Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh vừa vặn nghe thấy câu nói kia của y tá.
Có người tặng hoa cho thẻ người tốt?
Ai muốn cướp thẻ người tốt với ta?
Tặng hoa cái gì?
Ta có cần tặng cho hắn một xe không?
“Cô đến quyên tặng thiết bị chữa bệnh à?”
Đầy trong đầu Sơ Tranh là tàu hoả chạy, đột nhiên nghe thấy Úc Giản hỏi một câu như vậy.
Cô lập tức đánh bay suy nghĩ loạn thất bát tao: “Ừ.”
“Vì sao?”
“Cái gì vì sao?”
“Vì sao lại muốn tới quyên tặng thiết bị chữa bệnh?”
“…” Trời mới biết tại sao Vương bát đản lại muốn ta đến quyên tặng thiết bị chữa bệnh! “Nhiều tiền.”
Úc Giản từng nghiên cứu qua bệnh án của Sơ Tranh, đối với gia cảnh của cô cũng không phải đặc biệt hiểu rõ.
Nhưng chắc không thiếu tiền…
Chỉ là có thể không thiếu tiền đến mức quyên tặng thiết bị chữa bệnh cho bệnh viện sao?
Có thể kinh động đến viện trưởng, thì chỉ sợ số lượng tặng cũng không phải là nhỏ.
Úc Giản lại hỏi: “Tại sao lại nói với viện trưởng, tôi đến mới tặng?”
“Bởi vì tôi muốn gặp anh.” Sơ Tranh đúng lý hợp tình nói: “Không được sao?”
Thẻ người tốt chính là một tên cuồng công việc, trừ tăng ca vẫn là tăng ca, sớm muộn gì cũng đột tử.
Lần nào cô tới cơ hồ cũng sẽ vồ hụt, căn bản không gặp được người
“Cô muốn gặp tôi, không cần phải như thế.” Úc Giản vốn không nghĩ nhiều, nói xong hắn liền sửng sốt, nhưng lời nói cũng đã nói ra không thể thu về, hắn đành phải giả vờ như không có chuyện gì phát sinh.
“… Anh muốn tôi nằm viện?” Sơ Tranh tự suy nghĩ một lát, đạt được một kết luận như thế: “Anh không thể nhìn thấy tôi tốt!”
Úc Giản: “…”
Úc Giản rất thích hợp nói sang chuyện khác: “Tôi dẫn cô đến phòng họp trước.”
Viện trưởng mang theo mấy người của bệnh viện, nói chuyện cụ thể với Sơ Tranh, Úc Giản phải ngồi đó toàn bộ hành trình, nhưng không có chuyện gì của hắn.
Chờ xác định rõ tất cả chi tiết, viện trưởng đề nghị mọi người chụp ảnh chung: “Bác sĩ Úc, cậu cũng tới đi.”
Vừa rồi Úc Giản trông thấy mức quyên tặng, cũng không trách viện trưởng cười như nở hoa.
Úc Giản đi đến bên cạnh đứng đấy, viện trưởng lại bắt đầu rống: “Cậu đứng xa như thế làm gì, đến đứng ở giữa, tháo khẩu trang của cậu xuống!”
Cuối cùng hắn được sắp xếp ở bên trái Sơ Tranh, viện trưởng ở bên phải. Sắp xếp như vậy cũng không có vấn đề gì, dù sao ngay từ đầu Sơ Tranh đã nói, cô quyên góp những thứ này, đều là bởi vì Úc Giản.
Chụp ảnh xong lại cảm ơn thêm một phen, viện trưởng còn muốn sắp xếp một bữa tiệc.
Sơ Tranh thật sự không có hứng thú gì: “Ăn cơm thì không cần.”
“Như vậy sao được?”
“Đi đây.”
“Không được không được.”
“Được!”
“Không được, nhất định phải mời cô ăn cơm, bây giờ người trẻ tuổi suy nghĩ cho bệnh nhân giống như cô không còn nhiều lắm đâu…”
Viện trưởng không ngừng phát thẻ người tốt cho Sơ Tranh, chỉ thiếu khắc lên trán cô hai chữ “người tốt” nữa thôi.
Ông phát thẻ người tốt thì làm được gì!
Sơ Tranh đau đầu, tung ra một câu: “Ăn cơm có thể, tôi chỉ ăn cơm với một mình Úc Giản.” Nhanh cự tuyệt ta! Cự tuyệt ta ta liền có thể đi!!
Viện trưởng sững sờ, may mà lúc này ở bên này chỉ có hai người bọn họ, không ai nghe thấy.
Viện trưởng nhìn cô gái trước mặt, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp hơi kéo căng, quanh thân lộ ra mấy phần lãnh đạm, xa cách.
Cô nói câu nói kia, rõ ràng không phải nói đùa.
“Chuyện này…”
“Không được sẽ không ăn, tôi còn có việc.” Sơ Tranh muốn mau chóng chuồn, quyên góp thiết bị thôi mà cũng gian nan như thế, nhóc đáng thương yếu ớt bất lực muốn khô héo.
“Được được được.” Viện trưởng lập tức nói: “Hôm nay bác sĩ Úc có nửa ngày nghỉ.”
Sơ Tranh: “??”
Thân là viện trưởng mà không có lập trường như thế sao?
Úc Giản cũng không nghĩ tới, mình sẽ được an bài cho một nhiệm vụ như thế.
Nhưng hắn cũng không cự tuyệt.
Sơ Tranh gọi xe, sau đó hỏi hắn: “Đi đâu ăn?”
