Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Đi xem sao.”
“Đại Vương… Kia là Hung thú đó.” Thôn Tượng run rẩy.
Hắn chỉ là một con thú bình thường nho nhỏ, tại sao phải tiếp nhận nhiều chuyện như vậy, ủy khuất đến khóc thút thít.
“Ta còn là Thần thú đây này.” So với Hung thú, ta chưa từng thua!
Sơ Tranh hất lông đuôi lên, đi về phía dãy núi bên kia.
Địa bàn của Hung thú không có những thú khác, cho dù có cũng là tiểu đệ của Hung thú.
Sơ Tranh phát hiện bên trong dãy núi có không ít vết tích đánh nhau, nhưng đều không thấy bóng người.
Ngay khi cô lướt qua một ngọn núi cực cao, trông thấy trên ngọn núi có thú đang đánh nhau.
Sơ Tranh không trông thấy Đồ Yếm, ngược lại trông thấy một con hình dạng giống như báo, trên trán có một cái sừng, kéo lấy đuôi mấy con thú, đập từ phía trên xuống, cùng những con thú kia cắn xé.
Đây là Ly Tranh?
Chỉ trong nháy mắt, những con thú kia dồn dập rơi xuống vách núi.
Ly Tranh nhảy vọt trên vách núi mấy cái, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Sơ Tranh bên này.
Hắn nhìn một chút, túm lấy vách núi chạy như bay, Sơ Tranh đi vòng qua, Ly Tranh đã không thấy tung tích.
Ầm ầm ——
Một tiếng sấm rền đột ngột vang lên.
Bầu trời trong nháy mắt tập kết mây đen, tia sáng ảm đạm xuống, đáy lòng Sơ Tranh có chút dự cảm không tốt.
Cái dự cảm này còn chưa rơi xuống, lôi điện đã bổ xuống phía cô.
Ta…X!
Lôi kiếp cũng không đi theo chương trình, nói bổ liền bổ sao?!
【 Tiểu tỷ tỷ, đề nghị cô đừng tránh nha. 】 Vương Giả nhắc nhở Sơ Tranh.
Ta không tránh thì chẳng phải sẽ lạnh sao?
【 Tiểu tỷ tỷ, lôi kiếp này không bổ đến khi cô hóa hình thì sẽ không bỏ qua cho cô đâu. 】 Vương Giả nói.
Trừ cái này thì sao?
【 Đánh chết. 】Giọng điệu của Vương Giả cực kỳ vô sỉ: 【 Tiểu tỷ tỷ, cô chỉ còn một cơ hội kéo ngược lại cuối cùng. Tiểu tỷ tỷ chỉ cần chịu đựng được, thứ này đối với cô sẽ có chỗ tốt, những lôi kiếp này sẽ mang đến cho cô lực lượng cường đại. 】
Có thể chống đỡ nổi lôi kiếp chính là vận may lớn, được trời đất chứng nhận.
Không thể chống nổi lôi kiếp, chỉ có thể chứng minh mình quá yếu.
Sơ Tranh nghiến răng nghiến lợi, nhìn lên trên trời, không tránh né lôi kiếp nữa.
Lôi điện to bằng cánh tay đánh xuống, rơi vào người Sơ Tranh.
Lông vũ màu đỏ trong nháy mắt trở nên cháy đen.
Sơ Tranh cảm thấy cánh giống như rót chì, rơi xuống dưới, cô dùng hết toàn lực mới có thể giữ vững thân thể.
Lại một đạo lôi kiếp bổ xuống.
Loại cảm giác kia giống như có thể đánh gãy tứ kinh tám mạch trong thân thể, thật sự rất khốn kiếp.
–
Trên vách núi.
Nam tử đứng chắp tay, dáng người như ngọc, lưng thẳng tắp như tùng.
