Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh quay người nhìn tổ ba người đằng sau.
Thịnh Diễm cúi đầu, ánh sáng của hậu trường mạ lên một bên sườn mặt hắn, hình dáng đường cong nhu hòa, lộ ra mấy phần ngoan ngoãn.
Sơ Tranh ngắm nhìn tóc rũ xuống của hắn, đầu ngón tay hơi ngứa, cuối cùng duỗi ma trảo ra xoa nhẹ hai lần, mềm mại lại trơn bóng…
Mềm, mềm mại…
Thịnh Diễm đột nhiên bị sờ đầu, kinh ngạc ngẩng đầu.
Đối đầu với gương mặt nghiêm túc của Sơ Tranh, hắn nhẹ nhàng chớp mắt, đáy mắt trong suốt tràn đầy hoang mang.
Sơ Tranh nghiêm mặt, chững chạc đàng hoàng nói: “Cố lên.”
Thịnh Diễm sửng sốt ba giây, từ từ cười lên: “Ừ.”
–
Lần tranh tài này, ban giám khảo hết thảy có sáu người, ba người trong đó là đại lão chuyên nghiệp trong vòng, ba người còn lại là ca sĩ đang hot.
Hoa Hòe lên sân trước bọn họ, điểm số còn rất cao, tạm thời xếp hạng thứ ba.
Chờ bọn Thịnh Diễm ra sân, đội ngũ tranh tài đều đã chuẩn bị kết thúc.
Đến đằng sau nếu như không thể xuất ra tác phẩm làm cho hai mắt người ta tỏa sáng, dưới tình huống thẩm mỹ của mọi người đều đã mệt nhọc, thì kỳ thật rất khó đạt được điểm số cao hơn phía trước.
Sơ Tranh khoanh hay tay đứng trong hậu trường nhìn màn hình, ánh đèn sân khấu tập trung trên người thiếu niên, khuôn mặt của hắn hơi mơ hồ, khi ánh đèn tản ra, khuôn mặt thiếu niên đột nhiên rõ ràng.
Thịnh Diễm đứng ở trên sân khấu, hoàn toàn không giống như bộ dáng tiểu bạch thỏ thường ngày của hắn, trên người hắn có rực rỡ, tự tin… Còn có sự yêu quý đối với âm nhạc, làm cả người hắn nhìn qua đều đang phát sáng.
“Có phải hắn bị nhân cách phân liệt không?”
Sơ Tranh hỏi Vương Giả.
【… Cô không thể ngóng trông thẻ người tốt của cô tốt một chút được à? 】
“…”
–
“Hoa Hòe!”
Hoa Hòe bị người gọi lại trên hành lang.
“Lương, Lương thiếu.” Hoa Hòe nhìn người đi tới, biểu cảm có vẻ hơi khó coi, chuyện lần trước, dẫn đến Lương thiếu ghi hận hắn ta, nếu không có Phương Quân, thì trận đấu ngày hôm nay hắn ta cũng được không tham gia.
“Cậu tham gia tiết mục à?” Trên mặt Lương thiếu đã không nhìn ra tức giận, thậm chí còn như anh em tốt vỗ bả vai Hoa Hòe.
Hoa Hòe không dám cứng đối cứng với Lương thiếu, thấp hèn cúi đầu: “Tham gia thi đấu… sao Lương thiếu lại ở đây?”
“Sát vách có một tiết mục, tôi đầu tư, tới xem một chút.”
Lương thiếu đầu tư vẫn luôn vì phụ nữ, Hoa Hòe cười theo.
“Vừa rồi hình như tôi trông thấy Mạnh Sơ Tranh kia…” Lương thiếu đè ép bả vai Hoa Hòe: “Cô ta ở đây làm gì? Tôi nghe nói cô ta đã từ chức ở công ty các cậu… Cô ta ngược lại là chạy nhanh.”
Nói đến phần sau Lương thiếu rõ ràng có chút nghiến răng nghiến lợi.