“Bình thường tôi đều tự mình làm…”
Sơ Tranh không đợi Úc Giản nói xong, liền hiểu rất rõ mà nói: “Ồ, vậy đến nhà anh.”
“…” Úc Giản lơ ngơ, sao lại muốn đến nhà hắn rồi? Đây có phải là hơi nhanh không?
Úc Giản có xe, nhưng xe Sơ Tranh gọi đã đến, Úc Giản giằng co một hồi, vẫn lên xe, báo ra một cái địa chỉ.
Chờ bọn họ rời đi, Đoàn Nhuế Hoan đi từ góc rẽ ra, biểu cảm âm tình bất định, tận đến khi không thể nhìn thấy đuôi xe nữa, Đoàn Nhuế Hoan mới dậm chân, tức giận rời đi.
–
Úc Giản bảo tài xế dừng lại ở một siêu thị gần đó, Sơ Tranh liếc hắn một cái, Úc Giản giải thích: “Trong nhà không có đồ ăn.”
Sơ Tranh: “…”
Sơ Tranh trơn tru xuống xe.
Có thể là Úc Giản ngại phiền phức khi bị người khác nhìn chăm chú, trực tiếp lấy khẩu trang ra đeo lên —— đương nhiên cũng có thể là vì hắn cảm thấy trong không khí có quá nhiều vi khuẩn.
Sơ Tranh cũng không nhìn thấu hắn có tâm tư gì, dứt khoát không suy nghĩ.
Chờ tiến vào siêu thị, Úc Giản mới trong thoáng chốc kịp phản ứng, vì sao bây giờ bọn họ đã bắt đầu đi mua thức ăn rồi!!
Viện trưởng giao nhiệm vụ.
Úc Giản nghĩ như vậy, dễ chịu hơn nhiều, quay đầu hỏi Sơ Tranh: “Cô có ăn kiêng thứ gì không?”
“Không có.”
“Thích ăn gì?”
“Gì cũng được.”
“Có dị ứng gì không?”
“Không có.”
Giọng điệu của Úc Giản không nặng không nhẹ hỏi, khẩu khí giống như khi hắn hỏi tình hình thân thể cô ở bệnh viện lúc trước
Sơ Tranh giúp hắn đẩy xe, đi ở bên cạnh, nhìn Úc Giản chọn nguyên liệu nấu ăn, hắn đều tránh những đồ ăn không thích hợp cho người bị bệnh tim.
Sơ Tranh nhiều lần muốn nói bề mặt những nguyên liệu nấu ăn này cũng rất nhiều vi khuẩn, cuối cùng đều bị Vương Giả gầm thét ép trở về.
【 Có còn muốn có thẻ người tốt nữa không!! 】
【 Cô là đến tra tấn thẻ người tốt đúng không! 】
【 Thẻ người tốt đen đủi cả mấy đời, mới gặp được một tên xui xẻo như cô! 】
Sơ Tranh lưu loát nhốt Vương Giả vào phòng tối, bên tai lập tức thanh tĩnh lại.
Sơ Tranh chọn chủ đề khác nói: “Anh cũng tự mình làm cơm?”
“Ừ.”
“Anh bận rộn như vậy, còn có thời gian nấu cơm?”
“Bận bịu thì không nấu.” Úc Giản nhìn Sơ Tranh một chút: “Tôi thấy cha mẹ cô đều không ở bên cạnh, bình thường cô sống một mình à?”
Trong lúc nằm viện, hắn đã gặp qua người được gọi là bạn trai cô, còn có một cô gái.
Nhưng về sau nghe nói chia tay, hắn không nhìn thấy người bạn trai kia nữa, bao gồm cả cô gái kia cũng không tới…
“Có người chăm sóc tôi.”
Úc Giản cảm thấy mình hỏi một vấn đề ngu xuẩn, cô có thể không chớp mắt lấy một cái quyên tặng nhiều thiết bị chữa bệnh như vậy, còn có thể không thuê nổi người chăm sóc cho cuộc sống thường ngày của cô sao.
“Tốt nhất cô vẫn đừng nên chạy loạn bên ngoài một mình.” Úc Giản vẫn dùng chức trách của bác sĩ, nhắc nhở một câu: “Thân thể của cô bây giờ mặc dù không có vấn đề gì lớn, nhưng không chịu được bất cứ kinh hãi nào đâu.”
Sơ Tranh đại lão biểu thị: “Tôi rất khỏe.”
Úc Giản: “…”
Có một bộ phận bệnh nhân sẽ cảm thấy mình rất khỏe, đây là bình thường, không thể chấp nhặt với bệnh nhân.
“Cô phải chú ý, hoàn cảnh bên ngoài phức tạp, nguyên nhân dẫn đến rất nhiều.”
“Biết rồi, anh nhiều lời như vậy làm gì, mua xong chưa?”
“…”
Úc Giản cũng cảm thấy mình nói nhiều.
Nhưng hắn là bác sĩ, phải suy nghĩ vì bệnh nhân, nghĩ như vậy, Úc Giản lại cảm thấy bình thường.
Khi xếp hàng tính tiền, Sơ Tranh dựa vào xe đẩy, quay đầu nhìn hắn.
Úc Giản không tránh khỏi ánh mắt Sơ Tranh, đành phải trấn định nhìn lại.
Hai người im ắng đối mặt một phút đồng hồ, người phía trước động, Sơ Tranh đẩy xe về phía trước: “Hôm nay có người tặng hoa cho anh?”
“Ừ.”
“Anh nhận?”