Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh thấy hắn đi vào, lúc này mới quay người.
Dư Tẫn giữ chặt cô: “Không ăn sáng?”
Sơ Tranh nhìn bữa sáng trên bàn một chút, cũng không biết trong đầu phun tào thứ gì, mặt không cảm xúc kéo cái ghế ra ngồi xuống.
Người giúp việc nhanh chóng múc cháo tới cho cô.
Dư Tẫn buông tay ra, cúi đầu tiếp tục ăn cháo.
Mặc kệ Dư Tẫn làm cái gì, cũng đều mang theo một cỗ lười biếng, giống như không nhấc nổi sức lực vậy.
Nhưng hắn làm đến phá lệ cảnh đẹp ý vui, thậm chí mang theo vài phần dụ hoặc.
“Hôm nay cô làm gì?” Dư Tẫn ăn xong, cầm khăn chậm rãi lau miệng.
“Có việc?”
Dư Tẫn rút từ bên cạnh ra hai tấm vé, đẩy lên trước mặt Sơ Tranh: “Buổi hòa nhạc, thích không?”
Sơ Tranh thập phần ngay thẳng: “Không có hứng thú.”
Dư Tẫn ngừng động tác, cuối cùng vẫn đẩy tới, cười với Sơ Tranh một cái: “Bảy giờ, tôi chờ cô.”
Dư Tẫn đứng dậy rời đi, hắn trực tiếp rời khỏi biệt thự, Sơ Tranh nhìn hắn lên xe.
Sơ Tranh không nhanh không chậm ăn sáng xong, đứng dậy, ánh mắt buông xuống, rơi vào trên hai tấm vè kia, cuối cùng vẫn cầm lấy hai tấm vé đó.
–
Người đàn ông đứng bên ngoài sân vận động, cúi đầu nhìn điện thoại di động.
Các cô gái đi ngang qua, dồn dập đè ép kích động và hưng phấn, muốn qua bắt chuyện, lại không dám, đẩy nhau nhốn nháo.
Người đàn ông giống như không hề có cảm giác gì với bên ngoài, lực chú ý đều đặt trên điện thoại.
Thời gian trên màn hình điện thoại đang từ từ nhảy lên.
Người xung quanh dần dần dần ít đi.
Bảy giờ đúng.
Cô không đến.
Dư Tẫn thu điện thoại lại, giẫm lên bậc thang, từ từ đi xuống.
Ngay khi hắn đi đến bậc thang cuối cùng, cổ tay đột nhiên bị xiết chặt: “Đi đâu?”
Khóe miệng Dư Tẫn nhẹ giương lên, xoay người: “Cô đến trễ.”
“Bảy giờ đúng, không đến trễ.” Sơ Tranh đưa điện thoại cho hắn nhìn, trên màn hình vẫn đang dừng lại ở bảy giờ đúng.
Vừa vặn, đến trễ chỗ nào!
Đại lão sao có thể đến trễ chứ!
Dư Tẫn: “…”
Dư Tẫn trơ mắt nhìn 19:00, nhảy thành 19:01.
“Tống tiểu thư nói không có thì không có vậy.” Dư Tẫn thuận thế kéo tay Sơ Tranh, bàn tay rộng lớn ấm áp: “Đi vào sao?”
Sơ Tranh cũng không giãy dụa, mặc cho hắn nắm: “Đi thôi.”
Sơ Tranh hơi nghiêng đầu, âm thầm thở phào.
Vừa rồi khi cô tới gặp phải kẹt xe, một đoạn đường cuối cùng toàn bộ đều nhờ vào chính cô chạy tới.
Vì dỗ dành thẻ người tốt, ta đã sắp tự kỉ đến nơi rồi.
Hai người vào hơi trễ, bên trong đã tắt đèn, nhưng người ở khu vực này không nhiều, ánh sáng cũng rất tối, bọn họ đi vào cũng không ảnh hưởng đến người khác.
Sau khi Sơ Tranh ngồi xuống, kéo tay ra, không kéo được.
Dư Tẫn nghiêng đầu, mượn ánh sáng trên sân khấu, cười với cô.
Sơ Tranh đành phải từ bỏ.
Thẻ người tốt.
Nhịn một chút.
Của ta.
Sơ Tranh tẩy não cho mình xong, đưa ánh mắt về phía sân khấu.
Dư Tẫn cũng không tiếp tục làm gì, yên tĩnh nhìn sân khấu.
Nhưng mà không bao lâu, Sơ Tranh cảm thấy bả vai chợt trầm xuống.
Đầu Dư Tẫn đổ vào trên bả vai cô, Sơ Tranh muốn đẩy hắn, kết quả phát hiện Dư Tẫn đã ngủ thiếp đi.
Sơ Tranh: “??”
Nếu anh muốn ngủ, thì tại sao còn tới nơi này?
Tiêu tiền để ngủ tương đối cao siêu à?
Bệnh gì thế này!
Sơ Tranh cẩn thận mở tay vịn ở giữa ra.
Dư Tẫn bị làm tỉnh.
“Tôi ôm anh ngủ.” Sơ Tranh hạ giọng.
Dư Tẫn không lên tiếng, chỉ ngang nhiên xông qua phía bên Sơ Tranh.
Một buổi hòa nhạc, hơn hai tiếng, Dư Tẫn ngủ hết toàn bộ hành trình.
Khi rời đi cũng là Sơ Tranh dắt hắn ra ngoài, dường như chưa tỉnh ngủ, không biết mình là ai, ở đâu.
“Cái kia…”
Hai nữ sinh đột nhiên chạy từ trong đám người tới, ngăn Sơ Tranh và Dư Tẫn lại.
“Xin hỏi hai người là minh tinh sao?”
