Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh vơ vét hết toàn đảo Thất Tinh một lần, tất cả mọi thứ đều ném xuống biển.
Bao gồm cả đồ ăn, công cụ rời khỏi đảo, nhưng không giới hạn ở đây.
Sơ Tranh ném Lương Huyên và Triệu Phù lại trên đảo, Lương Huyên trúng Quân Bất Quy, có thể sống được bao lâu thì phải xem mạng chó của y cứng đến cỡ nào.
Vương bát đản, ta không động thủ, đây không tính là vi phạm quy tắc nhé.
【…】
Vương Giả không muốn nói chuyện, chỉ muốn lẳng lặng.
Giải quyết xong một phiền toái, tâm tình Sơ Tranh không tệ, dựa vào thuyền nhìn đảo nhỏ càng ngày càng xa, từ rất xa trông thấy có hai người nhảy nhót bên kia.
Không thể làm rơi, còn có thể giam lại mà!
Ngày hôm nay cũng đang cố gắng làm người tốt đó!
Sơ Tranh nhìn Minh Tiện đứng ở một bên khác một chút, xoay người sang chỗ khác, cũng không nói chuyện, chỉ an tĩnh đứng bên cạnh hắn.
Đảo nhỏ dần dần không nhìn thấy nữa.
Nơi ánh mắt có thể chạm đến, chỉ còn lại biển rộng mênh mông, xanh thẳm vô biên.
Minh Tiện đột nhiên lên tiếng: “Người chết thay ta là tiểu sư đệ vừa mới vào cốc, hắn mới đến hai ngày, tuổi tác tương tự như ta.”
Có lẽ là bởi vì mới vào cốc, nên những người kia cũng không biết trong cốc nhiều thêm một người như thế.
Lúc ấy tối như bưng, bọn họ nhận nhầm tiểu sư đệ thành hắn.
Tỷ tỷ của hắn giấu hắn đi, tránh thoát một kiếp.
Nhưng mà hắn nhìn thấy, thấy tất cả hành vi của những người kia.
Đám người đó lúc đầu còn đeo khăn che mặt, nhưng bởi vì tỷ tỷ của hắn, có hai người trong đó kéo khăn che mặt xuống, hắn nhìn thấy.
Sau này hắn bắt đầu báo thù, người tìm được đầu tiên chính là hai người kia.
Từ trong miệng hai người kia, biết được những người tham dự năm đó.
Có người đã đổi tên đổi họ, cầm kho báu được chia, cơm áo không lo, thậm chí có người được bách tính kính yêu.
Vì điều tra những chuyện này, Minh Tiện mới cảm thấy mình cần một tổ chức.
Chỉ là không nghĩ tới, những người kia khai ra không ít đồng bọn, nhưng đều không khai Khâu Nhạc Hà ra.
Sơ Tranh nắm chặt tay Minh Tiện, hắn cúi đầu nhìn một chút, không giãy dụa.
Sơ Tranh yên tâm lớn mật nắm chặt: “Kiếm pháp kia…”
“Thứ Khâu Nhạc Hà lấy được chỉ là hạ quyển được sao chép lại, kiếm phổ và tâm pháp chân chính, sau khi xảy ra chuyện ta tìm được mang đi.”
Sơ Tranh không phải muốn hỏi cái này, cô muốn biết: “Thật sự lợi hại như vậy sao?” Đáng giá cho một võ lâm minh chủ đi mạo hiểm?
“…”
Hắn nhìn về phía biển rộng mênh mông nơi phương xa.
“Bất kể có phải thật sự lợi hại như vậy hay không, có phải thật sự có kho báu như thế không, khi làm cho mọi người cảm thấy phải, thì sẽ có người bí quá hoá liều.”
Sơ Tranh am hiểu sâu sắc đạo lý này, không nói gì nữa, vỗ vỗ bả vai Minh Tiện.
Hai người im ắng đứng đó, nhìn về phương xa.
–
Có thể là Hàn Thê Thê bị Khâu Nhạc Hà đả kích đến, vẫn luôn tự giam mình trong phòng, tận đến khi thuyền cập bờ, Hàn Thê Thê mới xuất hiện, khắp khuôn mặt đều là tiều tụy và rã rời.
Chào hỏi Sơ Tranh một câu rồi đi ngay.
Khoảng thời gian Sơ Tranh ra biển này, Phạm Tiên giáo phát triển phi thường cấp tốc, ẩn ẩn có xu thế phát triển thành tà giáo đệ nhất giang hồ.
Sơ Tranh mang Minh Tiện trở lại Phạm Tiên giáo ở thành Liễu Châu.
Minh Tiện nhìn cờ xí treo chỉnh thể trên đường phố, biểu cảm có chút cổ quái.
Hơn nữa bách tính xung quanh giống như đã tiếp nhận chuyện này, hoàn toàn không tị hiềm nơi này là Phạm Tiên giáo.
Những cửa hàng mở bán kia, công việc làm ăn còn vô cùng tốt, bách tính ra vào rất nhiều.
Đồ của Phạm Tiên giáo đều rẻ hơn trên thị trường, quả thực chính là bán lỗ vốn, bách tính đương nhiên vui mừng, cho dù trên giang hồ đồn Phạm Tiên giáo là tà giáo, vì tiết kiệm tiền, bọn họ cũng nguyện ý đến đây mua.
Minh Tiện bước vào “Túy Hồng lâu”, lập tức có người tiến lên.
“Giáo chủ.”
“Giáo chủ ngài về rồi.”
“Giáo chủ…”
Minh Tiện có chút hoảng hốt, trước kia hắn trở lại Phạm Tiên giáo, tất cả mọi người đều e ngại, cách hắn rất xa.
