Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Lisa đem tư liệu của những người này, phân loại chỉnh lý một phần, giao cho Sơ Tranh.
“Studio không ký kết với người khác.”
Sơ Tranh nhìn cũng chưa từng nhìn.
Lisa không hiểu: “Sếp, vì sao?”
Lúc đầu không ký, cô ấy có thể hiểu được.
Bởi vì studio vừa cất bước, người ký kết tới cũng không có nhiều tinh lực đi nâng đỡ.
Nhưng bây giờ các bộ phận của studio cũng đã chiêu mộ đủ người, rất nhiều người căn bản chính là cầm tiền lương ở trong phòng làm việc chơi đấu địa chủ, rảnh đến sắp mọc nấm.
Bây giờ có người muốn ký kết, lựa chọn chút người có thiên phú ký, rất cần thiết cho sự phát triển của studio.
Sơ Tranh ngẩng đầu từ sau bàn công tác.
“Lisa.”
Lisa mạnh mẽ vang dội, người của studio đều sợ cô ấy.
Nhưng Lisa cũng sợ Sơ Tranh, thân thể cô ấy đứng nghiêm, rất cung kính kêu một tiếng: “Sếp.”
Đầu ngón tay Sơ Tranh đặt trên bàn làm việc, nhẹ nhàng gõ hai lần: “Studio này chỉ vì Thịnh Diễm mà phục vụ, hiểu chưa?”
Lisa: “???”
Không hiểu cho lắm.
Mặc dù cô ấy biết Sơ Tranh rất coi trọng tổ hợp mà bây giờ studio đang ký kết.
Và Lisa cũng từng nghe qua một chút khích lệ từ miệng các giáo viên phụ trách.
Chứng minh tổ hợp này có tiềm chất nổi tiếng.
Nhưng mà…
Cái gì gọi là chỉ vì Thịnh Diễm mà phục vụ?
Hai thành viên khác của Fireworks đâu?
Sơ Tranh cũng không có ý giải thích, bảo Lisa ra ngoài trước, tự thân lý giải đi.
–
“Nghe nói gần đây có sát thủ gây án liên hoàn, chuyên môn giết phụ nữ độc thân.”
“Tin trên Weibo kia sao? Tôi cũng nhìn thấy, chuyện này cũng thật đáng sợ, bây giờ về nhà cũng rất sợ hãi.”
“Không phải tội phạm giết người đâu, sao tôi nghe nói chỉ là cướp tiền cướp sắc?”
“A…”
Sơ Tranh đi ngang qua phòng giải khát nghe thấy một đám con gái trò chuyện bát quái.
“Bà chủ? Ngài… Ngài đứng ở đây làm gì?”
Một nhân viên cầm ly chuẩn bị vào phòng giải khát, vừa đi tới đã nhìn thấy Sơ Tranh đứng ở đây, sợ hãi đến mức xém rớt cả ly.
“Không có việc gì.”
Sơ Tranh mặt không đổi sắc rời đi.
Trở lại văn phòng, cô lấy điện thoại ra tìm kiếm.
Lúc chiều, toàn bộ nữ của studio đều có thể tan tầm sớm.
Nhân viên: “???”
Trước đó năm giờ tan tầm bọn họ đã cảm thấy đủ sớm, bây giờ lại còn sớm đến ba giờ?
Studio này sớm muốn gì cũng sập tiệm cho coi!!
“Bà chủ, dựa vào cái gì mà các cô ấy tan tầm trước chúng tôi!” Có nhân viên nam không phục.
“Dựa vào tiền lương của anh cao hơn bọn họ.”
“…”
Nhân viên không phục cấp tốc hành quân lặng lẽ, yên lặng về nơi làm việc của mình.
Kỳ thật đại bộ phận nhân viên, trừ khi Thịnh Diễm bọn họ cần, sẽ bận bịu một đoạn thời gian, thời gian khác đều là cá muối.
Bà chủ cũng mặc kệ bọn họ, chỉ cần bạn đừng phá studio đi, thì bạn cầm đầu studio làm heo, cô cũng sẽ không nhíu mày.
A!
Điểm quan trọng nhất —- — — ngày có công việc, nếu như không làm tốt, dẫn đến tổ hợp Fireworks có tổn thất gì, vậy cơ bản chính là nên thu dọn đồ đạc xéo đi.
Có công việc tốt như vậy, không ai nguyện ý xéo đi, cho nên khi mọi người làm việc, đều sẽ xuất ra 300% nghiêm túc.
Sơ Tranh ngồi ở trong phòng làm việc, nhìn người bên ngoài rời đi.
Ngón tay cô gõ mặt bàn, kết quả nửa ngày cũng không nghe thấy một tiếng nhắc nhở có thẻ cảm ơn của Vương Giả.
Kiểu quái gì đây!!
Cho mấy người tan tầm sớm như vậy, mà cũng không thèm cảm ơn lấy một tiếng sao?
Sơ Tranh đạp bàn mấy cước, nhưng vẫn không ai cho cô thẻ cảm ơn như cũ.
Quá phận!
Sơ Tranh co lại trong ghế giám đốc, bầu trời trên đỉnh đầu u ám, toàn thân đều lộ ra áp suất thấp.
–
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một tiếng, tiêu hết một triệu. 】
Sơ Tranh ngồi từ trên giường dậy, im ắng nhìn trần nhà, hoài nghi mình nghe lầm.