Hai nữ sinh mắt đầy sao nhỏ nhìn bọn họ.
Vừa rồi khi bọn họ đi vào, liền chú ý đến người đàn ông đẹp trai đến quá mức này, nhưng lúc đó bọn họ không dám đi lên.
Không nghĩ tới khi rời đi, lại đụng phải.
Mặc dù bên cạnh có thêm một cô gái, nhưng cô gái này cũng rất đẹp.
“Không phải.”
“… Không phải à.” Đẹp mắt như vậy, lại không phải minh tinh.
Hai nữ sinh hơi chần chờ, thận trọng hỏi: “Chúng tôi có thể chụp ảnh không?”
Sơ Tranh nhìn Dư Tẫn vẫn đang ngơ ngơ, lãnh đạm lại lễ phép cự tuyệt: “Xin lỗi, không thể.”
Hai nữ sinh có chút không cam lòng nhìn Dư Tẫn, thất vọng đi ra.
“Thật sự rất đẹp trai…”
“Cậu không cảm thấy anh ấy có chút không giống với trước đó sao?”
“Giống như… so với khi trông thấy ở bên ngoài, manh hơn một chút?”
“Đúng nha đúng nha cậu cũng phát hiện à, cậu nhìn xem anh ấy được dắt đi, rất ngoan nha.”
Sơ Tranh liếc Dư Tẫn một chút.
Ngoan?
Lòng dạ hiểm độc.
Bề ngoài đều là lừa gạt người.
–
Lên xe, Dư Tẫn mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Nghĩ đến mình ngủ toàn bộ hành trình, biểu cảm của Dư Tẫn hơi khó coi, còn có chút quẫn bách và áy náy.
Hắn cúi đầu gửi nhắn tin cho chú Bạch.
—— Chú mua vé gì thế?!
Chú Bạch an vị ở phía trước, nhận được tin nhắn, chú Bạch cũng không dám quay đầu.
—— Tiên sinh, không phải ngài nói loại tao nhã một chút sao?
Từng chữ của Bạch đều lộ ra vẻ ủy khuất.
Ông dựa theo phân phó mua mà!
—— Lần sau không được mua cái này nữa.
Quá thôi miên.
Gần đây Dư Tẫn vốn không được nghỉ ngơi tốt, dưới hoàn cảnh như vậy…
Dư Tẫn bỗng nhiên sửng sốt.
Hậu tri hậu giác kịp phản ứng, mình ở bên ngoài, ở một nơi xa lạ, xung quanh là một đám người xa lạ, ngủ thiếp đi.
Không có một chút ý thức nguy cơ nào.
Nếu đặt ở trước kia căn bản là không thể nào.
Nhưng bây giờ sự thật chính là như thế.
Dư Tẫn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Hắn không biết tại sao mình lại không hề có phòng bị với cô như thế, cũng không biết hành vi muốn tới gần cô của mình bây giờ có thích hợp hay không, nhưng mà… Hắn không cách nào dừng lại được.
Ong.
Màn hình điện thoại sáng lên.
Dư Tẫn hoàn hồn, cúi đầu nhìn một chút.
—— Vâng.
Mặc dù ủy khuất, nhưng tôi không nói ra.
Làm quản gia thật khó.
Dư Tẫn cẩn thận dùng dư quang quét về phía người bên cạnh, muốn nói chút gì đó, nhưng lời đến khóe miệng, lại cảm thấy không thích hợp.
Cuối cùng đến khi trở về biệt thự, Dư Tẫn cũng không nói chuyện.
Chỉ là ngày hôm sau Sơ Tranh nhận được một món quà.
Là một hộp âm nhạc.
Sơ Tranh cũng bội phục Dư Tẫn.
Đêm qua hắn ở đó ngủ một giấc, lại còn dám tặng hộp âm nhạc.
Đây là ngã xuống ở chỗ nào, thì đứng lên ở chỗ đó à?
Nhưng khi Sơ Tranh mở ra, phát hiện giọng của người hát có chút quen thuộc…
“Có thấy xấu hổ không.”
Sơ Tranh để hộp âm nhạc lên bàn.
Thanh âm lười biếng lưu luyến của người đàn ông, mang theo cảm nhận đặc thù, êm tai dễ nghe.
Sơ Tranh sờ cằm suy nghĩ.
Loại hộp âm nhạc này hẳn là đặc chế, một buổi tối đã làm được, thẻ người tốt rất có tiền nha.
Hắn đã có tiền như vậy, sẽ còn giúp ta phá sản sao?
Bằng không thì làm hắn phá sản đi?
【 Tiểu tỷ tỷ, xin hãy lương thiện. 】Nụ cười của Vương Giả dần dần vặn vẹo.
Sơ Tranh đóng hộp âm nhạc lại: “Ta chỉ mới nghĩ, mi kích động cái gì.”
【…】
Trời mới biết cô có đột nhiên bị động kinh, lập tức đi làm hay không!
Dù sao loại chuyện này cũng không phải cô chưa từng làm.
Chuông điện thoại di động cắt ngang Vương Giả giáo dục Sơ Tranh.
“Tống tiểu thư, thứ lúc trước ngài bảo tôi điều tra, bên tôi có tin tức, ngài xem, tối ngày nào ngài rảnh?” Hoa Xán thập phần có tâm hẹn trước.
Ai biết Sơ Tranh trả về một câu: “Thứ gì?”
“…”
Bảo vệ tốt phần mở đầu, không bảo vệ tốt phần đuôi.
*
A a a a nhóm Tiểu Khả Ái!!
Gấp đôi vé tháng đang tiếp tục!!
Xin hãy cố gắng ném vé tháng nha!! Tranh gia cần vé tháng của các ngươi oa oa oa!!