Phía sau hắn có một đầu cự thú dạo bước đi tới, bước đi mạnh mẽ, đường cong thân thể trôi chảy hoàn mỹ, lông tóc sáng bóng, thân báo một sừng, chính là Ly Tranh.
Ly Tranh theo nam tử nhìn lên hư không: “Đồ Yếm, con Phượng Hoàng kia ngươi biết?”
“… Ừ.” Nam tử nhẹ giọng đáp.
“Đợi nàng xong lôi kiếp, ta đi chộp nàng tới, Phượng Hoàng tinh huyết hẳn có thể ngăn chặn chú trong cơ thể ngươi.” Sau lôi kiếp sẽ có thời kỳ suy yếu ngắn ngủi, lúc ấy là lúc tiện hạ thủ nhất!
Nam tử nhíu mày, thốt ra: “Không cần.”
“Vì sao?” Ly Tranh không hiểu: “Ngươi tìm được biện pháp giải chú?”
“Không có.”
Tộc Đằng Xà bị diệt, Thánh khí mất tích.
“Ngươi còn có thể chống đỡ bao lâu, Phượng Hoàng này tới rất đúng lúc.” Trong giọng nói của Ly Tranh mang theo chút âm tàn.
“Không được phép động đến nàng.” Đồ Yếm quay đầu nhìn Ly Tranh, dùng giọng điệu cảnh cáo.
Ly Tranh vẫy đuôi một cái, núi đá bên cạnh sụp đổ, cũng nổi giận theo: “Một con Phượng Hoàng mà thôi, ngươi tức giận với ta làm gì! Hay là nói… Ngươi coi trọng nàng?”
Đồ Yếm nhíu mày, không đáp.
“Đồ Yếm, nàng là Thần thú.” Giọng điệu của Ly Tranh mang theo vài phần cổ quái.
Ánh mắt Đồ Yếm nhìn chằm chằm vào lôi điện không ngừng rơi xuống trên bầu trời, lúc này đã không nhìn thấy đạo thân ảnh kia nữa.
Nàng là Thần thú…
Đúng vậy.
Thần thú.
Đã sớm chú định bọn họ không cùng một con đường.
“Hình như nàng không chịu nổi.”
Trên bầu trời mờ mịt, có một đoàn quang ảnh rơi xuống, mà phía trên bầu trời, lôi điện càng thô to hơn cả trước đó, truy kích mà xuống.
Ly Tranh vừa dứt lời, người trước mặt đã không thấy đâu.
Con ngươi Ly Tranh hơi trừng lớn: “Đồ Yếm ngươi không muốn sống nữa à!”
Đồ Yếm bay vút qua, trước khi lôi điện đánh vào trong quang ảnh kia, xông vào ôm lấy cái bóng trong đó.
Song khi hắn đối đầu với ánh mắt yên tĩnh thậm chí có thể nói là có chút nhàn nhã của Sơ Tranh trong quang ảnh, hơi sững sờ.
Sơ Tranh không ngờ tới Đồ Yếm lại đột nhiên xông lại, lôi điện trên đỉnh đầu tới gần, Sơ Tranh lập tức túm lấy hắn xoay người, lôi điện rơi vào trên lưng cô.
Rầm ——
Hai người đập xuống đất.
Đồ Yếm nghe thấy tiếng tư tư của lôi điện, trọng lượng trên thân có chút biến hóa.
Thân thể mảnh khảnh của thiếu nữ bị hắn ôm vào trong ngực, không mảnh vải che thân.
Mây đen dần dần tán đi, ánh nắng rơi xuống.
Ngũ quan xinh đẹp của thiếu nữ như được mạ lên một tầng ánh sáng, đẹp đến mức không gì sánh được, một đôi mắt phượng trong suốt như nước suối trên núi cao, làm cho người ta rất muốn sờ một cái.
“Đồ Yếm.” Cô gọi hắn, ngón tay trắng nõn rơi trên mặt hắn.
Một giây sau, cánh môi mềm mại của cô bao trùm lên.
