bây giờ đã học được vén váy giáo viên, sau này có phải là muốn giết người luôn không?” Trẻ trâu chính là thích ăn đòn! Váy của ta là thứ ngươi có thể vén sao?
Nam sinh “…”
Sơ Tranh mặt không biểu tình: “Cố lên.”
Chờ ngươi tan học xem ta xử lý ngươi thế nào!
Sơ Tranh không nhanh không chậm rời đi.
Mấy học bá phía sau xúm lại.
“Tính tình của cô Nguyễn này đột nhiên lớn như vậy, có chút dọa người.”
“Vừa rồi cô ta nói tôi cố lên?” Ban bá số bốn vừa rồi dự định vén váy Sơ Tranh có chút hậm hực hỏi đồng bạn: “Tôi không nghe lầm chứ?”
“Không.” Mấy ban bá khác cùng nhau gật đầu.
Ban bá số bốn đột nhiên cảm thấy hơi lạnh.
Bọn họ đối mặt vài lần.
Đều là học sinh tuổi không lớn lắm, ngang cũng chỉ dám ngang trước mặt quần thể yếu hơn mình, gặp gỡ người lợi hại hơn bọn họ, thì cũng chỉ có thể chịu sợ.
–
Tan học.
Học sinh lần lượt rời khỏi trường học, mấy ban bá hi hi ha ha đi ra ngoài.
Sơ Tranh không nhanh không chậm đi theo đám bọn họ, chờ xung quanh dần dần không có ai, Sơ Tranh đi nhanh mấy bước, đuổi kịp bọn họ.
Có thể là nghe thấy tiếng bước chân, một nam sinh trong đó dừng lại, quay đầu lại nhìn.
“Cô Nguyễn?”
Ba người khác cũng quay đầu nhìn, kinh ngạc vì Sơ Tranh đi theo đám bọn họ.
“Cô Nguyễn, cô đi theo chúng em làm gì?” Lời nói của ban bá số một tương đối có trọng lượng, lúc này đứng ra, làm đại diện của nhóm ban bá.
Bên kia nữ sinh đơn bạc đứng thẳng tắp.
Có một cỗ khí tràng vô hình tràn ngập xung quanh cô.
Ánh hoàng hôn của buổi chiều tà dần dần chìm xuống, phác hoạ ra đường cong sườn mặt băng lãnh của cô, đẹp trai lại phách lối.
Sơ Tranh khoanh hai tay trước ngực, vào thẳng chủ đề chính: “Chúng ta đánh một trận, nếu các em đánh thắng, về sau tiết của tôi, các em tùy ý. Nếu các em thua, còn dám gây chuyện ở tiết của tôi, thì cũng đừng trách tôi không khách khí.”
Tổ bốn người ban bá: “???”
Đánh một trận?
Bọn họ không nghe lầm chứ?!
Ban bá số bốn trước đó bị Sơ Tranh dạy dỗ sờ lên bả vai, còn mơ hồ hơi đau.
Sơ Tranh: “Sợ?”
“Ai sợ ai chứ!!” Các thiếu niên trẻ tuổi nóng tính bị chọc giận: “Chỉ là cô giáo à, cô cũng đừng lừa chúng em.”
Sơ Tranh nhìn bọn họ: “Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy*.”
(*Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy (一言既出驷马难追): Một lời đã nói ra, bốn con ngựa cũng không đuổi kịp. Ý để nói, lời đã nói ra, không thể rút lại được.)
Bốn nam sinh nhìn nhau.
“Được, chúng em đánh cược với cô giáo ván này.”
Sơ Tranh gật đầu, bóp cổ tay: “Các em cùng tiến lên, hay là từng người đến? Đề nghị các em cùng lên, tương đối tiết tiết kiệm thời gian.”
Đánh từng đứa, quá lãng phí thời gian.
Nhưng ai bảo ta là giáo viên chứ, ta nhường chúng nó.
Tổ bốn người ban bá cảm thấy mình bị vũ nhục.
Bốn người bọn họ, còn có thể không đánh thắng một cô gái?
Thế này cũng quá coi thường người khác rồi!
Ban bá số một đứng ra trước: “Em tới, cô Nguyễn, lát nữa cô cũng đừng nói chúng em đánh giáo viên”
Sơ Tranh chỉ giơ tay, ra hiệu cậu ta phóng ngựa tới.
Ban bá số một vung tay vung chân, vọt về phía Sơ Tranh.
Ban bá số một lắc lắc tay, một quyền vung tới.
Vốn cho rằng sẽ đánh trúng Sơ Tranh, lại không nghĩ rằng nắm đấm bị người chặn đứng, sau đó hoàn cảnh trước mắt điên đảo một trận.
Ban bá số một ngã xuống đất, ngã đến đần độn một lát.
“Kế tiếp.”
Ban bá số một một chiêu đã bị đánh ngã, ba nam sinh khác có chút chần chờ tiến lên.
Cuối cùng cũng không biết là ai hô một tiếng, cùng nhau vọt lên.
Trẻ con bây giờ ăn ngon, chơi vui, không có áp lực, người cũng cao lên.
Còn là mấy đứa lớp 10, lúc này cũng rất cao lớn.
Nhưng thân hình đều có vẻ gầy yếu, chỉ là cao, nhìn cũng không có sức lực gì.
