Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Hôm thứ bảy ấy.”
Dường như Hàn Tĩnh đang nhớ lại: “Hôm đó à… Đúng là anh gặp phải cô ta. Nhưng đó là cô ta nói chuyện với anh trước, em cũng biết cô ta có bệnh tim mà, anh không dám nói quá mức, nếu cô ta phát bệnh, anh cũng có trách nhiệm, đến lúc đó càng phiền toái hơn.”
Hàn Tĩnh kéo tay Mục Khả Khả, thâm tình nhìn cô ta: “Khả Khả, em yên tâm, người anh thích là em.”
Mục Khả Khả bán tín bán nghi: “Thật sao?”
“Thật sự, anh thề! Nếu như anh nói dối, đi ra ngoài sẽ bị xe…”
“Được rồi được rồi, em tin tưởng anh.”
Mục Khả Khả cắt ngang lời thề của Hàn Tĩnh.
Đoạn ghi âm kia, chắc chắn là cô cố ý làm, sao Hàn Tĩnh có thể nói với cô những lời kia được.
–
Hàn Tĩnh và Mục Khả Khả an phận xuống, không chạy đến trước mặt cô nhảy nhót nữa, cuối cùng Sơ Tranh cũng được yên tĩnh mấy ngày.
Buổi sáng hôm nay Sơ Tranh mang theo bữa sáng, đến bệnh viện tìm Úc Giản.
Vừa ra khỏi thang máy, liền thấy không ít người đang nhìn về phía phòng làm việc của Úc Giản bên kia, lửa bát quái đang cháy hừng hực trên đỉnh đầu những người này.
Cửa phòng làm việc của Úc Giản đóng lại một nửa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong có người, còn là một người phụ nữ…
Thẻ người tốt lén ta làm gì rồi?
Người trong phòng làm việc không phải ai khác, chính là Đoàn Nhuế Hoan, trước đó bị Úc Giản làm tức giận, về nhà cáo trạng, sau đó một đoạn thời gian rồi không đến.
Nhưng suy đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy không cam tâm.
Cho nên sau khi làm xong đấu tranh tâm lý, buông vẻ tự cao của đại tiểu thư xuống, tự mình mang bữa sáng đến tìm Úc Giản.
Ai biết người đàn ông này vẫn giống trước đó, khó chơi, thậm chí từ khi cô ta tới đến bây giờ cũng không thèm gỡ khẩu trang xuống.
“Bác sĩ Úc, em làm rất vất vả, tốt xấu gì anh cũng nếm thử một chút chứ?” Đoàn Nhuế Hoan ủy khuất không thôi: “Người ta học rất lâu đó, cho tới bây giờ em cũng chưa từng làm cho người khác đâu.”
“Đoàn tiểu thư, xin cô không nên quấy rầy tôi làm việc.” Úc Giản đã rất không kiên nhẫn.
Đoàn Nhuế Hoan làm sao chịu từ bỏ, cô ta duỗi cánh tay trắng nõn được bảo dưỡng tốt ra, túm tay áo Úc Giản.
Úc Giản đột nhiên đứng dậy, động tác quá lớn, cái ghế trực tiếp đổ xuống đất, phát ra âm thanh lớn.
Đồng thời cửa bị đẩy ra.
Sơ Tranh đứng ở cửa ra vào, cực kỳ bình tĩnh nhìn tràng cảnh trong phòng làm việc: “Bác sĩ Úc.”
Úc Giản ngẩng đầu nhìn tới, ánh mắt rơi vào trên người Sơ Tranh, trong nháy mắt đó đáy lòng của hắn xẹt qua một chút hoảng hốt và run rẩy cổ quái.
Sơ Tranh lại hỏi: “Cần giúp một tay không?”
Úc Giản: “…”
Cần? Hay là không cần? Úc Giản cảm thấy lúc này mình trả lời thế nào cũng không quá đúng.
Đoàn Nhuế Hoan nhớ kỹ Sơ Tranh, lần đầu tiên nhìn thấy là ở quán cà phê, cô ngồi ở chỗ đó.
Còn có lần trước cô ta trông thấy cô gái này rời đi cùng Úc Giản…
Tại sao lại là cô?!
Trực giác của phụ nữ cho cô ta một loại cảm giác nguy cơ.
Biểu cảm của Đoàn Nhuế Hoan lập tức khó coi, xem Sơ Tranh như tình địch tiềm ẩn: “Tôi và bác sĩ Úc đang nói chuyện, cô không gõ cửa đã tiến vào, có hiểu lễ phép không?”
Sơ Tranh giọng điệu bình tĩnh: “Bây giờ là giờ làm việc của bác sĩ Úc, cô hiểu lễ phép thì sẽ không tìm hắn nói việc tư vào lúc này.”
Đoàn Nhuế Hoan: “…”
Nếu cô ta không đến vào giờ làm việc, thì căn bản không tìm được hắn!
Đoàn Nhuế Hoan đại khái không tìm được câu gì để phản bác, chỉ có thể chuyển hướng đến trên người Sơ Tranh: “Vậy cô tới làm gì!”
“Tái khám.” Sơ Tranh đúng lý hợp tình.
Đoàn Nhuế Hoan theo bản năng hỏi: “Tái khám? Cô có bệnh?”
“Đúng thế, không phục thì cô cũng có thể có.” Sơ Tranh mặt không đổi sắc, còn rất tri kỷ đưa ra đề nghị: “Nhưng bệnh này của tôi là trời sinh, bằng không thì cô về lò chế lại lần nữa?”