Hoa Hòe không nghĩ tới Lương thiếu nhìn thấy Sơ Tranh, con ngươi hắn ta khẽ chuyển: “Cô ta mang nghệ sĩ tới dự thi.”
Lương thiếu: “Cô ta không mang cậu nữa à?”
Hoa Hòe lắc đầu.
Lương thiếu giống như cảm thấy rất hứng thú: “Mang ai vậy, nói nghe một chút xem.”
Hoa Hòe biết lần trước Lương thiếu bị chọc tức, chắc chắn sẽ không bỏ qua như vậy. Thế là Hoa Hòe lập tức đem chuyện hắn ta biết, triệt để nói hết với Lương thiếu.
Hoa Hòe và Lương thiếu tách ra, trở lại hậu trường, hắn ta nhìn về phía Sơ Tranh bên kia một chút.
Mấy người cô mang đã xuống sân khấu, giọng ca chính kia đứng trước mặt cô, cô đang giơ tay sờ đầu hắn.
Đáy lòng Hoa Hòe giống như bị kim đâm một cái, cô gái kia vốn nên vây quanh mình…
–
Xếp hạng rất nhanh được đưa ra, Thịnh Diễm bọn họ xếp thứ bảy, so với hạng sáu kém hơn mấy phiếu.
Dù sao cũng là lần đầu tiên lên sân khấu lớn như thế, trạng thái có lẽ chưa điều chỉnh được tốt lắm, Sơ Tranh bảo bọn họ trở về chuẩn bị vòng thi đấu tiếp theo.
Vòng thứ 2 chia làm sáu đội ngũ, dựa theo xếp hạng vòng 1, từ hạng cuối cùng bắt đầu cử đội viên xuất chiến quyết đấu 1V1.
Vì đảm bảo công bằng, lấy phương thức rút thăm quyết định đối thủ.
Chế độ chấm điểm tương tự, thắng trực tiếp lên hạng, thua thì chờ đợi, đến đằng sau sẽ có thí sinh phục sinh thi đấu.
Thu vòng 2 xong, vòng thứ nhất cũng hoàn thành xong phần hậu kỳ, tiến vào giai đoạn truyền bá.
Bởi vì giá trị nhan sắc của Thịnh Diễm, gương mặt lọt vào trong thông báo tuyên truyền.
Trong lúc nhất thời đám dân mạng đều ồn ào muốn tư liệu của tiểu ca ca, nhưng mà bên tổ chức nghiêm ngặt giữ bí mật, đám dân mạng ồn ào nửa ngày, cũng không tìm ra được tin tức gì hữu dụng.
[ Đây là tranh tài ca nhạc, cũng không phải nhìn giá trị nhan sắc, nói không chừng hát khó nghe thì sao! ]
[ Tôi thế mà lại nhìn thấy Hoa Hòe! ]
[ Rốt cuộc Hòe Hòe cũng sắp phát hỏa sao?! ]
[ Tôi vẫn thích tiểu ca ca kia, thật sự quá đẹp. ]
[ XX nhà chúng tôi cũng đẹp, tìm hiểu một chút đi. ]
[ Hòe Hòe đẹp nhất, không tiếp nhận phản bác. ]
Mặc dù Hoa Hòe bị ngâm giấm thật lâu, nhưng vẫn có một vài fan nhan sắc, tăng thêm lộ mặt trong thông báo tuyên truyền, cũng không có bộ phận ca hát, cho nên gương mặt này của Hoa Hòe tương đối hút fan.
Sơ Tranh cảm thấy Hoa Hòe chính là đi sai giới rồi, hắn ta đến giới văn nghệ sát vách sẽ tốt biết bao nhiêu, không biết sao cứ khăng khăng chạy đến vòng âm nhạc lăn lộn.
“Các anh đăng kí Weibo chưa?”
