Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Mục Khả Khả chịu đựng được đến tan tầm, xị mặt trở lại chỗ ở, Hàn Tĩnh ngồi trên ghế sofa hút thuốc: “Sao muộn thế này mới về?”
“Đi làm!” Mục Khả Khả trực tiếp vứt giày: “Anh tìm được việc làm chưa?”
Hàn Tĩnh hút một hơi thuốc: “Chưa.”
Công ty nộp đơn vào nếu không phải bảo hắn ta trở về chờ tin tức thì chính là trực tiếp từ chối hắn ta, không có chỗ nào chịu nhận hắn ta.
Mục Khả Khả oán giận một câu, vào phòng bếp xem: “Anh không nấu cơm?”
Hàn Tĩnh làm gì biết nấu cơm, hắn ta chờ Mục Khả Khả trở về nấu, Mục Khả Khả vốn đã bị chọc tức, nghe xong Hàn Tĩnh nói muốn cô ta nấu cơm, lập tức bùng nổ.
Hai người ngôn ngữ bất hòa lại cãi nhau ầm lên, cuối cùng trong tiếng rống giận dữ của hàng xóm sát vách mới yên tĩnh lại.
Mục Khả Khả cũng không ăn cơm, trực tiếp vào phòng khóa trái cửa lại.
Hàn Tĩnh đạp cửa hai lần, không đạp văng được thì tức giận mắng rồi trở lại trên ghế sofa ngồi.
Một khi cuộc sống của hai người có chút vết rách, nếu không vá lại kịp thời, vết rách kia sẽ càng lúc càng lớn, cuối cùng nuốt chửng cả người.
Hàn Tĩnh mãi mà không tìm được việc làm, Mục Khả Khả làm được không quá hai ngày, cũng bị tiệm cơm sa thải, lý do là cô ta làm việc không chăm chỉ.
Tiền tiết kiệm trước kia của Hàn Tĩnh duy trì được một đoạn thời gian này, Mục Khả Khả căn bản không có tiền tiết kiệm gì, trước kia ở Mật gia đúng là có tiền lương cao, nhưng Mục Khả Khả tiêu tiền rất dữ.
Tiền trong thẻ Hàn Tĩnh càng ngày càng ít, chủ thuê nhà bắt đầu thúc giục bọn họ nộp tiền thuê nhà, tiền điện nước, tiền mạng… Đủ loại chi phí ép tới hai người không thở nổi.
Mỗi lần Mục Khả Khả tìm được việc làm, không làm được hai ngày liền bị người ta lấy đủ mọi loại lý do sa thải, làm việc đều là làm không công.
Lúc này Mục Khả Khả nhìn lại Hàn Tĩnh, sớm đã không còn tình yêu của trước kia, chỉ cảm thấy gã đàn ông nằm dài trong phòng trọ này không có tiền đồ, chỗ nào cũng làm cô ta chán ghét.
Khi thích anh, anh làm cái gì cũng đúng, khi không thích anh, anh làm gì cũng sai.
Sau lần cãi nhau thứ n+1 của Mục Khả Khả và Hàn Tĩnh, Mục Khả Khả tung cửa rời đi, một mình Hàn Tĩnh ngồi trên ghế sofa, càng nghĩ càng tức giận, táo bạo đạp lăn cái bàn.
Đều là bởi vì con đàn bà Mục Khả Khả này.
Nếu như không phải vì cô ta, bây giờ mình vẫn có bạn gái xinh đẹp, sẽ không mất đi công việc, cũng sẽ không ở chỗ này..
Sơ Tranh…
Hàn Tĩnh lấy điện thoại di động ra, lật ảnh chụp trong điện thoại, một mình nhìn hồi lâu, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Một đoạn thời gian sau đó… Mục Khả Khả rất ít khi trở về, mỗi lần trở về cũng không nhất định có thể gặp được Hàn Tĩnh, cho dù gặp gỡ hai người cũng lạnh mặt, ai làm việc người nấy.
Có một lần Mục Khả Khả còn gặp được Hàn Tĩnh qua lại với mấy tên lưu manh nhìn là biết không phải hạng tốt lành gì, không biết đang làm gì.
Đương nhiên Mục Khả Khả cũng không có tâm tình quản hắn ta, chính cô ta cũng không quản được.
–
[ Mật tiểu thư, hình như Hàn Tĩnh muốn bắt cóc cô. ]
Người Sơ Tranh tìm để theo dõi Hàn Tĩnh gửi tới cho cô một tin tức như vậy.
Lá gan Hàn Tĩnh lớn như vậy sao?
Có thể nha!
Rất tuyệt nha!
Bắt cóc thành công chẳng phải là trái với giá trị quan chủ chốt của chủ nghĩa xã hội sao?
Sơ Tranh tính toán đợi Hàn Tĩnh đến bắt cóc mình, để tiện cho hắn ta bắt cóc, Sơ Tranh còn nâng cao tần suất ra ngoài của mình.
Nhưng mà…
Không biết Hàn Tĩnh đang chờ cái gì, vẫn không động thủ. Người giám thị Hàn Tĩnh nói, con chó điên chết bầm này cả ngày đi sớm về trễ, giao du với những người không đứng đắn kia, còn thuê một cái nhà kho ở vùng ngoại thành.
Sơ Tranh đã sớm đi qua nhà kho xem….
Hiệu quả cách âm tốt, gần đó lại không có ai, rất thích hợp làm chuyện xấu.
