Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Không phải mi bảo ta đừng lộn xộn sao?”
Sơ Tranh rơi vào trong biệt thự, quay đầu nhìn xung quanh một chút, lập tức đi vào bên trong.
【 Ta là bảo cô đừng phát rồ đi ấn vết thương của người ta! 】 Vương bát đản gào thét đến vô cùng Vương bát đản.
“Ta không ấn.”
【 Nếu không phải ta ngăn cản cô, thì cô sẽ không ấn chắc? 】 Vừa rồi cô tuyệt đối là muốn ấn! Vương bát đản dám lấy thống cách của mình ra bảo đảm.
“…”
Sơ Tranh không nói lời nào, leo cửa sổ vào phòng.
Cô thay quần áo ngủ, sau đó xõa tóc ra, mở cửa ra ngoài.
“Chú Bạch.”
Sơ Tranh đi đến trước phòng chú Bạch gõ cửa.
Chú Bạch rất nhanh liền mở cửa, đáy mắt mang theo vài phần buồn ngủ, nhưng trên mặt không có gì khác biệt so với bình thường, mang theo ý cười ôn hòa: “Tống tiểu thư, muộn như vậy có chuyện gì không?”
“Tôi muốn ra ngoài tản bộ.” Sơ Tranh ôm cánh tay.
Chú Bạch theo bản năng nhìn thời gian.
Rạng sáng…
Tản bộ?
Có bệnh à!!
Chú Bạch cân nhắc một chút: “Tống tiểu thư, đã trễ như vậy…”
“Có đi không?”
“Tống tiểu thư, nếu ngài không ngủ được, tôi có thể nói chuyện với ngài, hoặc là xem phim, muộn như vậy ra ngoài không an toàn.”
Sơ Tranh đột nhiên di chuyển qua bên cửa sổ: “Không đi tôi liền nhảy từ nơi này xuống.”
“…”
Tống tiểu thư đây là điên rồi sao?!
Chú Bạch bảo Sơ Tranh chờ một chút, ông đi vào thay quần áo.
Hơn nửa đêm đi tản bộ, cho dù chú Bạch đã từng trải qua đủ loại gió to mưa lớn, cũng chưa từng gặp phải chuyện quái dị như thế.
Chú Bạch vẫn cảm thấy tiên sinh tương đối khác loài, nhưng tiên sinh sẽ không hơn nửa đêm gọi người khác dậy đi tản bộ!
Một mình chú Bạch đi theo bên cạnh Sơ Tranh, vệ sĩ đều theo sau từ xa, không hề lộ diện.
Sơ Tranh đi theo con đường bên ngoài biệt thự, bước chân không nhanh không chậm.
Vương bát đản thật sự thật lo lắng cho thẻ người tốt mất máu quá nhiều rồi treo luôn.
【 Tiểu tỷ tỷ, dựa theo tính cách của cô, trực tiếp kéo người vào là được rồi, cô còn quanh co lòng vòng như thế làm gì? 】
“Làm thế chẳng phải thẻ người tốt sẽ biết, hôm nay là ta đánh hắn sao?” Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Ta đần à!”
【…】 Hình như có chút đạo lý.
“Tống tiểu thư!”
Chú Bạch bỗng nhiên ngăn Sơ Tranh lại.
Bên bức tường bò đầy thực vật phía trước, lúc này có một bóng đen.
Chú Bạch sắc mặt trầm lãnh nhìn về phía trước, nhanh chóng đi qua, mười mấy giây sau, vẫy tay với đằng sau.
“Tống tiểu thư, chúng ta về trước đi.”
Chú Bạch không phải đang dùng giọng điệu hỏi thăm, mà không có chỗ thương lượng.
Đạt được mục đích, Sơ Tranh cũng không so đo nữa, đi theo đám bọn họ trở về.
Người kia được đưa vào một căn phòng, sau đó là đủ loại người ẩn hiện, Sơ Tranh không vào được, chậm rãi trở về phòng.
–
Bác sĩ đang xử lý vết thương cho Dư Tẫn, chú Bạch hai tay giao nhau đặt trước người, trên gương mặt luôn ôn hòa kia, lúc này một chút biểu cảm cũng không có.
Chú Bạch gọi mấy cuộc điện thoại.
Sau khi cúp, biểu cảm âm u.
Bác sĩ xử lý xong liền đi ra ngoài, chú Bạch trông coi trước giường bệnh.
Giữa trưa ngày hôm sau Dư Tẫn mới tỉnh lại.
“Tiên sinh.”
Chú Bạch lập tức tiến lên: “Ngài đừng nhúc nhích.”
“Sao tôi lại ở đây?” Âm thanh của người đàn ông hơi khàn, mang theo vài phần uể oải.
“Tiên sinh không nhớ rõ?”
Dư Tẫn nhớ kỹ một chút, bởi vì biệt thự này tương đối gần, chú Bạch cũng ở đây, cho nên hắn mới tới.
Nhưng mà ở bên ngoài…
Hình như có người đánh hắn.
Lúc ấy tình huống của Dư Tẫn không tốt lắm, không thấy rõ người kia, chỉ có thể từ thân hình mà phán đoán, hẳn là nữ.
Ra tay còn rất tàn nhẫn…
Dư Tẫn giơ tay khoác lên trên trán, che khuất ánh sáng hơi chói mắt, không lên tiếng.
Chú Bạch cũng không dám truy vấn, gọi bác sĩ tới làm kiểm tra cho hắn một lần nữa.
