Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Vật tiếp theo giá khởi điểm là 5 vạn.”
Sơ Tranh nhìn đồ vật phía trên, cũng không có hứng thú, Dư Tẫn lại dựa tới: “Tống tiểu thư, giúp tôi ấn một chút.”
“Anh thích?” Sơ Tranh hỏi hắn.
Dư Tẫn giọng điệu lười biếng: “Không thích, nhưng tôi muốn.”
Sơ Tranh nhìn lên trên đài, phát hiện người cuối cùng ấn xuống là Dư Nguy.
Dư Nguy?
Sơ Tranh nhấn xuống, trên màn hình, tên người đấu giá và giá đấu giá lập tức nhấp nhô.
Cái tên nhảy ra, người phía dưới cũng bắt đầu châu đầu ghé tai nghị luận.
“Tống Sơ Tranh?”
“Ôi… sao cái tên này nghe quen quen thế nhỉ?”
“Đoạn thời gian trước, chuyện kia ấy.”
“Có phải là người vừa rồi không?” Có người tò mò hỏi.
“Không phải đâu, người kia không phải đã đi rồi sao? Ai, nói mới nhớ, vậy người vừa rồi không phải là Tống Yên Nhiên sao?”
Vừa rồi quần chúng ăn dưa cũng không biết, người lúc nãy cùng Dư Khải nháo ra động tĩnh là ai, nhưng có người nhớ kỹ gương mặt kia, biết đó là thiên kim Tống gia.
Nhưng mà trước đó không lâu mới tuôn ra, Tống gia không phải chỉ có một vị thiên kim, mà là có một đôi song sinh.
Vậy bây giờ người ở nơi này chính là Tống Sơ Tranh, thì người vừa rồi chắc chắn là Tống Yên Nhiên.
Dù sao xảy ra chuyện như vậy, ai còn có mặt mũi mà ở lại nơi này nữa…
Giá cả trên màn hình lần nữa biến hóa.
Dư Nguy lại ấn.
10 vạn.
Mỗi lần tăng giá là tăng 1 vạn, ấn một cái, thêm 1 vạn.
“Tống tiểu thư 11 vạn.”
“Dư tiên sinh 12 vạn.”
“Tống tiểu thư…”
Người chủ trì nghiêm chỉnh rành mạch báo số lượng.
Số lượng không ngừng kéo lên, bốn phía ẩn ẩn an tĩnh lại.
Tình huống này rõ ràng là đang so tài, chứ không phải chỉ là đơn thuần muốn mua được vật kia nữa.
“Dư tiên sinh 22 vạn.”
“Tống tiểu thư 23 vạn.”
Màn hình ngừng lại.
Cái giá này đã hoàn toàn vượt qua giá trị của bản thân vật phẩm.
Không phải Tống gia có một đống phiền phức, tài chính đang thiếu thốn sao?
Vì sao vị tiểu thư vừa về Tống gia này, còn dám phá của như vậy?
Sơ Tranh cảm giác có người đang nhìn sang bên này, quay đầu nhìn qua, trong hàng ghế ở phía chếch đối diện, có một người đàn ông đang ngồi.
Chính là Dư Nguy trước kia từng gặp qua.
Anh ta khẽ cười với Sơ Tranh, làm dấu tay xin mời.
“…”
Sao Dư Nguy lại không có tinh thần cạnh tranh như thế chứ?
Mới thế này đã từ bỏ rồi?
Thêm chút nữa đi mà!
“Anh có muốn kích thích hắn một chút không?” Sơ Tranh dùng cùi chỏ đụng đụng Dư Tẫn.
Dư Tẫn nhíu mày, cô thế mà cũng chú ý tới Dư Nguy, mắt quan sát không tệ.
“Hả?”
Sơ Tranh thật lòng đề nghị: “Để hắn tiếp tục nâng giá cao hơn một chút.” Giúp ta phá sản!
“…”
Trên đài người chủ trì đã tuyên bố vật này đấu giá kết thúc, kích thích cũng không kịp nữa.
Sau đó Sơ Tranh liền bắt đầu phá sản.
Chỉ cần giá quy định không tệ, hết thảy Sơ Tranh đều rung chuông.
Trên màn hình không ngừng xuất hiện cái tên Tống Sơ Tranh này.
Người trong hội trường không muốn nhớ kỹ cái tên này cũng khó.
“Đứa con gái này của Tống gia không phải là tới quấy rối chứ?”
“Người ta có tiền anh còn không cho người ta mua à?”
“Vị thiên kim này của Tống gia có nhiều thiện tâm, cha người ta cũng không lo lắng, mấy người nhọc lòng làm gì.”
“Tôi thấy cô ta vừa về Tống gia, còn không biết tình huống của Tống gia như thế nào thì có.”
“Đến lúc đó không bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy, thì xem như biến thành trò cười.”
Người chế giễu cũng không lộ ra nhiều.
Dư Tẫn cầm điện thoại gửi một tin nhắn cho chú Bạch.
—— Đưa tấm thẻ lên.
—— Tiên sinh?
Dường như tâm tình Dư Tẫn rất tốt, đầu ngón tay chậm rãi điểm lên màn hình, đánh ra một hàng chữ.
—— Tiểu gia hỏa mua không ít thứ, lát nữa tôi lại bị giữ ở đây.
Có lẽ chú Bạch bị câu nói này làm cả kinh, nửa ngày sau mới gửi tới một chữ vâng.
–
Phía sau Dư Nguy cũng từng tham gia hai lần, nhưng đều bị Sơ Tranh cắt đứt.
