Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh dẫn theo Kiều Liễm trở về, mọi người đang chờ ở đây.
Kiều Liễm tới, các học sinh nhỏ giọng thầm thì, Kiều Liễm đối với chuyện này hoàn toàn không thèm để ý, một mình đi mua một phần cơm trưa, chậm rãi ăn xong.
Sơ Tranh chờ hắn ăn xong, điểm danh rồi đi đến hạng mục kế tiếp.
Buổi chiều Sơ Tranh chỉ hù dọa bọn họ một lần, sau đó liền không để ý đến bọn họ nữa.
Sơ Tranh đi tới đi tới, phát hiện Kiều Liễm lại không thấy đâu.
Vừa rồi hắn còn ở trong tầm mắt.
Sơ Tranh quay về đi tìm người, tìm được hắn ở chỗ của Khổng Tước.
Thiếu niên nhìn Khổng Tước trong chuồng, dường như cảm thấy rất hứng thú.
“Em đang nhìn gì thế?”
Thiếu niên hơi liếc mắt, hắn giơ tay kéo tai nghe xuống, đeo trên cổ: “Cô, cô nói nó ăn có ngon không?”
“…”
“???”
Ta làm sao biết nó ăn có không ngon không.
Thẻ người tốt cả ngày toàn nghĩ thứ đồ chơi gì không vậy!
“Đi.” Sơ Tranh tức giận.
Kiều Liễm đeo lại tai nghe, đuổi theo Sơ Tranh đi lên đội ngũ phía trước.
Nhưng không qua mấy phút, Kiều Liễm lại biến mất.
Sơ Tranh: “…”
Lần này sau khi tìm được Kiều Liễm, Sơ Tranh để hắn đi trước, không dám cho hắn đi phía sau nữa.
Đại bộ đội trước mặt dừng lại ở khu vực nhốt cáo, các nữ sinh đang nhìn chằm chằm những con cáo xinh đẹp kia.
Sơ Tranh đứng ở vị trí phía sau, nhìn chằm chằm vào những con vật lông xù ấy.
Thứ đồ chơi này sờ tới sờ lui chắc chắc rất dễ chịu.
Đáng tiếc vườn bách thú không mở nghiệp vụ sờ sờ.
Tay ngứa ngáy khó nhịn.
Muốn sờ muốn sờ muốn sờ…
Đầu ngón tay Sơ Tranh cọ qua cọ lại trên thủy tinh, cũng may là bên cạnh cô không có ai, không trông thấy cô như thế này.
Đầu Sơ Tranh đụng vào trên tấm thủy tinh một cái, hít sâu một hơi, đi lên phía trước.
“Đi thôi.”
“Cô, em vẫn muốn nhìn thêm một lúc nữa.”
“Cô, chờ một lát nữa đi mà!!”
Các nữ sinh năn nỉ.
“Chờ các em ở phía trước.” Sơ Tranh nhanh chân rời đi, khi đi ngang qua Kiều Liễm, túm hắn một cái.
Thiếu niên không hiểu: “Cô?”
“Đi theo tôi.” Lát nữa không thấy đâu, ta lại phải đi tìm.
Thiếu niên suy nghĩ một chút: “Dạ.”
–
“Cô ơi, cô, không xong rồi, Kiều Liễm và Mạnh Vũ đánh nhau.”
Sơ Tranh đi mua nước, hai nữ sinh vội vã chạy tới,
“Ồ.” Sơ Tranh vặn bình nước ra uống một ngụm: “Ai thắng?”
Nữ sinh yếu ớt mở miệng: “Kiều Liễm…”
Xem ra thẻ người tốt vẫn rất lợi hại nha.
Cũng có thể đánh thắng Mạnh Vũ.
Không tệ không tệ.
Sơ Tranh thuận miệng nói: “Đánh một trận thôi mà, cũng không phải ở trường học, sợ cái gì.”
Nữ sinh: “…”
Không phải, cô là cô giáo đó!
Cô phải chủ trì công đạo cho anh Vũ nhà chúng em!
Sao cô có thể nói ra những lời này.
Sơ Tranh chậm rãi trở về, bọn họ ngồi ở trong khu nghỉ ngơi.
Kiều Liễm ngồi một mình ở chỗ xa nhất, Mạnh Vũ được một đống lớn bạn học vây quanh, hỏi han ân cần.
Trong đầu Sơ Tranh không khỏi nghĩ đến ái phi được sủng ái và nhóc đáng thương không được sủng ái.
Sơ Tranh trở về, đại bộ phận học sinh đều nhìn về phía cô.
Nhưng Sơ Tranh lại đi thẳng đến chỗ Kiều Liễm: “Bị thương sao?”
Kiều Liễm khẽ ngẩng đầu, sợi tóc mềm mại trượt xuống, lộ ra mặt mày tinh xảo của thiếu niên.
Hắn giống như ngoài ý muốn, lại như kỳ quái, nửa ngày sau mới lắc đầu: “Không có.”
“Uống nước.” Sơ Tranh đưa bình nước chưa mở ra cho hắn.
Kiều Liễm nhận lấy: “Cảm ơn cô.”
Sơ Tranh xoay người đi xem Mạnh Vũ.
“Cô, Kiều Liễm gây sự trước.” Sơ Tranh còn chưa lên tiếng, thì bên cạnh đã có người cáo trạng trước.
Nguyên nhân gây ra chuyện này là Kiều Liễm và Mạnh Vũ muốn ngồi cùng một vị trí.
Kiều Liễm tới trước, nhưng Mạnh Vũ lại đoạt ngồi xuống trước một bước.
