Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Giang Như Sương ôm Nhạc Nhạc trở về, nhìn thấy chính là Quý Lâm bị Sơ Tranh đè xuống đất mà đánh.
Cô ấy trầm mặc, cấp tốc tiến vào trong xe.
Tiểu Sơ làm gì cũng đúng!
Ừm!
Giang Như Sương mặc niệm mấy lần, rồi thật lòng bắt đầu dỗ bé con.
Quý Lâm tránh khỏi Sơ Tranh, lui đến bên cạnh, u ám nghiêm mặt vỗ bụi đất trên quần áo.
Sơ Tranh còn ở bên kia khiêu khích: “Nhìn đi, tôi nói anh đánh không thắng tôi.”
Đại lão chưa bao giờ nói dối.
Đánh nhau ta chưa từng thua!
Vật nhỏ cũng muốn đánh với ta, nằm mơ à!
“…”
Sắc mặt Quý Lâm càng khó coi hơn, hắn nhảy lên trần xe, không tiếp tục để ý đến Sơ Tranh nữa.
Sơ Tranh: “…”
Thua không chấp nhận à.
–
Hôm sau.
Ánh bình minh vừa ló rạng, người của đội xe bắt đầu lục tục ngo ngoe hành động.
Sơ Tranh xuống xe, rửa mặt đơn giản.
Cô nhìn về đoàn xe phía trước, đám người Vương ca kia đêm qua không lẻn đến báo thù, lúc này cũng là người đầu tiên thu thập xong, có xe đã khởi động.
Giang Như Sương ôm bé con cọ đến bên người Sơ Tranh: “Tiểu Sơ, cậu… cậu ôm một chút được không, tớ muốn đi vệ sinh.”
Sơ Tranh chưa kịp từ chối, Giang Như Sương đã nhét Nhạc Nhạc qua.
Sơ Tranh cùng Nhạc Nhạc mắt to trừng mắt nhỏ.
Ta rất hoảng đó.
Đây mẹ nó là đứa bé đấy!
Bóp một cái là vỡ!!
Không không không… Không thể bóp! Đây là người sống!!
Thế là khi Quý Lâm cắn lương khô trở về, liền nhìn thấy Sơ Tranh xách theo một đứa bé con khóc đến đáng thương, đứng ở nơi đó, y như pho tượng, cùng bé con mắt to trừng mắt nhỏ.
Tư thế kia tựa như đang uy hiếp bé con: Mi còn khóc! Mi khóc nữa sẽ đánh mi!
Hình ảnh không khỏi có chút cảm giác vui vẻ.
Quý Lâm đứng ở đằng xa nhìn một lát, càng nhìn càng buồn cười.
Hắn quyết định đi lên chế giễu một chút.
“Cô không biết ôm trẻ con à?” Quý Lâm khẽ nghiêng người dựa vào cửa xe, buồn cười nhìn Sơ Tranh: “Cô xách nó như thế, nó sẽ ngạt thở, cô xem người ta khóc kìa, cô có chút lòng đồng tình nào không?”
Sơ Tranh đang dùng tư thế xách sói con: “…”
Sơ Tranh quét mắt nhìn hắn một chút, đột nhiên ném bé con qua.
Quý Lâm theo bản năng đón lấy.
Sơ Tranh lập tức lui lại mấy mét.
Anh có lòng đồng tình, anh đến, mời bắt đầu màn biểu diễn của anh đi.
Quý Lâm: “…”
Tại sao hắn lại nói chuyện với cô chứ!!
Tư thế ôm bé con của Quý Lâm không có vấn đề gì, hắn ngậm lương khô, cúi đầu nhìn Nhạc Nhạc, nhóc tỳ mở đôi mắt to tròn đen như mực, bên trong còn chứa nước mắt, cái mũi co lại.
Khi không khóc thật đáng yêu, khóc lên chính là một tên tiểu hỗn đản.
Quý Lâm không ghét trẻ con, nhưng cũng không thích.
Quý Lâm vừa định bỏ nhóc tỳ vào trong xe, đột nhiên có cảm giác cánh tay nóng lên, dòng nước nóng một đường chảy xuống, nhỏ xuống mặt đất.
Nước tiểu…
Đi tiểu!
Đi tiểu trên người hắn!!
Nhạc Nhạc giống như là tiểu xong dễ chịu, còn cười với Quý Lâm.
Quý Lâm: “…”
Nếu không phải Giang Như Sương chạy về kịp thời, Nhạc Nhạc đại khái sẽ bỏ mạng ở đây.
Sơ Tranh: “…”
Thẻ người tốt thật thảm.
Trước khi Quý Lâm nổi bão, Sơ Tranh đưa nước cho hắn, để hắn rửa sạch sẽ, rồi đưa quần áo sạch cho hắn.
Quý Lâm sắc mặt âm u lên xe: “Về sau mời nó cách xa tôi ra một chút!”
Giang Như Sương ôm Nhạc Nhạc co lại ở phía sau: “Vâng…”
–
Căn cứ kinh thành.
Sơ Tranh và Quý Lâm đều sở hữu dị năng, vào căn cứ tương đối dễ dàng, nhưng Quý Lâm khăng khăng muốn đưa xe của hắn vào, việc này có hơi phiền toái.
Nhưng đối với Vương bát đản mà nói thì đều không phải là chuyện.
Hiện tại trừ giao dịch vật tư, đã có thể dùng tinh hạch giao dịch.
Cuối cùng Sơ Tranh lái được xe vào.
Căn cứ quy mô khổng lồ, người sống sót cũng nhiều, Sơ Tranh dùng tinh hạch tìm nơi ở sạch sẽ.
