Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sau khi tiến vào Sơ Tranh mới phát hiện tòa nhà này bốn phương thông suốt, nối tiếp những tòa nhà khác biệt, Sơ Tranh căn bản không biết Cảnh Lan đi bên nào.
Sơ Tranh quét mắt nhìn người đứng trong hành lang một vòng.
“Xin hỏi vừa rồi các người có trông thấy…”
Người kia giơ tay, ngón cái và ngón trỏ chụm lại xoa xoa.
Đòi tiền thì dễ nói.
Sơ Tranh cho tiền xong, người kia không đợi Sơ Tranh hỏi, giơ tay ra chỉ: “Đi phía bên kia.”
Người này rất quen thuộc quá trình, hiển nhiên bình thường đã chỉ đường không ít.
Sơ Tranh theo lối chỉ đi lên bậc thang.
Tòa nhà này thiết kế theo hình tròn, từ cầu thang ở giữa đi lên, liên tiếp là các phương hướng khác nhau.
Trên bậc thang thỉnh thoảng có người lên xuống, nhưng cô cũng không nhìn thấy Cảnh Lan, cũng không phát hiện nơi nào có dị thường.
Ngay khi Sơ Tranh đi đến một nửa, giữa cầu thang đột nhiên có một bóng đen rơi xuống.
Rầm ——
Tiếng vật nặng rơi xuống đất trầm đục.
“A!”
Phía dưới vang lên một tiếng kêu sợ hãi.
Sơ Tranh nhìn xuống phía dưới. Một cỗ thi thể, mặt nằm sấp xuống, máu tươi đang chậm rãi thấm ra bên ngoài.
Sơ Tranh ngẩng đầu, liếc thấy Cảnh Lan đứng ở chỗ cao.
Tầm mắt hai người đụng vào nhau trên cầu thang, vẻn vẹn một giây, Cảnh Lan xoay người rời đi, đảo mắt liền biến mất ở trong tầm mắt Sơ Tranh.
Một dãy lầu này đều là liên thông, Sơ Tranh đuổi theo, không trông thấy Cảnh Lan, cô nhanh chóng quét mắt nhìn bốn phía một vòng, chọn lấy một con đường có xác suất lớn nhất Cảnh Lan sẽ chọn rời đi.
Có lẽ là vận khí cô tốt, đuổi theo không bao xa đã nhìn thấy Cảnh Lan.
Hắn không chạy, mà đi từ từ.
Sơ Tranh đuổi theo, hắn còn nghiêng đầu nhìn cô một cái, con ngươi xanh thẳm bị tia sáng bốn phía che đậy đến u ám, sắp không phân biệt ra được màu sắc ban đầu.
Trong không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân một trước một sau, cũng không nhất trí.
Cảnh Lan thu tầm mắt lại, tiếp tục đi xuống: “Không phải bảo cô về đi sao, đi theo tôi làm gì?”
Trong giọng nói của hắn không có bất kỳ khẩn trương khi bị người phát hiện hoặc là cái gì khác… Có cũng chỉ là một chút không kiên nhẫn.
Giống như bị người phát hiện chuyện này, đối với hắn mà nói, trừ có chút đáng ghét, thì cũng không có những uy hiếp khác.
Sơ Tranh: “Anh giết người.”
Bước chân Cảnh Lan dừng lại, hắn dùng mũi chân đá đá bức tường bên cạnh, giống như phát tiết, lại như tùy ý đá một cái.
Thanh âm của hắn chậm rãi vang lên: “Lấy tiền tài của người thì phải thay người tiêu trừ tai họa.”
Sơ Tranh có chút không có cách nào… đem câu nói “lấy tiền tài của người thì phải thay người tiêu trừ tai họa” này, gắn lên người Cảnh Lan.
Một người có lý tưởng muốn làm đại nguyên soái, lại lưu lạc đến nước này.
“Anh thiếu tiền?”
Cảnh Lan tiếp tục đi xuống: “Không thiếu.”
“Vậy tại sao phải làm loại chuyện này.”
“Tôi thích.”
“Đừng tiếp tục giết người.”
Câu chữ của Cảnh Lan đều có gai: “Cô dựa vào cái gì mà quản tôi.”
“…” Xem ra cần phải nghĩ biện pháp nhốt lại.
Sơ Tranh trầm mặc đi theo hắn xuống, đi ra khỏi tòa nhà kia, đầu kia là quảng trường có chút cũ nát.
Phồn hoa và ầm ĩ sau lưng, dần dần đi xa, bốn phía lâm vào trong yên tĩnh.
Tiếng còi xe bay của cảnh sát vang lên, bay lướt qua bên cạnh bọn họ, ẩn vào trong quảng trường kia.
Cảnh Lan đi ở phía trước, Sơ Tranh rơi ở phía sau, vừa dễ dàng dẫm lên cái bóng của hắn.
Cửa lớn của học viện dần dần tới gần.
Cảnh Lan đột nhiên dừng lại, hắn quay đầu.
Bốn phía có ánh sáng thanh lãnh rơi xuống, bao phủ trên người Cảnh Lan, mang theo lãnh ý vô biên vô tận…..
Hắn nói: “Sơ Tranh, đừng trêu chọc tôi, không có kết cục tốt.”
Cảnh Lan nói xong câu đó, nhanh chóng tiến vào học viện.
Sơ Tranh yên lặng đá đá bụi cây bên đường, có chút cắn răng nghiến lợi nói nhỏ: “Rốt cuộc là ai trêu chọc ai trước.”