Sau khi bác sĩ rời khỏi đây, Dư Tẫn mới thả tay xuống: “Bên ngoài thế nào?”
Chú Bạch trong nháy mắt biến đổi thành hình thức tinh anh: “Hành trình của ngài bị tiết lộ, nhất định là có phản đồ, tôi đã bắt đầu điều tra loại trừ, rất nhanh sẽ có kết quả.”
Chú Bạch bình thường cũng không hành động cùng Dư Tẫn.
Hành trình lần này người biết không nhiều, nhưng lại bị người mai phục.
Khả năng duy nhất chính là có phản đồ.
“Tôi không chết, Nhị ca tôi chắc chắn rất thất vọng.”
Chú Bạch không dám tiếp lời này.
Dư Tẫn cũng không chờ chú Bạch nói tiếp: “Sao chú phát hiện được tôi?”
Nói đến chuyện này…
Đáy lòng chú Bạch cũng đủ các loại nghi hoặc.
Ông nói lại chuyện tối hôm qua cho Dư Tẫn nghe một lần.
“Tiên sinh, không biết có phải do tôi suy nghĩ nhiều hay không, nhưng tôi luôn cảm thấy… dường như là Tống tiểu thư cố ý dẫn tôi đi.”
Hơn nửa đêm tản bộ đã rất quỷ dị.
Còn trùng hợp gặp phải tiên sinh bị thương như vậy nữa.
“Cô ấy nhìn thấy?”
“Phòng của Tống tiểu thư quả thật có thể trông thấy bên ngoài.” Nhưng Tống tiểu thư hơn nửa đêm không ngủ được, nằm bò bên cửa sổ nhìn, đây là bệnh gì chứ?
Hơn nữa cho dù nhìn thấy bên ngoài có người, cũng nên nói với ông mới đúng.
Tại sao phải quanh co lòng vòng ra ngoài tản bộ?
Chuyện này không thể nào hiểu nổi.
Chẳng lẽ thật sự chỉ là trùng hợp?
Dư Tẫn hơi mệt mỏi xoa xoa mi tâm: “Chú ra ngoài trước đi.”
Chú Bạch thấy trạng thái của Dư Tẫn không tốt: “Vậy tôi đi xử lý chuyện bên kia trước.”
“Ừ.”
–
Từ sau khi Dư Tẫn đến, trong biệt thự không chỉ có một người giúp việc, vệ sĩ cũng có thể nhìn thấy ở khắp nơi.
Dư Tẫn ở tầng ba, Sơ Tranh ở tầng hai, cửa vào tầng ba có người trông coi, cô không thể đi lên.
“Tống tiểu thư, chú Bạch nhờ ngài đưa cái này qua cho tiên sinh.”
Sơ Tranh vừa ra khỏi phòng, một người giúp việc bưng một cái khay tới, bên trong khay là đồ ăn.
“Chính cô đưa đi.”
Sơ Tranh không nhận.
Biệt thự nhiều người như vậy, tại sao lại muốn ta đưa.
“Nhưng chú Bạch bảo ngài đưa.” Người giúp việc khó xử, chuyện chú Bạch giao, bọn họ không dám tự tiện làm chủ.
“Ông ta có bệnh phải không.”
“…”
Chú Bạch có bệnh hay không thì không biết, nhưng vị Tống tiểu thư này chắc chắn là không thích hợp.
Sơ Tranh bưng khay đi lên tầng ba, vệ sĩ không ngăn cô.
Trước đó cô cũng từng tới tầng ba, nhưng phần lớn phòng đều đã khóa lại.
Sơ Tranh đi đến một căn phòng, cửa không khóa, cô dùng chân đá văng cửa ra, trực tiếp đi vào.
Trong phòng có rất nhiều thiết bị y tế, giống như một phòng điều trị gia đình cỡ nhỏ.
Bên trong rất yên tĩnh, Sơ Tranh quét mắt nhìn một vòng, không có ai.
“Tống tiểu thư, không ai dạy cô, trước khi vào cửa, phải gõ cửa trước sao?”
Giọng nói lười biếng của người đàn ông vang lên từ phía sau.
Sơ Tranh quay đầu, người đàn ông mặc quần áo ở nhà đứng ở cửa phòng vệ sinh, hai cúc áo trên cùng không cài, lộ ra xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp.
Người đàn ông cực kỳ đẹp, trên mặt dính vài giọt nước, theo gương mặt hắn nhỏ xuống xương quai xanh, đang giống như cười mà không phải cười nhìn cô.
Trên mặt hắn mang theo chút hờ hững lười biếng, trên người cũng không nhiều khí phách đè ép người ta, tựa như một… vật trưng bày đẹp mắt.
“Không có.” Ánh mắt Sơ Tranh từ trên mặt hắn, quét đến chân, ánh mắt tùy ý lại phách lối.
“Thật đúng là không hiểu quy củ.”
Người đàn ông đi từ phòng vệ sinh tới, thuận tay lấy đi một chén canh trong khay Sơ Tranh bưng, hắn chậm rãi uống một ngụm: “Tống tiểu thư, ở chỗ này có quen không?”
Hắn hỏi rất tùy ý, giống như cô được mời tới làm khách vậy.
Sơ Tranh ném cái khay kia lên chiếc bàn bên cạnh.
Âm thanh hơi lớn, ánh mắt người đàn ông liếc qua nhìn lướt qua.
“Tôi nhốt anh lại, anh thử một chút xem.”