“Tôi cũng không thấy cô giết Zombie, tinh hạch của cô từ đâu tới?” Quý Lâm ngờ vực nhìn Sơ Tranh.
“Anh đoán xem.”
“Tôi đoán được thì còn hỏi cô làm gì?” Quý Lâm đi dạo trong phòng một vòng.
“Vậy thì đừng hỏi.”
“…”
Quý Lâm nghẹn họng, không hỏi thì không hỏi, ai mà thèm.
Hắn chỉ vào mấy gian phòng, hỏi cô: “Cô ngủ phòng nào?”
Sơ Tranh không hề nghĩ ngợi, chỉ vào gian phòng lớn nhất.
Quý Lâm trầm mặc, chọn phòng ngủ chính bên cạnh gian phòng kia.
Giang Như Sương chỉ có thể mang Nhạc Nhạc vào gian phòng cuối cùng: “Tiểu Sơ, cậu muốn ăn gì không?”
Sơ Tranh lắc đầu.
Giang Như Sương “A” một tiếng, bắt đầu thu dọn phòng.
Vừa tới căn cứ, cái gì cũng không quen, Quý Lâm cũng không vội vã đi tìm người, tự giam mình trong phòng, không biết đang làm gì.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời thu hoạch được xa xỉ phẩm ×10, không giới hạn nhãn hiệu không giới hạn vật phẩm, thời hạn một ngày. Chú ý hạng mục: Mỗi món xa xỉ phẩm giá cả trước mạt thế không được thấp hơn mười vạn. 】
Sơ Tranh: “???”
Mi đang phát cái nhiệm vụ lộn xộn gì vậy?
Người khác ở trong mạt thế tích lũy vật tư?
Ta lại ở trong mạt thế tích lũy xa xỉ phẩm?
【 Tiểu tỷ tỷ, không có cách nào, chúng ta chính là có tiền như thế đấy. 】 Vương Giả như thường ngày tẩy não: 【 Đây chính là có tiền có thể muốn làm gì thì làm! Có phải là rất thoải mái không! 】
Cút!
Sơ Tranh nhìn thời gian, chuẩn bị đi ra ngoài nhìn xem.
Cô vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài, Quý Lâm liền đi từ gian phòng ra, cắn khoai tây chiên sột soạt, nhíu mày nhìn cô: “Cô muốn đi ra ngoài?”
“Ừ.”
Quý Lâm chủ động nói: “Tôi cũng đi.”
Sơ Tranh không từ chối, hai người một trước một sau rời đi.
Quý Lâm tò mò hỏi: “Cô ra ngoài làm gì?”
“…”
Tôi nói tôi ra ngoài mua xa xỉ phẩm anh tin không?
Sơ Tranh dữ dằn cảnh cáo hắn: “Yên tĩnh chút.”
Quý Lâm chậc một tiếng: “Tiểu mặt đơ, cô không nói chuyện phiếm như thế, sẽ không có bạn bè.”
Dọc theo con đường này hắn xem như phát hiện.
Cô có thể không nói lời nào liền không nói lời nào, cho dù nói chuyện cũng tận lực rút ngắn câu.
Gương mặt kia thật sự là mặt đơ.
Dù sao hắn cũng chưa từng nhìn thấy biểu tình gì khác.
Mặt mũi Sơ Tranh tràn đầy lạnh lùng: “Không cần.”
Quý Lâm đi nhanh hơn hai bước, đi song song với Sơ Tranh: “Tôi còn tưởng rằng cô muốn kết bạn với tôi cơ đấy.”
Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng tiếp lời: “Bạn trai thì có thể.”
Quý Lâm: “…”
Vì sao cô luôn luôn có thể nói một câu kinh người như thế.
Sơ Tranh trầm mặc một lát: “Làm bạn gái tôi cũng được, chỉ cần anh không ngại.” Dù sao ta đều ok.
Khóe miệng Quý Lâm khẽ co giật.
Có ý gì?
Bảo hắn làm bạn gái cô?
Thật xin lỗi, không thể trêu vào.
Quý Lâm lựa chọn trầm mặc.
Xung quanh căn cứ dùng lưới sắt vây ra khu vực khác nhau, lúc này không ít người đều ngồi xổm ở xung quanh lưới sắt, loại người gì cũng có, Sơ Tranh và Quý Lâm từ bên này đi qua, gây nên không ít người chú ý.
Dù sao hai người này đều ăn mặc đến quá mức sạch sẽ.
Quý Lâm đối với những ánh mắt này làm như không thấy, đi được một khoảng cách, hắn vươn tay về phía Sơ Tranh: “Bạn tốt, cho chút đồ ăn vặt.”
Sơ Tranh theo bản năng nhìn bụng hắn.
Đồ thẻ người tốt ăn đều đi đâu hết rồi?
Mặc dù đồ ăn vặt không nhiều, nhưng hắn ăn suốt như một con hamster, dù thế nào cũng phải có biến hóa chứ?
Chẳng lẽ thẻ người tốt còn có một dị năng nữa?
Quý Lâm cách quần áo vỗ vỗ bụng dưới: “Muốn sờ sờ không? Có tám múi cơ bụng nha.”
Sơ Tranh chớp mắt, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc: “Có thể chứ?”
Quý Lâm: “…”
Hắn yên lặng kéo áo khoác qua ngăn trở, đáy lòng có chút hối hận, biết rõ tiểu mặt đơ này phản ứng không giống người bình thường, trêu chọc cô làm gì!
Quý Lâm hít sâu, cười với Sơ Tranh một cái: “Đương nhiên… Không thể.”
Sơ Tranh: “…”
Lừa đảo!