Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Đến biệt thự, Dư Tẫn không đợi chú Bạch mở cửa, tự mình đẩy cửa xe ra, nhanh chân tiến vào bên trong.
Sơ Tranh cũng đi sau hắn một bước.
Chú Bạch hơi ngơ ngác: “Tống tiểu thư, tiên sinh… làm sao vậy?”
“Có lẽ cần giải quyết nhu cầu sinh lý.” Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng trả lời.
“…” Mắc tiểu?
Chú Bạch đại khái không có thời điểm nào, mà cảm nhận rõ ràng được như thời khắc này, rằng tiên sinh nhà ông là người bình thường.
Quá… tiêu tan ảo tưởng rồi.
–
Một tháng sau.
Đánh chết Dư Tẫn cũng không nghĩ tới, Sơ Tranh thật sự có thể nâng Dạ Sắc đến trước mặt hắn.
Lúc ấy hắn nói câu kia, quả thật chỉ vì chọc tức Dư Nguy.
Căn bản không hề nghĩ như thế.
Nhưng mà bây giờ…
Ước chừng khoảng nửa tháng trước, Dạ Sắc đột nhiên bị người báo cáo, toàn bộ Dạ Sắc bị niêm phong.
Trong quá trình đó trải qua cái gì, Dư Tẫn không chú ý lắm, cũng không liên tưởng gì nhiều, chỉ cho là Dư Nguy xui xẻo.
Nhưng hắn vạn vạn không nghĩ tới, Dư Nguy xui xẻo là do có người ở sau lưng giở trò quỷ.
Dạ Sắc hiện tại đã bị phế đi.
Mà Sơ Tranh liền đưa một Dạ Sắc như vậy đến trước mặt hắn.
Dư Tẫn: “…”
Thật sự rất muốn lẳng lặng.
“Bảo Bảo, Dạ Sắc như vậy thì lấy đến làm được gì nữa?” Dư Tẫn nhìn về phía người dựa bên bàn.
“Không phải anh muốn?”
“…” Hắn chẳng qua là thuận miệng nói một câu thôi mà! “Hiện tại Dạ Sắc đã không thể kinh doanh, lấy đến thì làm được gì?”
Dư Tẫn chống trán thở dài.
Sơ Tranh: “…”
Ta đây không phải dựa theo yêu cầu của hắn, chuẩn bị tới cho hắn rồi à?! Sao còn không vui nữa?! Khó phục vụ như thế!!
【…】 Thao tác lẳng lơ của tiểu tỷ tỷ thật là nhiều.
Ngươi không bán đúng không?
Vậy thì ngươi liền phế đi thôi!
Phá sản thật sự không phải phá như thế đâu!
Muốn khóc.
Sơ Tranh chuẩn bị đi, Dư Tẫn giữ chặt cô: “Bảo Bảo.”
Sơ Tranh rũ mắt, trên gương mặt tuấn mỹ thanh tuyển của Dư Tẫn ngưng kết mấy phần nghiêm túc: “Có phải anh muốn cái gì, em cũng đều có thể cho anh không?”
Sơ Tranh không chần chờ gật đầu.
Dư Tẫn không nói chuyện, chỉ kéo Sơ Tranh đến trước mặt ôm.
Chú Bạch đi vào một lần, thấy tư thế này của hai người, lặng yên không tiếng động lui ra ngoài.
Không biết Dư Tẫn ôm bao lâu, hắn đột nhiên ngửa đầu, mang theo ý cười lười biếng: “Bảo Bảo, anh muốn ngôi sao.”
Ngón tay Sơ Tranh chống lên mi tâm hắn, đẩy ra: “Anh nằm mơ tương đối nhanh.”
Ta còn muốn ánh trăng đây này!
Sao anh không lên trời luôn đi!
Dư Tẫn giống như con mèo, cọ cọ trên người cô: “Không phải em nói, cái gì cũng có thể cho anh sao?”
“Đó là có thể thực hiện.” Sơ Tranh tùy ý cho hắn cọ, giọng điệu lãnh đạm trình bày: “Anh đưa ra yêu cầu này, lấy khoa học kỹ thuật hiện tại, không có cách nào thực hiện.”
