Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Người bán cá rất nhanh khuất phục, cầm vàng rồi chuồn nhanh như bôi mỡ dưới chân.
Sơ Tranh mang theo cá, dưới ánh nhìn chăm chú của đám người trong chợ, rêu rao rời đi.
Cô thả hết những con cá khác, chỉ giữ lại con gọi cô là người quái dị thôi.
“Nàng là người tốt, không ăn chúng ta.”
“Không nghĩ tới ngươi nhìn qua hơi dữ, nhưng lại tốt như vậy, cám ơn ngươi.”
“Cám ơn ngươi.”
Một đám cá nói lời cảm ơn với Sơ Tranh, nhưng đến một tấm thẻ cảm ơn Sơ Tranh cũng không lấy được.
Mỉm cười. jpg
Sơ Tranh đột nhiên thả ngân tuyến ra, bắt đám cá kia về.
Cá: “???”
Trên đường trở về, Sơ Tranh thuận tiện mua cái nồi, bỏ cá vào bên trong.
Cá: “???”
–
Một đám cá ở trong nồi líu ríu, có thể so với chợ bán thức ăn.
“Người quái dị ngươi muốn làm gì!”
“Ăn cá.” Sơ Tranh nghiêm mặt đổ nước vào nồi: “Không thể lãng phí.”
Cá khác bị dọa đến run lẩy bẩy, co lại một góc.
“Ngươi…” Cá kia cố gắng dùng vây cá bám lấy mép nồi: “Lần trước là ta nhắc nhở ngươi, sao ngươi có thể làm vậy với ta!”
“Ta làm gì ngươi?” Sơ Tranh đúng lý hợp tình: “Ngươi là do ta dùng tiền mua về, ta muốn xử trí như thế nào thì xử trí thế ấy.”
“Ngươi ngươi ngươi ngươi…”
Cá tức giận tới mức quẫy đuôi, bọt nước vẩy từ trong nồi ra.
Sơ Tranh ở bên cạnh lật ra cái “nắp nồi”, trực tiếp đậy lên trên.
Cá kia kêu to: “Đừng ăn chúng ta, ta cho ngươi biết một bí mật!”
Tay Sơ Tranh ngừng lại: “Ngươi có thể có bí mật gì?”
Cá vỗ “bộ ngực” mình: “Ta đây am hiểu đáy biển…”
“Nơi ngươi ở gọi là sông.” Ngươi từng nhìn thấy biển rồi sao?
“…” Cá tức giận đến mức vây đuôi đập thẳng vào mặt nước: “Người quái dị ngươi có thể đừng cắt ngang lời ta nói được không?”
Sơ Tranh “bang” một tiếng đóng nắp nồi.
“A a a, đừng, ta sai rồi!”
Hơn nửa ngày cá mới có thể nói thông suốt thêm một lần nữa: “Ta nói cho ngươi biết một bí mật, ngươi thả hết chúng ta ra.”
“Vậy phải xem bí mật này của ngươi có đáng giá như vậy không đã.”
“Hừ, đương nhiên đáng giá.” Cá cực kỳ tự tin: “Ngươi đồng ý không?”
Sơ Tranh không dễ lừa gạt như vậy: “Ngươi nói trước đi.”
Cá cũng không ngốc: “Ngươi đồng ý trước đi.”
Nhưng coi như nó không ngốc, cũng không có bất cứ lực uy hiếp gì, Sơ Tranh làm bộ muốn đóng nắp nồi: “Không nói thì thôi.”
Ta còn lười nói chuyện với một con cá như mi, một nồi nấu sạch.
“… Nói, nói nói!!”
Mắt cá đã sắp bị nó trừng đến rớt ra ngoài, tâm địa của người quái dị rất ngoan độc!
“Nói.”
Cá ngẩng đầu: “Ta biết trong sông có một nơi thuyền đắm, bên trong có rất nhiều bảo bối, đủ cho ngươi… Ai ai ai ta còn chưa nói xong, sao ngươi lại muốn đóng nữa!! Dừng tay!!”
Sơ Tranh mặt không cảm xúc ấn lấy nắp nồi.
Bây giờ cá đều ma quỷ như thế sao!
Ta thiếu tiền sao?
Ta thiếu bảo bối sao?
Sơ Tranh nhốt một đám “ma quỷ” trong nồi, đang chuẩn bị đưa bọn nó tới hậu viện, rèm cửa đột nhiên bị người xốc lên.