【 Tiểu tỷ tỷ, không nghe lầm nha! 】 Vương Giả cười trên nỗi đau của người khác.
Sơ Tranh: “???”
Vương bát đản bây giờ đều không phát loại nhiệm vụ đơn giản thô bạo không có nội hàm này nữa, hôm nay bị động kinh sao?
【 Tiểu tỷ tỷ, cô chỉ có một tiếng, thời gian rất cấp bách nha, hết giờ không hoàn thành sẽ gấp đôi nha! 】
Sơ Tranh: “!!”
Ta XXX!
Bây giờ trời vừa rạng sáng!
Trời vừa rạng sáng ta đi đâu đi tiêu hết một triệu!
Sơ Tranh cấp tốc xuống giường, túm lấy điện thoại di động và thẻ đi ra ngoài, vừa điên cuồng nhấn nút thang máy vừa mắng Vương Giả.
Thời gian này cửa của tất cả cửa hàng đều đóng chặt, chỉ có mấy cửa hàng nhỏ kinh doanh 24 giờ, trên đường cũng không có mấy chiếc xe.
Sơ Tranh đột nhiên nhớ tới bát quái trước đó nghe thấy ở công ty.
Sẽ không phải là bởi vì tội phạm giết người trên tin tức kia chứ?
Ý nghĩ này của Sơ Tranh vừa hiện lên, giao lộ phía trước đột nhiên có một người phụ nữ lao ra.
Cô ta cũng không nhìn đường, chạy thẳng về phía đường cái đối diện.
Sơ Tranh phanh xe kịp thời, khó khăn lắm mới dừng ở trước mặt người kia.
“Cứu mạng… Cứu mạng!” Người phụ nữ kia đột nhiên bổ nhào vào trước xe cô, điên cuồng đập trước mui xe: “Mau cứu tôi, có biến thái.”
Giọng của người phụ nữ kia tràn ngập hoảng sợ, cô ta vòng qua xe, đến vị trí kế bên ghế lái.
Mượn tia sáng, Sơ Tranh thấy rõ người phụ nữ trước mặt, trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy hoảng sợ, trên thân chỉ mặc một bộ váy liền áo, có một nửa còn bị kéo hỏng, treo ở trên cánh tay.
Sơ Tranh hạ cửa sổ xe xuống: “Biến thái ở đâu?”
“Bên kia, bên kia…” Người phụ nữ chỉ về phương hướng cô ta chạy tới, trong giọng nói tràn đầy run rẩy: “Hắn đuổi tới, xin cô hãy cho tôi lên xe…”
Sơ Tranh nhìn về phía người phụ nữ kia chỉ, mơ hồ trông thấy người, đang đi từ bên kia tới.
Nhưng người kia không dám lên trước, ẩn trong bóng tối gần đó, Sơ Tranh chỉ nhìn thấy một hình dáng.
Sơ Tranh cho người phụ nữ kia lên xe, người phụ nữ thiên ân vạn tạ, nhờ Sơ Tranh mang cô ta đi báo án.
Sơ Tranh dừng xe lại, trực tiếp đẩy cửa xe ra xuống dưới.
“Cô… cô làm gì?” Giọng nói của người phụ nữ kia phát run: “Cô đừng xuống, trong tay tên biến thái kia có dao…”
Sơ Tranh rút chìa khóa xe ra, trực tiếp đóng cửa xe, khóa trái.
Người phụ nữ ở đằng sau lo lắng đập cửa sổ xe, giọng nói mơ hồ từ bên trong truyền tới.
Sơ Tranh đi vào trong bóng tối bên kia, người đứng trong bóng đêm, dường như không nghĩ tới Sơ Tranh sẽ xuống xe, gã chần chờ tại chỗ một chút, quả quyết quay người chạy.
–
Mười phút sau.
Sơ Tranh kéo gã đàn ông kia về, bộ dáng như đang kéo con chó chết.
Lúc này nếu có xe đi ngang qua, tuyệt đối sẽ cho rằng đây là hiện trường án mạng.
Sơ Tranh ném người kia vào trong xe.
Gã đàn ông đã ngất đi, mặt mũi bầm dập, vô cùng thảm liệt.
Sơ Tranh quay đầu nhìn người phụ nữ ngồi ở vị trí kế bên ghế lái một chút, phi thường đại lão nói: “Không sao.”
Sơ Tranh chờ thẻ cảm ơn của người phụ nữ kia, nhưng chờ nửa ngày, cũng không có động tĩnh gì.
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Cô không cảm ơn tôi?”
Thanh âm kia lạnh như hàn sơn băng tuyết, không có nửa điểm chập trùng, nghe được làm lòng người cũng bốc lên hơi lạnh theo.
Cơn ớn lạnh luồn từ lòng bàn chân người phụ nữ, bay thẳng lên trán.
Chỉ cảm thấy cô gái trước mặt, càng giống biến thái hơn.
Cô ta túm lấy quần áo của mình, sợ hãi đến run rẩy, lắp bắp nói: “Cảm ơn… Cảm ơn.”
Mặc dù người phụ nữ nói cảm ơn, nhưng Sơ Tranh cũng không nhận được thẻ cảm ơn.
Có ý gì?
Còn không thành tâm như vậy nữa??
Mấy người các ngươi sao đều thích khẩu thị tâm phi thế chứ! Tín nhiệm giữa người với người đâu!