Hàn Tĩnh không dùng tên của hắn ta thuê, Sơ Tranh dùng tiền để ông chủ nhà kho tìm một lý do, gọi điện thoại gọi Hàn Tĩnh tới một lần, thuận tiện chừa chút chứng cứ.
Sơ Tranh chỉ chờ Hàn Tĩnh đến bắt cóc mình.
Kết quả…
Vẫn không có!
Thời gian trôi qua gần một tháng, Hàn Tĩnh vẫn không có động tĩnh gì.
Tận đến một đêm nào đó, người giám thị gửi tin nói, bọn họ bắt cóc Úc Giản.
Sơ Tranh: “???”
Không phải!
Đã nói bắt cóc ta mà?!
Đụng đến thẻ người tốt của ta làm mama gì!!
Nhóc đáng thương tàn tật cấp mười như ta không dễ trói hay gì?
Sơ Tranh tức giận muốn xử… nghiêm túc dạy hắn ta cái gì gọi là giá trị quan chủ chốt của xã hội chủ nghĩa!
Một tiếng sau, một số điện thoại lạ gọi đến.
“Tiểu Sơ.” Hàn Tĩnh thân mật kêu một tiếng: “Thời gian dài như vậy không gặp. Em có nhớ anh không?”
“Muốn anh đi chết.”
Hàn Tĩnh cười nhẹ một tiếng, thanh âm kia xuyên qua điện thoại di động, có vẻ hơi quỷ dị: “Tiểu Sơ đã học được cách nói lời tàn nhẫn rồi. Em xem tin nhắn anh gửi cho em, rồi suy nghĩ thật kỹ, có nên nói chuyện với anh như vậy không.”
Sơ Tranh ấn tin nhắn xem một chút: “Anh gửi cái gì?”
Hàn Tĩnh bên kia yên tĩnh vài giây: “Em không nhìn thấy?”
“Không có.”
Hàn Tĩnh: “…”
Hàn Tĩnh bên kia dường như hô lên với ai một tiếng, có người đáp “tôi gửi rồi, chính cậu nhìn thấy”.
Hàn Tĩnh không cảm thấy Sơ Tranh trông thấy còn có thể lãnh tĩnh như vậy, chỉ có thể bảo người kia gửi lại một lần nữa.
“Nhìn thấy chưa?”
“Chưa.”
“…”
Ngữ điệu Sơ Tranh bình tĩnh giống như thật sự không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
“Hàn tiên sinh nếu như thần kinh không tốt, đề nghị anh sáng mai lấy số đến khoa tâm thần khám thử, đừng có hơn nửa đêm nhiễu dân.”
Sơ Tranh cúp điện thoại.
Cô phóng đại ảnh chụp trong tin nhắn nhận được, tia sáng lờ mờ, hẳn là chụp trên xe, Úc Giản bị trói, bịt mắt, chặn miệng.
Cuộc sống chính là kích thích như thế đấy.
Sơ Tranh gọi vào một dãy số: “Bọn họ đi hướng nào?”
“Nhà kho trước đó.”
“Anh biết người nào tương đối biết đánh nhau không?”
“Biết, Mật tiểu thư cô cần sao?”
“Cần, càng nhiều càng tốt, tiền không thành vấn đề, gọi người mai phục ở bên ngoài nhà kho, chờ tin của tôi.”
“Vâng.”
Sơ Tranh chạy về phía nhà kho bên kia, trong lúc đó Hàn Tĩnh gọi điện thoại tới hai lần, Sơ Tranh trực tiếp kéo đen hắn ta.
Có lẽ Hàn Tĩnh tức giận đến giơ chân, đổi mấy dãy số gửi ảnh chụp tới.
Sơ Tranh chạy đến gần nhà kho, dừng xe lại, lúc này mới nhận điện thoại.
“Tiểu Sơ… Úc Giản ở trong tay tôi.” Hàn Tĩnh không vòng vo nữa: “Nếu cô muốn hắn không sao, thì nghe lời tôi nói.”
Sơ Tranh rất bình tĩnh nói: “Anh nói đi.”
“…” Phản ứng của Sơ Tranh quá vượt qua dự kiến của Hàn Tĩnh, Hàn Tĩnh bỗng nhiên kịp phản ứng, những hình ảnh vừa rồi kia, có lẽ cô đã nhìn thấy.
Đáy lòng Hàn Tĩnh đột nhiên không nắm chắc, nhưng rất nhanh liền trấn định lại.
Chuyện đã phát triển đến bước này, hắn ta chỉ có thể đi về phía trước.
“Chuẩn bị ba triệu, tiền mặt, tôi cho cô hai tiếng, không được báo cảnh sát, hai tiếng sau tôi sẽ liên lạc lại với cô.”
Hàn Tĩnh nói xong cũng cúp điện thoại.
Sơ Tranh nhìn Vương Giả: “Mi nói xem sao hắn ta không đòi ta 10 triệu?”
【 Tiểu tỷ tỷ, có lẽ hắn ta hoàn toàn không biết tí gì về thực lực của cô. 】
“Có đạo lý.” Sơ Tranh nắm tay thành quyền trong không khí, nghiêm túc gật đầu.
【…】 Đột nhiên cảm thấy “thực lực” của nó và “thực lực” mà tiểu tỷ tỷ nghĩ tới không phải một cái.
Sơ Tranh gọi lại vào số kia, kết quả phát hiện đã tắt máy.
Cái quái gì đây!
Ngươi như vậy bảo ta làm sao khai triển công việc.
Chờ chút!
Số này cũng không phải số trước kia của Hàn Tĩnh, Sơ Tranh lật từ trong sổ đen ra dãy số trước kia của Hàn Tĩnh.