Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Mạnh Vũ chạy xong đầu tiên, cậu ta chống đầu gối thở, mồ hôi theo gương mặt chảy xuống.
Cậu ta khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía rào chắn trên sân thể dục.
Thiếu niên vừa rồi còn ở đó đã không thấy đâu.
Có người ngo ngoe lục tục chạy xong mười vòng, dừng lại bên cạnh Mạnh Vũ: “Anh Vũ, chúng ta nghe lời cô ta làm gì?”
“Cô ta không dễ đối phó như các giáo viên khác đâu.” Mạnh Vũ nói: “Quan sát trước đã.”
Mọi người nhìn nhau vài lần.
Lần đầu giao phong, bọn họ cũng cảm giác được, cô giáo này, không giống với các giáo viên khác.
“Có phải cô ta mặt đơ không, thời gian dài như vậy, em cũng không thấy trên mặt cô ta có cảm xúc gì khác.”
“Vừa rồi không biết cô ta gọi Chu Tử đi làm gì, anh xem bây giờ Chu Tử còn đang chạy kia kìa.”
Trên bãi tập chỉ còn lại một nam sinh, đại bộ phận học sinh đều nhìn cậu ta.
Cuối cùng cũng chạy xong hai mươi vòng, Chu Tử đã mệt lả cả người, trực tiếp ngồi xuống đất.
Người bên cạnh đỡ cậu ta lên.
Sơ Tranh đúng lúc đi tới: “Trở về phòng học.”
Mạnh Vũ không lên tiếng, tất cả mọi người giữ yên lặng.
Chu Tử được người đỡ trở về phòng học.
Trong phòng học có người.
Thiếu niên ngồi ở vị trí gần cửa sổ, một tay chống cằm, một tay khác cầm bút, đang tô tô vẽ vẽ, đeo tai nghe, đối với người lần lượt tiến vào đều mắt điếc tai ngơ.
Mạnh Vũ đi qua bàn của thiếu niên, không biết là cố ý hay là vô tình, đụng vào bàn của thiếu niên một cái.
Thiếu niên không có phản ứng gì, chỉ ném bút ra, gỡ tai nghe xuống, đeo trên cổ.
Sơ Tranh đóng cửa phòng học lại.
Phòng học sột sột soạt soạt, Sơ Tranh đứng ở trên bục giảng chờ, quanh thân đều lộ ra hơi lạnh, phía dưới không tự chủ được an tĩnh lại.
“Phản nghịch, cá tính cũng không có vấn đề gì, nhưng các em đừng phạm trong tay tôi, tôi không giống với giáo viên trước đây của các em, tốt nhất đừng gây chuyện, cho tôi thêm phiền phức, tôi không quá thích xử lý chuyện phiền phức.”
“…”
Đinh linh linh ——
Tiếng chuông tan học đúng lúc vang lên.
“Tan học.”
Sơ Tranh rời khỏi phòng học, phòng học an tĩnh lập tức sôi trào lên.
–
Sơ Tranh trở lại văn phòng lớp 12, lật tư liệu của học sinh lớp 12/22 ra.
Lớp này có hết thảy 34 người.
Nam nữ phân bố đều đều.
Lớp 12/22 tụ tập một đám học sinh nghịch nhất toàn khối.
Giáo viên dạy lớp này đều nơm nớp lo sợ, sợ đang dạy, đột nhiên có một thứ đồ chơi gì đó nhảy ra.
Mạnh Vũ.
Trong nhà kinh doanh, tương đối có tiền, cũng thuộc về nhân vật dẫn đầu của lớp 12/22.
Thành tích tốt nhất lớp.
Sơ Tranh lật đến cuối cùng.
Kiều Liễm.
Thiếu niên trên giấy chứng nhận thập phần non nớt, ngũ quan mặc dù tinh xảo, nhưng vẫn chưa hoàn toàn nở rộ, đây cũng là ảnh lúc nhập học lớp 10.
Gia cảnh của Kiều Liễm càng tốt hơn Mạnh Vũ một chút, nhưng thành tích rất kém, thân thể cũng không tốt lắm.
Ở lớp học độc lai độc vãng, không chơi với đám người Mạnh Vũ.
Đầu ngón tay Sơ Tranh điểm lên tấm ảnh trên giấy chứng nhận một chút.
Thẻ người tốt lần này.
Nhưng mà…
Sơ Tranh nhìn kỹ tuổi tác.
Nguyên chủ đi học trước tuổi, nhưng năm nay cũng đã 23, Kiều Liễm còn chưa tròn 18 tuổi…
Chênh nhau tới gần 6 tuổi.
Sơ Tranh đau đầu vuốt vuốt mi tâm.
Bình tĩnh bình tĩnh.
–
Sơ Tranh phát hiện đám người này thật sự đặc biệt có thể làm ầm ĩ.
Các giáo viên môn khác chỉ cần có tiết của lớp này, liền hận không thể từ chức không làm ngay tại chỗ.
Sơ Tranh quan sát hai ngày, phát hiện Mạnh Vũ hẳn là lão đại của toàn lớp, đều nghe cậu ta.
Kiều Liễm không lai vãng với người trong lớp học, nhưng cũng không ai trêu chọc hắn, dường như có chút sợ hắn, không biết nguyên do là gì.
Sơ Tranh nhớ lúc ấy Vương Giả nói chính là thẻ người tốt hắc hóa.
