Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Chiếc này.”
Lý Linh Linh chỉ vào xe.
Quản lý hơi kinh ngạc nhìn Lý Linh Linh, đang phỏng đoán xem Chu Cao Huy này thích người phụ nữ này đến vậy sao?
Trước kia Chu Cao Huy thường đến, cũng dẫn theo những người phụ nữ khác nhau, nhưng xe mua đều từ 20 vạn trở xuống.
“Quản lý, vị tiểu thư này chọn trước…” Nhân viên tiêu thụ nhỏ giọng nói chuyện với quản lý.
Quản lý quét mắt nhìn Sơ Tranh một vòng, một cô gái, cũng không phải gương mặt quen thuộc gì, hắn ta không hề để trong lòng: “Cô mang cô ấy đi xem những chiếc xe khác đi.”
Nhân viên tiêu thụ mở miệng, nhưng quản lý không chịu nghe nữa.
Quản lý cười nói: “Ánh mắt Chu tổng thật tốt, xe này của nước ngoài, giá bán 153 vạn…”
Quản lý còn chưa nói xong, Lý Linh Linh đã cả kinh đến đổi cả giọng: “Bao nhiêu?”
Chu Cao Huy cũng đổi sắc mặt, lúc này hắn ta mới nhìn hiệu của chiếc xe này, lại là một chiếc Mercedes.
Vừa rồi lực chú ý của hắn ta đều đặt trên người Sơ Tranh, căn bản không nhìn kỹ xe.
“153 vạn…”
Quản lý lặp lại một lần.
Lý Linh Linh vẫn biết tự hiểu lấy, Chu Cao Huy có thể mua cho cô ta một chiếc xe hai, ba mươi vạn, nhưng hơn 100 vạn, đó là không có khả năng.
Quản lý đại khái cũng phát hiện gì đó, trong lúc nhất thời không lên tiếng, chỉ nhìn Chu Cao Huy.
Sơ Tranh đứng ở phía sau, bình tĩnh nhìn bọn họ, tư thế kia tựa như đang nói: Mấy người mua đi!
Chu Cao Huy: “…”
Bị một cô gái nhìn như vậy, tâm tình Chu Cao Huy không khỏi có chút phức tạp.
Chút tiền ấy không tính là gì, mua cho chính mình thì hắn ta cũng chẳng thèm chớp mắt lấy một cái, nhưng mua cho Lý Linh Linh, đáy lòng Chu Cao Huy cảm thấy không đáng.
Nhưng mà Sơ Tranh nhìn hắn ta như vậy, giống như hắn ta không mua, đối phương sẽ xem thường hắn ta, khí phách nam tử dưới đáy lòng Chu Cao Huy bị kích thích: “Mua!”
Lý Linh Linh vốn đang khẩn trương, đột nhiên nghe thấy một tiếng như thế, đôi mắt cũng sáng lên, đưa đôi mắt gợi tình nhìn về phía Chu Cao Huy.
Xe hơn 150 vạn!
Trước đó cô ta chưa từng nghĩ…
Nhưng người Chu Cao Huy nhìn lại là Sơ Tranh.
Đáy lòng Lý Linh Linh bất mãn, kéo Chu Cao Huy sang bên cạnh, Chu Cao Huy đành phải thu hồi ánh mắt lại.
Sơ Tranh kéo nhân viên tiêu thụ vừa rồi, chỉ chỉ một chiếc xe khác: “Chiếc xe kia, tiền đặt cọc, tốc độ nhanh một chút.”
Nhân viên tiêu thụ hơi sửng sốt: “Chiếc xe kia giá bán ba trăm vạn.”
“Ừ.” Sơ Tranh sắc mặt lãnh đạm gật đầu.
Nhân viên tiêu thụ lập tức kéo quản lý: “Quản lý, vị tiểu thư này muốn mua chiếc xe kia.”
Quản lý đang nói chuyện với Chu Cao Huy, nghe thấy nhân viên tiêu thụ nói, cũng không nhìn: “Cô mang cô ấy đi làm thủ tục là được rồi.”
Nhân viên tiêu thụ: “…”
Xe 300 vạn, bình thường đều là quản lý tự tiếp đón.
Cô ấy chưa từng bán chiếc xe nào đắt như vậy, nhưng quản lý đã nói thế, nhân viên tiêu thụ đành phải dẫn Sơ Tranh đi làm thủ tục.
–
Quản lý tự mình tiễn Chu Cao Huy ra, vừa đi ra bên ngoài, một chiếc xe trực tiếp lái đi.
Lý Linh Linh trông thấy Sơ Tranh trên ghế lái, xe chạy như bay ra ngoài, Lý Linh Linh không thấy rõ là xe gì.
Nhưng đáy lòng cô ta cảm thấy chắc chắn không phải là xe sang gì.
Quản lý kéo nhân viên bán hàng bên cạnh: “Xe kia là thế nào?”
Nhân viên bán hàng: “Bán… Bán rồi, Tiểu Hạ bán…”
“Tiểu Hạ đâu?”
Tiểu Hạ bị người gọi đến.
“Quản lý?”
“Xe kia cô bán?”
“… Vâng, vâng.” Tiểu Hạ gật đầu.
“Vì sao không gọi tôi?”
Tiểu Hạ yếu ớt nói: “Tôi nói với ngài, ngài bảo tôi bán mà.”
Quản lý bỗng nhiên nhớ tới, trước đó khi mình nói chuyện với Chu Cao Huy, Tiểu Hạ nói với mình vài câu.