Cụ thể nói những gì, bọn họ cũng không rõ lắm, chỉ là qua mấy giây, hai người liền động thủ.
“Đây là bên ngoài trường, các em làm gì, tôi không muốn quản.”
Vừa rồi đám người đã nghe hai nữ sinh báo tin nói qua, nhưng nghe Sơ Tranh nói ra, vẫn cảm thấy rất ngoài ý muốn.
Ở trong ấn tượng của bọn họ, giáo viên quản rất rộng, cũng mặc kệ bạn ở ngoài trường hay trong trường, nhìn thấy là quản, trừ phi bạn không còn đi học trong trường nữa.
“Nhưng mà…” Ánh mắt đóng băng của Sơ Tranh nhìn về phía bọn họ: “Không có lần sau.”
Mạnh Vũ giữ chặt bạn học còn muốn nói gì đó, nói với Sơ Tranh: “Cô, chúng em biết rồi.”
Chờ Sơ Tranh rời đi, người bị Mạnh Vũ giữ chặt kia lập tức nói: “Anh Vũ, anh làm gì vậy?”
“Cô ta thiên vị Kiều Liễm cậu không nhìn ra à?” Mạnh Vũ nhẹ hừ một tiếng.
Lần trước khi phạt chạy, Kiều Liễm rõ ràng đã tới, cô lại nói hắn không cần chạy.
Vừa rồi cô còn tự mình đi đón Kiều Liễm đến.
Bọn họ đánh nhau, cô đi tới liền trực tiếp đến chỗ Kiều Liễm, nhìn cũng không hề nhìn cậu ta một chút.
Đây còn không phải thiên vị thì là gì?
Mạnh Vũ hoài nghi hôm nay nếu người đánh thắng là cậu ta, thì hiện tại không biết sẽ là cục diện gì…
“Vì sao?” Người kia không hiểu.
“Tôi làm sao biết.” Mạnh Vũ không vui, cậu ta cũng không phải con giun trong bụng cô giáo.
Cô giáo thiên vị một học sinh, thì có gì kỳ quái.
Luôn có học sinh phá lệ được giáo viên thích, Mạnh Vũ cũng không suy nghĩ nhiều.
–
Từ vườn bách thú đi ra, Sơ Tranh bảo bọn họ tự về nhà, đừng đi lêu lổng ở đâu, sau khi về nhà thì báo cáo vào Wechat.
“Kiều Liễm.”
Sơ Tranh gọi Kiều Liễm lại.
“Điện thoại của em mất rồi?”
Kiều Liễm dạ một tiếng: “Sao cô biết?”
Sơ Tranh đơn giản nói lại chuyện lúc trước một lần: “Tôi đi lấy cùng em.”
Kiều Liễm không từ chối, Sơ Tranh gọi điện thoại tới, hỏi đối phương ở đâu.
Đối phương là dân đi làm, giờ này đang chuẩn bị tan tầm, hai bên liền hẹn gặp ở bến tàu điện ngầm.
Sơ Tranh cúp điện thoại: “Đi thôi.”
Kiều Liễm không nhúc nhích, Sơ Tranh cúi đầu nhìn điện thoại, chờ Kiều Liễm đi trước.
Kiều Liễm nhìn hai bên, không nhìn thấy cột mốc đường, cuối cùng lựa chọn một phương hướng.
Sơ Tranh xem điện thoại xong, ngẩng đầu một cái, phát hiện phương hướng của Kiều Liễm không đúng.
“Em đi đâu vậy?” Cô lên tiếng: “Tàu điện ngầm ở bên này.”
“Ồ.”
Thiếu niên quay về, đi về phương hướng Sơ Tranh chỉ.
Đến bến tàu điện ngầm cũng không xa, nhưng chỉ cần đến chỗ không có bảng hướng dẫn lối rẽ, hoặc là nhiều con đường rẽ, Kiều Liễm sẽ đi loạn.
Sơ Tranh cân nhắc lại: “Kiều Liễm, em mù đường à?”
Thiếu niên dừng một chút, hắn quay đầu: “Cô, cô có thể giữ bí mật không?”
Sơ Tranh: “…”
Khó trách Vương bát đản muốn ta đến đường Hướng Dương đón hắn.
Đường Hướng Dương rất ít bảng hướng dẫn, nếu như từ khi điện thoại di động của hắn mất đi, hắn liền đến, vậy có lẽ hắn đã loay hoay ở đường Hướng Dương cho tới trưa.
“Em đi từ trạm tàu điện ngầm ra thế nào?”
Trạm tàu điện ngầm mới là hình thức khiêu chiến cấp địa ngục đối với dân mù đường.
“Đi theo dòng người ra.” Thiếu niên đáp.
“…”
Được rồi.
Vườn bách thú và đường Hướng Dương là hai lối ra khác nhau, rõ ràng là hắn đi nhầm cửa ra.
Còn không có điện thoại làm hướng dẫn.
Có thể thấy được, đối với dân mù đường mà nói, là trí mạng.
Nhưng dựa theo chỉ dẫn, phía trước là tử lộ mà vẫn bảo bạn tiếp tục đi, đâm tường mà qua vẫn được tính, thì hiệu suất đi lạc sẽ lớn hơn.
“Trước kia em không tham gia hoạt động tập thể, là bởi vì bị lạc à?”
Thiếu niên túm lấy vạt áo, không lên tiếng.
Sơ Tranh quét mắt nhìn hắn, không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy có chút manh.
Đáng tiếc hắc hóa rồi.
Ai.
Sơ Tranh dẫn hắn đến trạm xe lửa, đứng ở một nơi bắt mắt rõ ràng, chờ chị gái kia trả lại điện thoại.