Cho nên có chút lợi hại, cũng là bình thường.
Sơ Tranh giẫm lên tiếng chuông vào học tiến vào phòng học.
Trong phòng học ngược lại rất yên tĩnh, các học sinh riêng phần mình ngồi ở vị trí của mình.
Đám người này làm ầm ĩ… Không phải chỉ ầm ĩ khi lên lớp.
Sơ Tranh vừa đi lên bục giảng, phía trên có một cục gì màu đen rơi xuống, đập trên bục giảng.
Bóng đen kia lăn vài vòng, là rắn.
Nhưng không phải là rắn thật, là giả.
Nhưng cho dù là đàn ông, đột nhiên có một con rắn rơi xuống, cũng sẽ giật mình.
Sơ Tranh mắt lạnh nhìn, dùng sách gẩy gẩy con rắn kia: “Vào học.” Rắn thật còn không sợ, một thứ hàng giả mà còn muốn hù dọa ta, ngây thơ.
Đám người: “…”
Thế mà lại không sợ.
Có phải là nữ không.
Lúc trước chiêu này dùng bách phát bách trúng.
Sơ Tranh: “Lật sách ra, trang 36.”
“Cô giáo, phía trước chúng em chưa học…”
“Tôi cứ muốn dạy phía sau, thế nào?” Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn.
“…”
Cô giáo này ra bài không theo lẽ thường mà!
Khi Sơ Tranh tan học, cầm con rắn kia đi, một chút ý tứ muốn trách cứ truy cứu cũng không có.
“Cô ta cứ đi như vậy?”
“… Cô ta không sợ, cô ta có phải con gái không thế?”
“Có lẽ cô ta không sợ rắn, lần sau đổi những thứ khác.”
“Ừ, có đạo lý.”
Thế là buổi chiều thứ rơi từ phía trên xuống lại đổi thành nhện.
Sơ Tranh vẫn không nói gì, thậm chí cũng không tức giận, giống như chuyện này chưa từng xảy ra.
Sơ Tranh không tức giận, lại không sợ, đám học sinh này đùa giỡn cũng không tìm thấy điểm thú vị, càng có vẻ buồn bực.
Tình huống như vậy tiếp tục đến thứ sáu.
Tiết cuối cùng của thứ 6 đều là tiết của chủ nhiệm lớp.
“Thứ bảy 9 giờ, tập hợp ở cửa vườn bách thú.”
Có người tò mò hỏi: “Cô, trường học tổ chức hoạt động?”
“Không có, tôi mời các em đi chơi.” Sơ Tranh nói: “Các em đưa người tới là được, chi phí tôi bao.”
Đám người đưa mắt nhìn nhau.
Vé vào cửa vườn bách thú không đắt lắm, nếu như là học sinh, sẽ còn có chiết khấu.
Một tấm vé vào cửa không tính là gì.
Nhưng hơn ba mươi người, cộng lại cũng không phải một số lượng nhỏ.
Chủ nhiệm lớp hào phóng như thế sao?
Sơ Tranh nói xong cũng để bọn họ tự học, cho bọn họ đủ thời gian thảo luận, tưởng tượng.
–
Thứ bảy.
Các học sinh không biết Sơ Tranh muốn làm gì, trải qua một tuần giao phong này, bọn họ vẫn chưa thăm dò rõ ràng tính nết của chủ nhiệm lớp tân nhiệm.
Cho nên chuyến đi vườn bách thú lần này, các học sinh vẫn rất tích cực, lần lượt đến.
Sơ Tranh chờ ở cổng vườn bách thú.
“Anh Vũ, anh nói cô ta muốn làm gì đây?”
“Tôi làm sao biết.” Mạnh Vũ chưa tỉnh ngủ, lúc này tính tình hơi lớn.
“Không phải là muốn lấy lòng chúng ta chứ”
Trước kia cũng không phải không có giáo viên muốn cưỡng ép tạo mối quan hệ với bọn họ.
Nhưng chỉ mời chút nước hoặc đồ ăn vặt, còn chưa có ai trực tiếp dẫn bọn họ đi chơi.
Mạnh Vũ ngáp một cái, nhìn sang bên Sơ Tranh một chút: “Tôi thấy không hẳn.”
Đúng chín giờ.
Sơ Tranh hỏi học sinh bên cạnh: “Đều tới cả rồi sao?”
“Kiều Liễm còn chưa tới…”
Có người nhỏ giọng nói.
Sơ Tranh quét mắt nhìn quanh một vòng, Mạnh Vũ đã đến, nhưng thiếu niên độc lai độc vãng kia còn chưa tới.
Sơ Tranh lấy điện thoại di động ra, lật số điện thoại của Kiều Liễm ra gọi tới.
Sau khi vang lên ba tiếng liền có người nghe máy: “Alo, xin chào.”
Là giọng nói rất ngọt ngào của một cô gái.
Lông mày Sơ Tranh cau lại.
Người bên kia lại nói: “Bạn biết chủ nhân của điện thoại này là ai không? Tôi nhặt được trên tàu điện ngầm.”
Kiều Liễm làm mất điện thoại.
Đối phương có chuyện phải làm, không thể đưa điện thoại tới, Sơ Tranh nhờ đối phương giữ giùm một chút, sau đó cúp điện thoại.
“Đợi thêm mười phút.”
Tàu điện ngầm Kiều Liễm ngồi là đi đến vườn bách thú này.