Quả thực chính là đang cố tình gây sự!
Ta mẹ nó đi đâu kiếm ngôi sao cho hắn!!
Dư Tẫn cười khẽ: “Thật sao.”
Sơ Tranh đưa Dạ Sắc cho hắn, Dư Tẫn còn phải nghĩ biện pháp thu thập cục diện rối rắm phía sau.
Về sau trừ loại nguyện vọng như ngôi sao này, hắn thật sự không thể thuận miệng nói lung tung.
–
Thời gian trôi qua nhanh chóng, đảo mắt chính là tháng bảy.
“Dư Tẫn đâu?”
“Tiên sinh ra ngoài rồi.” Người giúp việc cẩn thận trả lời.
Rõ ràng Tống tiểu thư và tiên sinh thân cận như vậy, cũng không biết vì sao lần nào cũng phải hỏi bọn họ hành trình.
Cho nên chỉ cần không phải hành trình đặc biệt quan trọng gì, hiện tại chú Bạch cũng sẽ nói trước cho người giúp việc biết, phòng ngừa Sơ Tranh hỏi tới, bọn họ không trả lời được.
Sơ Tranh gọi điện thoại kêu Hoa Xán đến.
Lần đầu tiên Hoa Xán đến nơi đây, nhìn lên biệt thự trước mặt, chỉ có thể cảm thán một tiếng thật có tiền.
“Tống tiểu thư?”
Giữa ban ngày tìm hắn, đây còn là lần đầu tiên đó?!
Hắn đã sắp chỉnh đồng hồ sinh học thành ban đêm luôn rồi.
Sơ Tranh đưa cho hắn một tấm thẻ: “Đi làm giúp tôi một chuyện.”
Hoa Xán không chút chần chờ nói: “Được, ngài muốn mua cái gì?”
Một bên khác, người giúp việc nhìn Hoa Xán và Sơ Tranh trò chuyện, âm thầm đi cáo trạng với chú Bạch.
“Chú Bạch, tôi nhìn thấy có một người đàn ông đến tìm Tống tiểu thư… Chưa thấy qua, không biết. Nói cái gì? Không biết… Tôi không dám đến quá gần.”
Người giúp việc cúp điện thoại, lén lút chụp một tấm hình, gửi cho chú Bạch.
Ảnh chụp có chút mơ hồ, nhưng không khó nhận ra, người đàn ông trong tấm ảnh cũng không khó nhìn, thậm chí có thể nói là đẹp trai.
Chú Bạch cầm ảnh chụp, chần chờ xem có nên nói cho Dư Tẫn biết không.
“Chú Bạch, chú đang nhìn gì vậy?” Giọng nói của Dư Tẫn từ phía sau vang lên.
Chú Bạch muốn tắt điện thoại thì đã không kịp, Dư Tẫn đã nhìn thấy.
Thần sắc trên mặt Dư Tẫn thu liễm lại, hơi trầm xuống.
“Tiên sinh…”
Dư Tẫn ngược lại lại cười lên, điềm nhiên như không có việc gì đi vào phòng trong, chống cái bàn ngồi lên, cầm văn kiện trên bàn lật xem.
Giống như vừa rồi hắn không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Chú Bạch đứng tại chỗ do dự, trong lúc nhất thời đoán không ra Dư Tẫn có ý gì.
Nếu muốn hỏi ai trong Dư gia hiểu rõ Dư Tẫn nhất, thì đó tất nhiên là chú Bạch.
Nhưng từ sau khi gặp Tống tiểu thư, chú Bạch liền cảm thấy mình sắp nghỉ việc.
Làm quản gia thật sự rất khó.
Trong phòng chỉ có tiếng trang giấy lật qua, bầu không khí không khỏi có chút áp lực.
Dư Tẫn xử lý xong tất cả văn kiện đâu vào đấy, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
–
Ong ong ong ——
Trên mặt đất bừa bộn, Dư Tẫn giẫm lên vết máu, nhìn chằm chằm cái tên nhảy nhót trên màn hình điện thoại.