Dư Nguy tính tình rất tốt, mỗi lần đều cười với Sơ Tranh, giống như không hề để tâm, mình bị một cô gái năm lần bảy lượt mạo phạm.
“Cảm ơn mọi người, buổi đấu giá từ thiện lần này sắp hạ màn kết thúc…” Trên màn hình bắt đầu xuất hiện bảng xếp hạng, đằng sau kèm theo số tiền.
Đây đều là tổng số tiền của những người từng tham gia đấu giá ở đây ngày hôm nay.
Hạng nhất rõ ràng là Sơ Tranh, cao hơn hạng hai gấp mấy lần.
Người chủ trì nhìn màn hình một chút: “Như vậy tiếp theo, chúng tôi mời Tống tiểu thư đi lên nói hai câu.”
Sơ Tranh: “…”
Còn phải nói chuyện?!
Sơ Tranh không biết trong này còn có ánh đèn spotlight, lúc này đã chuẩn xác chiếu trên người cô.
Không đi lên cũng không được.
Sơ Tranh đứng dậy, ánh đèn di động theo cô, những nơi đi qua, đám người tránh ra cho cô một con đường.
Các loại ánh mắt phức tạp và tò mò rơi trên người cô.
“Cô ấy chính là Tống Sơ Tranh?”
“Thật đúng là giống với Tống Yên Nhiên như đúc.”
“Nói nhảm, người ta là song sinh.”
“Ai, trước kia sao cô ấy không ở Tống gia?”
“Không phải Tống gia nói từ nhỏ thân thể cô ấy đã không tốt, phải nuôi dưỡng ở nơi yên tĩnh sao? Gần đây mới được đón về đấy.”
Sơ Tranh giẫm lên bậc thang đi lên đài cao.
Lễ phục trên người cô, thoạt nhìn cũng không phải rất kinh diễm, nhưng không biết vì sao, mặc trên người cô, liền có một loại cảm giác khiến cho người ta không thể rời mắt.
Giống như bộ lễ phục này chỉ có cô mới có thể mang tới hiệu quả như vậy.
Lúc này tia sáng chiếu trên người cô, càng giống như cả người đều đang phát sáng.
“Lễ phục trên người cô ấy… hình như là tác phẩm của Hall tiên sinh.” Phía dưới có người nhỏ giọng sợ hãi thán phục.
“Không thể nào, sao tôi chưa từng thấy qua.”
Hall tiên sinh ở trong giới thời trang chính là một sự tồn tại giống như tấm gương làm mẫu.
Một bộ y phục của ông ta, giá trên trời cũng không đủ.
Đương nhiên cho dù bạn bỏ ra được cái giá trên trời này, thì người ta cũng không nguyện ý bán.
“Lần trước không phải tôi tham gia cuộc tụ họp tư nhân kia sao? Hall tiên sinh cũng ở đó, tôi nhìn thấy, lúc ấy tôi đã muốn mua, nhưng Hall tiên sinh nói là tư nhân đặt trước mới làm ra, không bán, hơn nữa… Còn nói tôi mặc không đạt được hiệu quả.”
Người nói chuyện kia vốn cảm thấy Hall tiên sinh lấy cớ từ chối thôi.
Lúc ấy cô ta cảm thấy bộ lễ phục này cũng không phải quá mức xinh đẹp, nhưng do Hall tiên sinh làm, mặc lên người đó chính là một biểu tượng.
Vạn vạn không nghĩ tới, ngày hôm nay lại trông thấy ở chỗ này.
Mà Hall tiên sinh cũng không nói sai.
Bộ lễ phục này, không phải ai cũng có thể mặc được.
Sơ Tranh nhận lấy microphone người chủ trì đưa qua: “Tôi là Tống Sơ Tranh, không có gì để nói nhiều tôi chỉ đang tiêu tiền.”
Thanh âm cô gái đạm mạc, xuyên qua microphone, truyền khắp cả đại sảnh.
Hai câu nói, một câu cũng không nhiều hơn.
Sơ Tranh trả lại microphone cho người chủ trì, khi mọi người đang ngây người, rời đi.
“Má ơi.”
Có người hô nhỏ một tiếng.
“Thế này cũng quá tiêu sái rồi! Nếu tôi nói như vậy, cha tôi không chém tôi cũng đánh cho không đứng dậy nổi.”
“Tống gia thật sự còn nhiều tiền cho cô ấy phá như vậy sao?”
“Không phải là phùng má giả làm người mập chứ?”
Ghế dài bên kia, Dư Nguy mỉm cười uống một ngụm trà, nói chuyện với người đối diện: “Sau ngày hôm nay, người trong vòng tròn, đều sẽ biết đến cô ấy. Lấy phương thức như vậy, cướp đoạt lực chú ý của mọi người, cô gái này, lợi hại.”
“Nhị thiếu, ngài còn có tâm tình nhàn nhã mà quan tâm chuyện này sao. Ngũ thiếu gia bên kia…”
“Dư Tẫn hiện tại là gia chủ Dư gia, cậu nên đổi cách nói.” Dư Nguy cắt ngang lời người kia.
“…” Người đối diện sắc mặt khó coi hơn một chút.
“Đây không phải chỗ nói chuyện, có chuyện gì trở về rồi hãy nói.” Dư Nguy nhìn về phía hàng ghế dài bên kia.
*
Ngày thứ hai gấp đôi vé tháng!
Các bảo bối!
Có vé tháng không? Đến a! Xông lên!
Vé tháng đều ném cho Tranh gia được không!
Vì Tranh gia xông lên!!