Sơ Tranh dùng mấy chiêu đánh ngã bọn họ xuống.
Bốn nam sinh nằm dưới đất, đau đến nhe răng trợn mắt.
Quan trọng nhất là, giáo viên Ngữ Văn của bọn họ mới nhìn qua nhu nhu nhược nhược này, sao lại lợi hại như vậy!!
Trước đó cô đều giả vờ cho bọn họ nhìn sao?!!
Thật hung dữ!
Hù chết người.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm mấy người trên đất một hồi lâu, túm ban bá số bốn trước đó vén váy cô ra.
Ban bá số bốn lập tức kêu rên: “Cô, cô còn đánh em làm gì!!”
“Ai bảo em vén váy tôi.” Không đánh ngươi thì đánh ai!
Tuổi còn nhỏ không lo học hành cho tốt.
Váy của con gái có thể tùy tiện vén sao?!
“A a a a, là chủ ý của bọn họ! Em chỉ phụ trách áp dụng, sao cô chỉ đánh một mình em!!” Ban bá số bốn ôm đầu, bán luôn ba người khác.
Ban bá số một: “Đậu má!”
Ban bá số hai: “Cô ơi chúng em không có.”
Ban bá số ba: “Cô, cậu ta nói lung tung đấy, cô đừng nghe cậu ta nói, chỉ là chủ ý của một mình cậu ta thôi.”
Ban bá số bốn: “En không có, chính là bọn họ sai sử em.”
Vì biểu hiện công bằng, Sơ Tranh lại đánh bọn họ thêm một trận.
Không hề đánh mặt, cũng không đánh nơi lộ ra, chỉ đánh vào nơi không nhìn thấy.
“Về sau còn dám vén váy không?”
“Không dám không dám, chúng em không dám.” Bốn người ôm đầu, thái độ tốt đẹp nhận sai.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một tiếng, tiêu hết hai mươi ngàn tệ. 】
Sơ Tranh nhìn mấy người trên đất một chút: “Mời các em ăn cơm.”
“Không không không, cô, chúng em sai rồi, chúng em không dám nữa, chúng em còn có việc…”
Mấy người đứng lên liền muốn chạy.
“Dừng lại.”
Bốn người xiêu xiêu vẹo vẹo cứng đờ tại chỗ.
“Đằng sau quay.”
Biểu cảm của bốn người rất khó coi quay lại.
“Đi.”
“…”
–
Bọn họ cho là Sơ Tranh còn muốn chỉnh bọn họ, không nghĩ tới Sơ Tranh thật sự mời bọn họ ăn cơm, hơn nữa còn là tiệm cơm xa hoa.
Sơ Tranh dẫn bọn họ đi vào.
Bọn họ rõ ràng chưa từng tới loại chỗ này, có vẻ hơi câu nệ, ánh mắt nhìn loạn bốn phía.
“Cô Nguyễn, sao cô lại ở đây? Đây không phải… là học sinh lớp cô sao?”
Giọng nói của Tô Hợp từ bên cạnh chen vào.
Trên mặt cô ta tràn ngập ngoài ý muốn.
Tô Hợp không dạy lớp Sơ Tranh dạy, nhưng cô ta biết tổ bốn người ban bá.
Học sinh thường xuyên bị mời vào văn phòng, không muốn biết cũng khó.
Tô Hợp quan sát bọn họ, giọng mang vẻ hoài nghi: “Mọi người ở đây làm gì?”
Sơ Tranh ngữ điệu bình tĩnh đáp: “Tiệm cơm trừ ăn cơm ra thì còn có thể làm gì.”
Tô Hợp: “…”
Ý của cô ta là, mấy người đến tiệm cơm đắt như vậy làm gì?
“Các em… Mời cô Nguyễn ăn cơm?” Tô Hợp giống như nghĩ rõ ràng cái gì đó, cô cả ngày bị bà mợ kia ép lấy tiền, làm gì có tiền mà đến loại chỗ này ăn cơm.
Tổ bốn người ban bá cuống quít xua tay.
Bốn người bọn họ, lúc này còn lưu lại chút kinh sợ sau khi bị Sơ Tranh đánh, sợ hãi rụt rè, giống như bị người ta uy hiếp vậy.
Biểu cảm của Tô Hợp lập tức nghiêm túc hơn một chút, ngôn từ nghĩa chính chỉ trích Sơ Tranh: “Cô Nguyễn, các em ấy vẫn là học sinh, sao cô có thể làm thế?”
“Làm thế nào?”
“Đây là nơi nào? Mức tiêu phí ở chỗ này là nơi người bình thường có thể chịu đựng được sao? Sao cô có thể để học sinh mời cô tới chỗ như thế này ăn cơm?”
“Không phải, cô Tô, là cô Nguyễn mời chúng em ăn cơm.” Ban bá số một yếu ớt nói.
Biểu cảm của Tô Hợp hơi cứng đờ.
Nguyễn Sơ Tranh mời bọn họ ăn cơm?
Ở đây?
Tô Hợp hoàn toàn không tin.
Tô Hợp quay đầu nhìn về phía tổ bốn người ban bá, hòa ái hỏi: “Có phải các em gặp phải chuyện gì không, nói cho cô Tô nghe một chút được không.”