Bên tai Đồ Yếm ong ong, không nghe được âm thanh gì khác.
“Đồ Yếm!”
Giọng nói của Ly Tranh đến gần, Đồ Yếm cấp tốc đứng dậy, cổ họng đột nhiên nóng lên, mùi máu tươi xông tới, hắn lập tức nuốt ngụm máu kia về, cấp tốc cởi áo khoác bao lấy thiếu nữ trong ngực.
Ly Tranh chạy vội tới, thiếu nữ nằm trong ngực Đồ Yếm, nơi không nên nhìn bị che kín toàn bộ.
“Ngươi không sao chứ.” Ly Tranh đảo qua Sơ Tranh, cuối cùng dừng lại trên mặt Đồ Yếm.
Đồ Yếm không khỏi có chút mất tự nhiên dời ánh mắt: “Không sao, rời khỏi nơi này trước đi.”
Ly Tranh nhìn nơi xa một chút, gật đầu: “Đi theo ta.”
Đồ Yếm ôm Sơ Tranh đuổi theo Ly Tranh, Sơ Tranh trực tiếp ôm cổ của hắn: “Vừa rồi ngươi xông lại làm gì?” Cô xém chút bị hù chết.
Lôi điện lớn như vậy bổ xuống, hắn còn có thể sống được sao!
Trên người thiếu nữ chỉ có một tầng vải hơi mỏng, lúc này dán thật chặt vào hắn, lúc nói chuyện, hơi thở bay thẳng sang chỗ hắn, Đồ Yếm bị tra tấn.
“Đừng nói chuyện.” Đồ Yếm trầm mặt.
Sơ Tranh nhìn Ly Tranh trước mặt một chút, không tiếp tục lên tiếng.
–
Ly Tranh mang bọn họ vào một hẻm núi, một đường hướng xuống, tiến vào một hang động rộng rãi phía dưới.
“Nơi này an toàn.” Ly Tranh nói: “Ta đi ra ngoài trước xem sao.”
Đồ Yếm gật đầu.
Ly Tranh có thâm ý khác nhìn bọn họ một chút, quay người rời đi.
Trong sơn động rất nhanh chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Ngươi biết ta tìm ngươi rất phiền phức không?” Sơ Tranh lên tiếng.
Đồ Yếm nhíu mày, đáy lòng có cảm xúc không rõ bắt đầu phun trào, nhưng trên mặt hắn vẫn là vẻ âm u không kiên nhẫn: “Tìm ta làm gì. Tiểu Phượng Hoàng, ta đã cảnh cáo ngươi rồi, đừng xen lẫn vào chuyện của ta.”
“Ngươi cảnh cáo là chuyện của ngươi, liên quan gì đến ta.” Sơ Tranh hỏi đến rất nghiêm túc.
Đồ Yếm: “…”
Đối tượng ta cảnh cáo chính là ngươi.
Đồ Yếm đột nhiên cảm thấy ngón tay hơi nóng, hắn chậm chạp giơ tay ra.
Trên ngón tay dính máu.
Đồ Yếm ôm lấy Sơ Tranh, nhìn ra phía sau lưng cô.
Trên lưng Sơ Tranh là máu thịt be bét.
Trong đầu Đồ Yếm ong ong mấy tiếng, hoàn toàn trống rỗng.
Một khắc cuối cùng kia…
“Vì sao không nói??” Đồ Yếm nhìn Sơ Tranh.
“Nói cái gì?”
“Ngươi bị thương, ngươi không có cảm giác sao?”
“Ồ, không đau.” Sơ Tranh không quan tâm, giống như người bị thương không phải cô: “Nghiêm trọng không?”
“…”
Đồ Yếm không biết nên nói cái gì.
“Nếu ngươi không xông lại, ta…” Sơ Tranh im lặng, nhìn Đồ Yếm, thản nhiên nói: “Vết thương nhỏ, rất nhanh sẽ tốt.”