Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Minh Tiện bỗng nhiên ngồi từ trên giường dậy.
Vừa rồi hình như hắn nghe thấy một tiếng hét thảm.
Hắn nghiêng tai lắng nghe, bên ngoài rất yên tĩnh, có người đi tới đi lui, hẳn là giáo chúng, nhưng cũng không tiếp tục nghe thấy tiếng kêu thảm thiết kỳ quái nào nữa.
Ảo giác sao?
Minh Tiện giơ tay chống lên trán, đột nhiên giật mình phát hiện không đúng.
Chuyện lúc trước, như thủy triều vọt tới.
Nữ hài tử nhẹ nhàng hôn, ôm ấp mềm mại…
Minh Tiện lập tức ngừng những suy nghĩ kia lại, tìm được mặt nạ ở phía sau, một lần nữa đeo lên mặt, ngăn trở vết thương dữ tợn kia.
Minh Tiện kén chọn ăn cơm xong, liền thấy Sơ Tranh chậm rãi tiến vào.
Minh Tiện trông thấy Sơ Tranh, xấu hổ và tức giận trước đó lại quấn về đáy lòng, trong lúc nhất thời hắn không lên tiếng, ôm lấy kiếm của mình xuất thần.
Dù sao hắn thường xuyên làm như thế, sẽ không có vấn đề gì.
Khi Minh Tiện ở Phạm Tiên giáo, sát khí trên thân nhìn rất dọa người, nhưng đại đa số thời điểm hắn đều yên tĩnh.
Một mình ngồi trong tiểu viện ở Phạm Tiên giáo, giống như không biết nóng lạnh, nhìn mây bay, nhìn hoa nở, nhìn mưa rơi…
Sơ Tranh từ trong trí nhớ của nguyên chủ lật ra những chuyện này, giống như có thể trông thấy người kia, khi một mình cô tịch.
“Ngươi muốn tìm người nói về chuyện của ngươi, ta tùy thời đều ở đây.”
Sơ Tranh buông một ly trà xuống.
Minh Tiện ngước mắt lên trong sương khói vấn vít, đối đầu với đôi mắt thanh tịch của Sơ Tranh, đáy lòng của hắn không khỏi khẽ nhảy lên, giống như xuyên qua đôi mắt kia, nhìn thấy một vài thứ…
Con ngươi Sơ Tranh cụp xuống, nhàn nhạt nói nói: “Ta sẽ nói cho ngươi biết một số việc khác.”
Bóng trắng kia đã khai ra một số chuyện.
Nếu như hắn không nói, vậy chuyện này cô sẽ thay hắn làm.
Nếu như hắn nói, cô sẽ nói chân tướng cho hắn biết, rồi thay hắn đi làm chuyện này.
Thẻ người tốt của ta nha.
Luôn luôn đáng thương như thế.
Quá thảm rồi.
Minh Tiện sững sờ một lúc, lấy lại tinh thần, chần chờ hỏi: “Chuyện… gì?”
Bàn tay Sơ Tranh rơi vào đỉnh đầu hắn, nhè nhẹ xoa nhẹ hai lần, hơi cúi người, nhìn thẳng vào hắn: “Bảo bối, một chuyện đổi một chuyện, phải công bằng.”
–
Minh Tiện bị tiếng bảo bối kia làm ngơ ngẩn.
Sơ Tranh rời đi lúc nào hắn cũng không biết, tận đến khi giáo chúng tiến vào đưa đồ ăn, hắn mới khó khăn hoàn hồn.
Ban đêm, trong đầu Minh Tiện toàn là giọng nói của Sơ Tranh lặp đi lặp lại.
Hắn nằm ngồi đều không thoải mái, ôm kiếm đi tới đi lui trong phòng.
Ngay khi Minh Tiện bực bội, hắn bỗng nhiên nghe thấy một chút động tĩnh.
Hắn mở cửa sổ ra, âm thanh kia là từ bên ngoài truyền đến.
Có người đến…
Minh Tiện nắm chặt trường kiếm, cấp tốc dập tắt ánh nến trong phòng, bước mấy bước đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống phía dưới.
Gian phòng của hắn không đối diện với đường cái, mà đối diện với một con ngõ hẻm.
Trong ngõ nhỏ cũng không có ai.
Ầm!
Có người phá cửa sổ mà vào, Minh Tiện đã sớm chuẩn bị, trường kiếm như có mắt, chém về phía đối phương.
Cơ hồ là đồng thời, Minh Tiện nghe thấy xung quanh truyền đến âm thanh.
Nơi này bị bao vây!
“Ma đầu chịu chết đi!”
Không có nội lực, kiếm thức của Minh Tiện có vẻ hơi bất lực, không phát huy ra bất luận uy lực gì, chỉ có thể khó khăn ngăn chặn đối phương.
Tiếng đánh nhau từ xa mà đến gần, tiếng chém giết và ánh lửa dần dần thắp sáng nơi này.
Minh Tiện không nghĩ tới bây giờ mình đối phó với một tiểu lâu la cũng phí sức như thế này, đáy lòng phát ra hung ác, cũng không để ý tới cái gì mà “Quân Bất Quy” nữa, cưỡng ép điều động nội lực
Sát khí doạ người ùn ùn kéo đến, đối phương không quan sát kỹ, bị trường kiếm của Minh Tiện đâm trúng.
Minh Tiện một cước đạp người ra ngoài.
“Khụ khụ khụ…”
Minh Tiện chống kiếm, đè ép giọng ho khan.
Tiếng xé gió từ phía sau mà đến, Minh Tiện phản ứng nhanh chóng, trở người sử dụng kiếm ngăn cản.
“Là ngươi…”
Minh Tiện nhận ra người công kích mình.