Đoàn Nhuế Hoan: “…”
Có bệnh có gì đặc biệt hơn người!
Sơ Tranh: “Còn có việc gì không? Không có việc gì thì đừng trì hoãn tôi tái khám, tôi bề bộn nhiều việc.”
“…”
Sơ Tranh có lý do chính đáng, Đoàn Nhuế Hoan tức giận đến bùng nổ, trừng Sơ Tranh một cái, giẫm giày cao gót khí thế hung hăng rời đi.
Úc Giản giơ tay bóp mi tâm, đi đóng cửa phòng làm việc lại.
“Cô không thoải mái chỗ nào?”
Sơ Tranh đưa tay đang giấu sau lưng ra: “Đưa bữa sáng cho anh.”
Úc Giản: “…”
Vừa rồi nói đến đứng đắn như vậy, hắn còn tưởng rằng cô thật sự không thoải mái nên đến tái khám đấy!
Khi nói câu kia, cô không cảm thấy xấu hổ chút nào sao?
Úc Giản nhìn thời gian, hai mươi phút sau hắn có một ca phẫu thuật, thời gian còn kịp.
“Cảm ơn.” Úc Giản nhận bữa sáng, lại hỏi một câu: “Cô ăn chưa?”
“Ăn rồi.” Sơ Tranh ngồi xuống đối diện: “Tôi bảo dì trong nhà tôi làm, rất sạch sẽ.”
Úc Giản muốn nói hắn đối với đồ ăn độ chấp nhận kỳ thật rất cao, chỉ là rất phiền người khác đụng vào hắn… bệnh thích sạch sẽ thuộc về thân thể.
Úc Giản nhớ tới cái gì đó: “Cô làm sao qua đây được?”
Sơ Tranh nói: “Xa như vậy, trừ ngồi xe, tôi còn có thể bay tới sao?”
Úc Giản không biết nhà cô ở đâu, nhưng sớm như vậy, cô thức dậy vào lúc nào?
“Về sau đừng tới sớm như vậy.” Bác sĩ Úc dựa theo bệnh nghề nghiệp căn dặn cô: “Cô cần nghỉ ngơi nhiều, sáng sớm gió lạnh người đông, cũng dễ dàng xảy ra chuyện.”
Đương nhiên đây là Úc Giản cảm thấy, hắn phải thực hiện đủ chức trách của bác sĩ.
Nhưng hắn không chú ý tới, lúc này mình quan tâm có chút quá mức.
Sơ Tranh càng không có cảm giác gì, đang suy nghĩ phim truyền hình mình từng xem qua, chậm rãi nói: “Đưa bữa sáng cho anh thì anh ăn đi, nói nhảm nhiều thế làm gì.”
【…】
Úc Giản: “…”
–
Úc Giản có ca phẫu thuật, sau khi bảo Sơ Tranh nhanh đi về, trên đường cẩn thận rồi vội vàng đi.
Thời gian kế tiếp, Úc Giản đều không hề được nghỉ ngơi, giờ tan tầm cũng bị trễ mất mấy tiếng.
Loại nơi như bệnh viện này, tình huống ngoài ý muốn bất cứ lúc nào cũng sẽ phát sinh, không ai có thể cam đoan có thể tan việc đúng giờ.
Úc Giản đi ra khỏi bệnh viện, thế mà lại cảm thấy được một tia oi bức.
Người ngẫu nhiên đi ngang qua, đã thay áo ngắn tay mát mẻ.
Nóng như vậy sao?
Úc Giản bóp bóp mi tâm, vừa chuẩn bị xuống cầu thang, ánh mắt liếc qua quét đến góc khuất, đột nhiên ngừng lại, hắn cẩn thận nhìn vài giây, mi tâm nhăn lại.
Hắn đổi phương hướng, đi qua phía bên kia.
“Tại sao cô lại ở chỗ này?”
Cô gái ngồi trên ghế nghe thấy thanh âm, kéo tai nghe xuống, nhìn xung quanh: “Tan tầm?”
Úc Giản giọng điệu nghiêm khắc: “Cô biết bây giờ là mấy giờ không?”
Sơ Tranh cúi đầu nhìn thời gian: “11:30.”
Úc Giản: “11 giờ rưỡi đêm! Bây giờ cô phải ở trong nhà mới đúng, 10 giờ nên nghỉ ngơi, cô ở đây làm gì?”
Thân thể của cô có còn cần nữa không!
Không thương tiếc thân thể của mình, bác sĩ có bản lĩnh lớn hơn nữa cũng vô dụng.
“Chờ anh.” Sơ Tranh chống đỡ tay vịn đứng lên, nghiêng đầu xuống, mang theo chút bất mãn: “Tại sao anh lại lâu như thế?”
“…”
Giọng nói của cô gái không có chập trùng gì, có vẻ hơi lạnh buốt, nhưng rất nhẹ chậm, giống như có thể vuốt bằng oi bức trong đêm.
Lửa giận của Úc Giản không hiểu thấu nổi lên, lại không hiểu thấu bị ép trở về.
“Cô chờ chỗ này bao lâu?”
“Không bao lâu.” Sơ Tranh hàm hồ nói: “Đưa anh về nhà nhé.”
“Cô đưa tôi?”
Sơ Tranh thật lòng gật đầu, bằng không thì ta kéo lấy thân thể ốm yếu tàn phế này chờ ở đây làm gì, chính là vì đưa anh về nhà mà!!
Sao ta lại tốt như vậy chứ.
Ngày hôm nay cũng đang cố gắng làm người tốt đó!
Úc Giản cảm thấy mình sắp thở không ra hơi —— tức giận.