Cho dù ngồi trên bảo tọa giáo chủ của Phạm Tiên giáo, cũng là thân ở bóng tối, lạnh lẽo vắng ngắt.
Mà lúc này, giống như một cước bước vào nhân gian.
Mà thế gian này, là nàng cho.
“Đi tắm trước đi, sau đó ăn cơm.” Sơ Tranh dẫn Minh Tiện lên lầu, vừa phân phó người đi chuẩn bị, vừa nói chuyện với hắn.
“Ngươi định soán vị ta sao?” Minh Tiện phun ra một câu như vậy.
“Không có.” Sơ Tranh không hiểu thấu, thẻ người tốt lại đang nghĩ lộn xộn gì đấy.
Địa vị của thẻ người tốt là có thể tùy tiện soán sao?
Ta còn muốn làm một người tốt mà!
Minh Tiện cúi đầu, lại từ từ nói: “Ngươi làm giáo chủ rất tốt.”
Sơ Tranh ấn hắn lên ghế, từ phía sau ôm lấy hắn: “Giáo chủ của ta chỉ có thể là chàng.”
Minh Tiện sững sờ, một lát sau tức giận.
“Ai… Là của ngươi!”
“Chàng.” Sơ Tranh ghé vào lỗ tai hắn: “Chàng là của ta.”
“Ngươi…”
“Giáo chủ, Sơ Tranh cô nương.” Ác nhân Giáp từ bên ngoài thò đầu vào, quét mắt nhìn tư thế của Sơ Tranh và Minh Tiện một chút, bỗng nhiên rụt đầu về lại, cũng hô to một tiếng: “Ta không nhìn thấy bất cứ thứ gì.”
Minh Tiện: “…”
Sơ Tranh: “…”
Minh Tiện tránh khỏi Sơ Tranh, ánh mắt hơi nặng nề nhìn cô: “Ngươi không nên nói lung tung, nữ hài tử sao có thể lỗ mãng như thế.”
Lỗ mãng?
Lỗ mãng sao?
Lỗ mãng chỗ nào rồi?
Chàng vốn chính là của ta mà!
Ta lại không nói lung tung!
Sơ Tranh phát hiện Minh Tiện bắt đầu trốn tránh cô, có thể không thấy mặt liền không thấy mặt, cho dù gặp mặt cũng bảo trì khoảng cách nhất định.
Ta làm gì sai?
Sơ Tranh tức giận đến không muốn để ý đến thẻ người tốt nữa.
Nhưng bệnh kén ăn của thẻ người tốt vẫn trước sau như một, quả thực rất khó xử cho đầu bếp.
Sơ Tranh tự mình bưng đồ ăn đầu bếp mới làm lên lầu.
Cửa phòng mở ra, Minh Tiện ngồi trong phòng lau kiếm, hắn cúi thấp đầu, tia sáng vừa vặn, làm cho nam tử có chút ôn nhu.
Sơ Tranh đi vào, Minh Tiện ngước mắt, đụng vào ánh mắt Sơ Tranh, sửng sốt vài giây, hốt hoảng dời mắt, nhìn về nơi khác.
Sơ Tranh buông khay xuống, giọng điệu không có nhiệt độ gì: “Ăn cơm.”
“Ta không đói bụng.” Thanh âm Minh Tiện rầu rĩ: “Ngươi đặt ở đó đi, lát nữa ta ăn.”
Ăn hay không thì tùy.
Sơ Tranh không khuyên giải hắn, trực tiếp kéo ghế, ngồi xuống đối diện hắn.
Minh Tiện lập tức đứng dậy, ôm kiếm đi đến bên cửa sổ.
Sơ Tranh: “…”
Sơ Tranh đi theo qua, khi Minh Tiện muốn né tránh lần nữa, một tay đẩy hắn lên bức tường bên cạnh, lấy tư thế kabe-don tiêu chuẩn nhìn hắn.
“Chàng trốn tránh ta làm gì?”
Khoảng cách giữa hai người quá gần, Minh Tiện có thể cảm giác được mùi thơm nhàn nhạt trên thân Sơ Tranh.
Minh Tiện ép buộc mình đừng nghĩ lung tung.
“Ta không trốn tránh ngươi.”
“Chàng sờ kiếm của chàng nói.”
“…”
Minh Tiện hít sâu một hơi, lại chậm rãi phun ra: “Sơ Tranh, ta sẽ không ở cùng ngươi, chuyện này ta đã nói với ngươi rồi.”
Hắn nghiêng đầu đi, lông mi dài buông xuống, ngăn trở chút ánh sáng nơi đáy mắt hắn.
“Ồ.” Ta lại không quan tâm.
Dù chàng có muốn hay không, cuối cùng cũng sẽ không thay đổi được kết quả.
Đồ của ta… thẻ người tốt của ta, đương nhiên phải ở bên cạnh ta.
Thần sắc Minh Tiện cứng lại, Sơ Tranh phản ứng bình thản như thế, ngược lại giống như hắn tự mình đa tình, suy nghĩ nhiều.
Minh Tiện nắm chặt kiếm của mình, dường như có thể hấp thu được một chút cảm giác an toàn từ trên đó.
“Ngươi cũng không thích ta, cho nên, có thể đừng đến trêu chọc ta nữa được không. Phạm Tiên giáo này, về sau cho ngươi, chuyện của ta, ta sẽ tự giải quyết…”
Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn vài giây.
Cô buông cánh tay chống trên tường ra, lui về phía sau: “Biết rồi.”
Sơ Tranh rời phòng không thèm quay đầu lại, Minh Tiện sững sờ, tận đến khi cửa phòng đóng lại, hắn chậm chạp giơ tay che mặt.