Lương Huyên cười lạnh: “Giáo chủ, bây giờ ngươi rất khó chịu à?”
Lục phủ ngũ tạng của Minh Tiện đều giống như muốn bốc cháy.
“Sớm biết lúc trước ngươi dễ dàng uống như thế, ta phải để Sơ Tranh hạ kịch độc cho ngươi.”
Đáy lòng Minh Tiện giống như bị thứ gì đó va phải.
“Là ngươi bảo nàng hạ độc cho ta?”
Lương Huyên không phủ nhận.
“Nàng… Vì sao lại nghe lời ngươi?”
Đúng rồi.
Đoạn thời gian kia nàng và Lương Huyên rất thân cận.
Hắn từng nhìn thấy rất nhiều lần không phải sao.
Chẳng qua là lúc đó hắn không quan tâm.
“Còn có thể vì sao, chắc chắn là bởi vì nàng thích ta.” Lương Huyên nhìn Minh Tiện: “Nàng hạ độc ngươi, cũng là vì ta.”
Dưới chân Minh Tiện không vững, lui về phía sau.
Có thể là nhìn ra biến hóa của Minh Tiện, Lương Huyên nghĩ một chút liền hiểu rõ cái gì đó, lập tức đem chuyện của mình và Sơ Tranh trước đó, tinh tế nói với Minh Tiện.
“Một ma đầu như ngươi, sao nàng có thể ở bên cạnh ngươi?”
“Khụ khụ khụ…”
Huyết tinh bị hắn đè ép cuồn cuộn xông tới, thân thể lung lay bất ổn, nếu không phải kiếm trong tay chèo chống, chỉ sợ đã ngã xuống.
Lương Huyên đại khái không nghĩ tới sẽ có loại niềm vui ngoài ý muốn này.
Tên ma đầu này, thế mà lại động tình.
“Nàng làm hết thảy cũng là vì ta.”
“Ta vì ông nội ngươi!”
Thanh âm lạnh như băng của nữ tử từ phía sau vang lên, sau đó là tiếng gió bén nhọn, tiếng gió xuyên qua thân thể y.
Biểu cảm trên mặt Lương Huyên đông lại.
Ngân quang xẹt qua trước mắt, hết thảy đều bắt đầu tan rã thành vô số ngân mang.
–
Mẹ!
Sơ Tranh bị kéo ngược lại về, vẫn đứng ở ngoài cửa, nghe Lương Huyên nói câu “nàng làm hết thảy cũng là vì ta” kia.
Sơ Tranh không nhịn được, lần nữa giết chết y.
Kết quả chính là cô bị ép nghe lần thứ ba.
【… Tiểu tỷ tỷ, đừng giày vò. 】 Vương Giả cảm thấy tiểu tỷ tỷ có đôi khi rất ngây thơ.
Sơ Tranh từ bỏ giết chết Lương Huyên lần thứ ba.
Nhưng không trở ngại cô đánh bay Lương Huyên.
“Minh Tiện…”
Minh Tiện lui về phía sau, hắn chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt kia một mảnh đen kịt, che phủ bằng một tầng sương mù, không thấy rõ cảm xúc chân thật bên trong.
“Ta…”
Việc này giải thích thật phiền phức!!
Hơn nữa cho dù cô nói thật, hắn cũng không nhất định sẽ tin mà!
Đổi lại là cô cô cũng không tin.
Sơ Tranh tỉnh táo lại, ta có thể làm hắn mất trí nhớ không?
Vương Giả có chút sụp đổ, đây chính là kết quả của việc tỉnh táo lại?
【 Tiểu tỷ tỷ xin cô nghiêm túc làm người. 】 Đừng cầm thú như thế, nghiêm túc làm người đi.
Sơ Tranh cảm thấy bây giờ không phải là lúc nói chuyện, đi mấy bước qua, trực tiếp làm cho Minh Tiện hôn mê.
Sơ Tranh tiếp được Minh Tiện ngã xuống, ánh mắt âm trầm nhìn Lương Huyên.
Lương Huyên đổ vào góc tường, đang phun máu, bị cái nhìn kia của Sơ Tranh làm toàn thân phát lạnh.
Sơ Tranh mang Minh Tiện ra ngoài, sai người cẩn thận trông coi, cô tiện tay cầm thanh kiếm, lần lượt giải quyết hết những người xông vào.
Có người đánh đánh rồi đột nhiên không thấy tăm hơi, người càng ngày càng ít, đám người này tự làm rối loạn trận thế trước.
Bất kể là tiền bối hay là hậu bội, dần dần bắt đầu bỏ cuộc nửa đường.
Đáng tiếc lúc này đã muộn.
Âm thanh trong Túy Hồng lâu dần dần an tĩnh lại, trên mặt đất nằm không ít người, giáo chúng Phạm Tiên giáo đang đứng bên cạnh xem kịch.
Sơ Tranh xử lý xong người cuối cùng, bước mấy bước lên lầu.
Nhưng nơi cô an trí cho Minh Tiện, lúc này làm gì có người nào nữa.
“Người đâu?”
Giáo chúng đi theo Sơ Tranh vào cũng rất đần độn: “Vừa rồi giáo chủ tỉnh lại, nói khát nước. Ta… Ta mới ra ngoài lấy nước cho giáo chủ…”
Trong tay giáo chúng còn bưng nước, sức thuyết phục rất mạnh.
Giáo chúng cũng không nghĩ tới giáo chủ sẽ chạy mà.
Sơ Tranh đi mấy bước đến bên cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, lúc này trên đường có bách tính, có thể là nghe thấy động tĩnh nên ra xem náo nhiệt.
Nhưng cô không nhìn thấy thân ảnh màu trắng kia.