–
Ngày hôm sau Sơ Tranh trông thấy tin tức, mới biết được người chết kia là một tên tội phạm tội ác chồng chất.
Hơn nữa đây là tên thứ 7 của năm nay.
Người chết đều là tội phạm như vậy.
Sơ Tranh đóng giao diện tin tức lại.
Mặc dù Cảnh Lan giết đúng người đúng tội, nhưng bản thân hắn chính là người từng bị tòa án quân sự phán án.
Nếu như lại bị người phát hiện, vậy hậu quả khó mà lường được.
Sơ Tranh tới phòng làm việc tìm Cảnh Lan, hôm qua Tiểu Cửu thu thập văn phòng đến sạch sẽ, Cảnh Lan lại kéo tới loạn thất bát tao.
Cảnh Lan ngồi dưới đất, đang cúi đầu loay hoay một người máy cao cỡ nửa người.
Hắn đã dỡ người máy ra gần hết, đang lắp đặt cái gì đó vào bên trong.
Sơ Tranh tiến vào hắn cũng không ngẩng đầu, yên tĩnh giày vò người máy trong tay mình.
Sơ Tranh ngồi xếp bằng xuống, cũng không nói chuyện, chỉ yên tĩnh nhìn hắn.
Động tác dưới tay Cảnh Lan hơi ngừng lại: “Có việc?”
“Đi học.”
“A…” Cảnh Lan a một tiếng kia đến phi thường có khí thế: “Học cái gì?”
“Cùng anh.”
Sơ Tranh đổi cách nói.
Cảnh Lan không nói, đầu hơi rũ xuống, tóc mái nhỏ vụn ngăn trở đôi mắt hắn, tiếp tục giày vò người máy.
Có thể là Cảnh Lan gặp phải phiền toái gì đó, nhíu mày, hơi không kiên nhẫn vỗ đỉnh đầu người máy hai lần.
Hắn đột nhiên nhấc chân, một cước đạp lăn người máy.
Cảnh Lan đứng dậy, đi đến cái bàn chuyên môn nằm ngủ phía sau, nằm lên.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm người máy kia, người ta đã làm sai điều gì, mà lại đối xử với người ta như thế.
Cô vừa đỡ người máy dậy, trước mặt đột nhiên tối sầm lại.
Cảnh Lan đứng bên cạnh cô, rũ mắt nhìn cô, trong con ngươi xanh thẳm tối tăm mờ mịt, giống như mưa phùn mịt mờ, mưa bụi mông lung trong núi xanh, không thấy rõ ràng.
“Làm gì?”
“Không phải đi học sao?” Trong thanh âm của Cảnh Lan vẫn mang theo vẻ không kiên nhẫn, hắn ném hai quyển sách ra, lần nữa ngồi xuống.
Hình chiếu 3D trước mặt Sơ Tranh mở ra, phía trên xuất hiện một con côn trùng.
Cảnh Lan dựa vào một loại máy móc đằng sau, có chút tùy ý mở miệng: “Đây là sinh vật viễn cổ, bọ tê giác, hay còn gọi là bọ rùa tê giác hai sừng. Sinh vật viễn cổ phân loại nó thuộc nhánh bọ rùa…”
Cảnh Lan rõ ràng chính là tùy ý chọn một sinh vật liền mở ra.
Nhưng Sơ Tranh phát hiện trên hình chiếu 3D, chỉ có một con sinh vật chậm chạp xoay tròn, cũng không có những nội dung mà Cảnh Lan giảng.
Hắn cũng không đọc sách, hiển nhiên những thứ hắn giảng hắn đều biết.
“Bọn nó thích nghi ở rừng thường xanh hoặc trong lá rụng, ấu trùng dựa vào lá mục ở nơi sống hoặc gỗ mục hình thành mùn làm thức ăn, cho nên tính yêu cầu đối với rừng rậm nguyên sinh tương đối cao…”
Sơ Tranh không nghĩ tới, mình thật sự có thể học được một tiết
Cô căn bản không muốn đi học.
Cảnh Lan vốn đang hơi không kiên nhẫn… Nhưng kể kể, giọng điệu của hắn dần dần bình thản xuống, giống như đang kể chuyện xưa.
Sơ Tranh cũng rất phối hợp nghe.
Về phần nghe vào bao nhiêu, thì cũng chỉ có đáy lòng cô rõ ràng.
Cảnh Lan kể xong bọ tê giác, không có ý tứ tiếp tục giảng, chỉ vào giá đỡ bên kia: “Bên kia có tiêu bản, cô có thể tự mình xem, đừng hỏi là cái nào, tự tìm. Không có việc gì đừng đến phiền tôi.”
Mấy chữ phía sau ép tới hơi nặng.
Sơ Tranh: “…”
Nói chút đạo lý được không!
Rõ ràng là chính anh qua giảng bài cho tôi mà?
Cảnh Lan đứng dậy trở lại “khu vực đi ngủ” dành riêng cho hắn, ngã đầu liền ngủ.
Đầu bị hắn dùng quần áo che lại, Sơ Tranh cũng không nhìn thấy rốt cuộc hắn có ngủ hay không.
Sơ Tranh ngồi một lúc, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Lúc nào anh muốn ra ngoài, nói với tôi một tiếng, tôi đi cùng anh.”
Cửa kim loại chậm rãi khép lại, Cảnh Lan kéo quần áo xuống, nặng nề thở ra một hơi.
Đi cùng hắn…
Đi cùng hắn làm gì?
Giết người sao?
Cảnh Lan có chút táo bạo cầm quần áo đắp về trên đầu.
*
Nội dung giới thiệu về bọ tê giác đến từ Baidu.