“Các người yên tĩnh một chút, đừng lên tiếng nha.” Dư Tẫn nhìn về phía đám người nằm trên đất, khóe miệng mang theo ý cười mệt mỏi.
Nhưng mà ý cười này rơi vào đáy mặt mọi người, không khác nào ác ma mỉm cười.
Dư Tẫn nhận điện thoại: “Bảo Bảo?”
Sơ Tranh vừa vào liền hỏi: “Anh đang làm gì?”
Dư Tẫn đảo qua bốn phía, rất bình tĩnh nói dối: “Anh đang họp. Bảo Bảo nhớ anh sao? Anh rất nhanh sẽ trở về…”
“Thật sao.”
Thanh âm kia rất nhạt.
Nhạt đến mức đáy lòng Dư Tẫn khẽ nhảy dựng lên.
“Quay lại nhìn xem.”
Dư Tẫn đột nhiên xoay người.
Ở cuối cùng kiến trúc đổ nát, nữ sinh đứng một mình ở đó, ánh sáng đứt gãy sau lưng cô, sau lưng là ánh sáng trắng xoá, nổi bật lên thân hình tinh tế của cô.
Người hắn nhung nhớ đến cả trong giấc mơ, cứ như vậy không chút dấu hiệu xuất hiện ở bên kia.
Nhưng bây giờ đến một chút vui mừng Dư Tẫn cũng không có.
Dư Tẫn theo bản năng nhìn xung quanh một chút…
Thảm.
Dư Tẫn nhanh chóng phất tay, để người ta ngăn trở cảnh tượng phía sau.
Hắn đảo mắt nhìn quanh một hồi lâu, mới chần chờ đi qua.
“Bảo Bảo, em nghe anh giải thích.”
“Ừ.”
“…” Dư Tẫn sửng sốt một chút, vốn cho rằng sẽ là “em không nghe, em mặc kệ”, ai biết Sơ Tranh lại nói một câu “ừ”.
Hắn giải thích cái gì đây?
“Anh… Là bọn họ động thủ trước.” Dư Tẫn vươn tay, đầu ngón tay đụng phải ngón tay Sơ Tranh, nhẹ nhàng câu lấy: “Anh không đánh trả, sẽ chết.”
Sơ Tranh không có biểu tình gì, giọng điệu cũng mang hàn ý: “Thật sao.”
Ngón tay Dư Tẫn dời đi, từng chút từng chút nắm chặt lòng bàn tay cô: “Bảo Bảo không tin anh sao?”
“Bị thương không?”
Dư Tẫn lại sững sờ: “Không.”
Sơ Tranh quét mắt nhìn hắn một chút, rút tay ra, đi sang bên kia.
Dư Tẫn nhắm mắt lại, nhanh chóng đuổi theo.
“Bảo Bảo, bên kia bẩn, chúng ta về trước đi.”
“Ừ. Anh đứng ở đây.” Sơ Tranh giơ tay ngăn hắn lại.
Dư Tẫn: “???”
Dư Tẫn muốn đuổi theo, ánh mắt Sơ Tranh quét tới, Dư Tẫn không khỏi cứng đờ, thân thể và suy nghĩ giống như bị đông cứng ở đây
Chờ hắn lấy lại tinh thần, Sơ Tranh đã đi tới bên kia.
*
Đảo mắt đã đến ngày 4, gấp đôi vé tháng đang đếm ngược.
Mọi người cũng sắp trở lại trường, cho nên trước khi trở lại trường, ném cái vé tháng đi!
【 Đừng tiếp tục hỏi ta lúc nào đổi mới, lúc nào bạo chương, mỗi ngày 5 chương, 10 ngàn chữ, các ngươi biết phải viết bao lâu mà! Ta cầu vé tháng chính là cầu đến yên tâm thoải mái, bởi vì ta cảm thấy ta đổi mới xứng đáng với các ngươi ném vé tháng! 】
***
Ta không trâu bằng Đại Đại
Nhưng 10 tháng cày được hơn 1000 chương, ta cũng cảm thấy mình xứng đáng:>
Đến, ném ngôi sao cho ta đi, dù tác dụng thực tiễn không nhiều, nhưng nó là món quà tinh thần rất ý nghĩa.
Xie xie ~