Quản lý nghẹn một hơi, lên không được, xuống không xong, còn không thể phát, dù sao người ta xác thực đã nói với hắn ta rồi.
Nhân viên bên cạnh nói thầm: “Sao quản lý lại tức giận thế?”
“Xe kia 300 vạn đấy, Tiểu Hạ bán, quản lý không lấy được hoa hồng, anh ta có thể không tức giận à.”
“300 vạn?”
“Tôi thấy cô gái vừa rồi chắc cũng trên dưới 20 nhỉ, mà mua xe những 300 vạn cơ á?”
“Chắc là phú nhị đại.”
Tiếng các nhân viên nói thầm rơi vào trong tai Lý Linh Linh, nụ cười trên mặt cô ta chậm rãi trở nên cứng ngắc.
300 vạn?
Cô lấy đâu ra nhiều tiền như thế?
–
Sơ Tranh lái xe rời đi, có một con đường không biết xảy ra chuyện gì mà bị chặn lại, trên hướng dẫn là một mảnh hồng hồng vàng vàng.
Sơ Tranh đành phải đổi con đường khác.
Khi đi ngang qua đèn xanh đèn đỏ, Sơ Tranh thả chậm tốc độ xe, ai biết ven đường có một lão già, đang lung la lung lay đi về phía xe cô.
Sau đó…
Một người cưỡi xe đạp chạy phía trước cô bị ăn vạ!
Chiếc xe đạp kia là từ phía sau đột nhiên xông lên, dường như đang vội, mục tiêu của lão già kia là cô, không nghĩ tới lại đụng phải xe đạp.
Lão già và chủ nhân của xe đạp đồng thời ngã xuống đất.
“Ôi…”
Lão già nằm trên mặt đất rên rỉ, mặt mũi tràn đầy vẻ thống khổ, có lẽ là thật sự ngã đến xảy ra chuyện, dù sao vừa rồi tốc độ của xe đạp kia rất nhanh.
Chủ nhân của xe đạp là một thiếu niên, mặc áo hoodie màu trắng, quần thường màu đen, cách ăn mặc rất bình thường.
Tóc nhuộm mấy sợi màu lam, trên mặt xanh xanh tím tím, không biết trước đó từng bị ai đánh, nhưng vẫn có thể nhìn ra gương mặt kia rất đẹp trai.
Thiếu niên bò từ dưới đất dậy, đi đỡ lão già kia: “Ông không sao chứ?”
Lão già hất thiếu niên ra: “Ôi, cậu muốn đụng chết tôi sao? Eo của tôi…”
“Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý.” Thiếu niên thấp giọng nói xin lỗi.
“Cái gì mà không phải cố ý, bồi thường tiền!!” Giọng nói của lão già kia trung khí mười phần, tuyệt không giống như bị đụng xảy ra vấn đề.
Thiếu niên nhấp môi dưới, sờ sờ trên người, có một tờ một trăm, còn lại đều là rải rác năm tệ mười tệ: “Tôi chỉ có từng này…”
Lão già vừa kêu rên, vừa giận dữ mắng mỏ: “Cậu đuổi ăn mày à, cậu đụng tôi thành thế này, chút tiền ấy còn chưa đủ cho tôi đến bệnh viện kiểm tra!”
Sơ Tranh đẩy cửa xe ra bước xuống.
Con đường này không có người đi đường gì, Sơ Tranh quét mắt nhìn quanh một vòng, không phát hiện có camera, xe đi ngang qua ngược lại cũng có một ít, lúc này cũng có người dừng lại xem náo nhiệt.
Lão già túm lấy thiếu niên, há miệng liền đòi ba vạn.
Sơ Tranh vốn đang xem náo nhiệt, Vương Giả đột nhiên xuất hiện nhắc nhở cô làm việc tốt.
“…”
Nhóc đáng thương yếu ớt bất lực thật sự quá đáng thương.
Sơ Tranh vòng qua đám người này, đi đến ngân hàng đối diện lấy chút tiền, hỏi xin ngân hàng một cái túi nilon màu đen xách trở về.
Người vây xem càng nhiều, trong đám người có mấy người đang giúp lão già kia nói chuyện, rất có một bộ dáng nếu hôm nay thiếu niên kia không bồi thường tiền, thì sẽ không cho hắn đi.
Sơ Tranh xách túi nilon đi qua.
Thiếu niên bị người túm lấy, quần áo trên người đều bị lôi kéo đến dúm dó, bốn phía mồm năm miệng mười, không ngừng tuôn về phía hắn.
Sơ Tranh kéo mũ áo hoodie của thiếu niên, kéo hắn ra phía sau.
Mấy quần chúng “chính nghĩa” kia, cho là thiếu niên muốn chạy, theo bản năng muốn bắt hắn, Sơ Tranh dùng túi nilon đựng tiền đánh tới, mấy cánh tay đồng thời rụt về.
“Cô làm gì!”
Sơ Tranh nhìn về phía lão già nằm trên đất, không mặn không nhạt hỏi: “Muốn tiền?”
“Cái gì mà muốn tiền, đây là cậu ta phải bồi thường!” Có người giận dữ mắng: “Cậu ta đụng người trước, xem xem đụng người ta thành bộ dáng gì rồi kìa.”
Thiếu niên vừa rồi đột nhiên bị lôi ra, lúc này mới lấy lại tinh thần, tiến lên kéo ống tay áo Sơ Tranh: “Cái đó… Là lỗi của tôi…”