Khúc Giang Tiêu đang nói chuyện với em gái, nghe thấy giọng nói của Sơ Tranh, ngẩng đầu lên: “Cần Weibo sao?”
Sơ Tranh nói: “Ừ, không có thì đăng kí một cái, nhớ kỹ xóa sạch sẽ lịch sử đen.” Cô cũng không muốn về sau có người móc ra lịch sử đen rồi lại phải làm quan hệ xã hội nửa ngày.
Mộ Sinh có, phía trên đăng linh tinh các thứ, nghe Sơ Tranh nói như vậy, nhanh chóng xóa sạch sẽ lịch sử đen.
“Anh thì sao?” Sơ Tranh hỏi Thịnh Diễm đang lau ghita bên cạnh.
“Tôi không có.” Thịnh Diễm nói.
Sơ Tranh bảo hắn đăng kí một cái, Thịnh Diễm “A” một tiếng, lấy điện thoại di động ra download Weibo đăng kí.
Mộ Sinh kêu to, hỏi: “Chờ một chút, tên chúng ta có phải nên lấy giống nhau không?”
“Không cần đâu.” Thịnh Diễm nói.
“Vì sao lại không cần, cậu không cảm thấy như thế rất có khí thế sao?”
“…” Thịnh Diễm yếu ớt: “Không cảm thấy.”
Thịnh Diễm đã nói không cần, Mộ Sinh cũng không cưỡng cầu, bản thân mình lấy một cái tên siêu dài “Mộ Sinh bảo bảo gọi Mộ Mộ”.
“Bà chủ, mau follow tôi.”
Sơ Tranh tìm ra cái tên đó, điểm follow, Mộ Sinh dường như không có ý định giấu diếm chuyện anh ta kết hôn, tin đầu tiên của Weibo chính là giấy chứng nhận kết hôn và ảnh chụp chung “tay” của một nhà ba người, vô cùng phách lối tuyên bố anh ta là hoa đã có chủ.
Sơ Tranh cũng không nói gì, lại nhấn follow Khúc Giang Tiêu.
Khúc Giang Tiêu đơn giản hơn nhiều, chỉ có cái tên Khúc Giang Tiêu này.
“Của anh?”
“Tôi còn chưa chuẩn bị xong.” Thịnh Diễm vẫn đang cúi đầu đăng kí, chờ đăng kí thành công, hắn ngẩng đầu: “Thật…”
Thịnh Diễm nhìn gương mặt gần trong gang tấc, cả kinh ngửa mặt về phía sau, cả người bộp một tiếng rơi xuống đất.
Sơ Tranh: “…”
Ta dọa người như vậy sao?
Tiếng ngã xuống gây nên Mộ Sinh và Khúc Giang Tiêu chú ý: “Tiểu Diễm cậu sao đấy?”
Thịnh Diễm vội vàng hấp tấp đứng lên: “Không, không sao.”
Hắn cách Sơ Tranh xa một chút, đưa di động cho cô nhìn, để cô tìm.
Chờ Sơ Tranh nhấn follow xong, Thịnh Diễm mới nhỏ giọng nói: “Cô… cách tôi gần như vậy làm gì?”
“Khoảng cách bình thường.” Sơ Tranh ra dấu khoảng cách giữa bọn họ.
Thế này mà gần hả?
Toán học của thẻ người tốt là ai dạy đấy!
“Vừa, vừa rồi…” Hai gò má Thịnh Diễm nóng hổi, ánh mắt quét loạn, nhưng không rơi vào trên người Sơ Tranh.
“Tôi nhìn xem có phải là anh không biết chữ không.” Sơ Tranh giơ tay sờ đầu hắn: “Cả nửa ngày cũng chưa chuẩn bị xong.”
Thịnh Diễm: “…”
Thịnh Diễm cảm giác đáy lòng bị người giội cho một chậu nước lạnh, hắn thu hồi di động, hơi phồng má, tiếp tục loay hoay ghita của hắn.