“Chủ quán…”
Tâm tình Sơ Tranh đang phiền, hung đến một nhóm: “Không bán, cút!”
“…”
Người tiến vào trầm mặc một chút, nhưng cũng không rời đi.
Sơ Tranh quay đầu nhìn sang, bên kia có một nam tử đứng đấy, một thân huyền y, trường thân ngọc lập, dung mạo như ngọc, kinh diễm tuyệt trần.
Huyền y phiêu dật, phía trên vẽ một loại đồ đằng nào đó, dùng ám tuyến, xen lẫn quấn quanh, chập trùng trùng điệp, có biến mất tại chỗ nếp gấp, cũng không thể nhìn ra là cái gì.
Tóc đen buộc lên một nửa, dùng phát quan cố định lại. Một nửa khác thì tùy ý tán sau ót, mềm mại hiện ra sáng bóng nhàn nhạt, dài đến thắt lưng.
Hắn đứng ở đó, thật sự có một loại cảm giác bồng tất sinh huy*.
(*Bồng tất sinh huy (蓬荜生辉) nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo), thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa; rồng đến nhà tôm; quý khách đến nhà; thật là vinh hạnh…)
Sơ Tranh: Loại người này nếu đặt trên TV, chỉ thiếu viết lên mặt mấy chữ to “ta là nhân vật chủ yếu, sắp ăn vạ phát động kịch bản” nữa thôi.
Nhìn cách ăn mặc này, khí chất này…
Chậc chậc!
Tầm mắt nam tử buông xuống, ánh mắt cũng không dừng lại trên người cô, mà là đặt trên cái nồi cô nhốt cá kia.
Nam tử lần nữa lên tiếng: “Mở tiệm làm ăn, vì sao không bán?”
Tiếng như châu ngọc rơi xuống mâm, thanh thúy sạch sẽ, nghe thấy cũng là một loại hưởng thụ.
Sơ Tranh dựa vào quầy hàng trong tiệm, giống như dò xét hàng hóa, dùng ánh mắt lạnh như băng, tùy ý nhìn hắn: “Không bán chính là không bán, ngươi quản ta vì sao không bán nữa à.”
Ta có tiền thiêu đến hoảng, chỉ thích mở cửa hàng ra để lỗ vốn chơi không được sao?
“Ta nhất định phải mua thì sao?”
“Vậy thì phải xem ngươi có bản lĩnh không đã.” Đang lúc tâm tình không tốt lắm, có người đưa tới cửa để bị đánh, ngu sao mà không đánh.
“Vậy à, thế thì thôi vậy.”
Nam nhân đẩy rèm ra, quay người rời đi.
Sơ Tranh: “???”
Ngươi còn không thèm khiêu khích thêm hai câu sao?
【 Nhiệm vụ ẩn: Mời thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Tuyên Ảnh, cứu vớt thẻ người tốt hắc hóa. 】
【 Nhắc nhở hữu nghị: Tuyên Ảnh chính là người tiểu tỷ tỷ vừa đuổi đi kia nha. 】
Sơ Tranh: “…”
Vương bát đản mi giỏi!!
Đuổi cũng đã đuổi, ta còn có thể đuổi theo ra sao?
Đó là không có khả năng!!
Đại lão không cần sĩ diện sao?
Cũng đã hắc hóa, hẳn là rất an toàn, không sợ!
Sơ Tranh nghĩ như vậy, trong nháy mắt liền bình tĩnh ôm lấy nồi, đi ra hậu viện.
Cô cũng không nấu cá thật, chỉ đổ cá vào trong hồ cá vốn đã tồn tại trong hậu viện.
Sơ Tranh nghe được từ trong đám cá líu ríu, biết con cá luôn luôn mắng cô là “người quái dị” kia tên là “Cẩm Lý”.
Không nghe lầm, chính là Cẩm Lý.
Bản thể của nó chính là cá chép gấm…
Sơ Tranh đối với thứ đồ chơi đen thui này, thật sự là không cách nào ghép nó lên cá chép gấm xinh đẹp màu sắc diễm lệ.
Cá chép gấm phát đen còn có thể có vận may sao?
Giới tính tạm thời không biết, tiếng nói của nó cũng không nghe ra được, nói chuyện nhỏ giọng một chút thì giống như một cô nương, nói chuyện lớn tiếng chút lại giống nam hài.
Đại khái là loài lưỡng tính đi.
【…】 Thần con mẹ nhà nó loài lưỡng tính.
Mặc dù Sơ Tranh không nấu bọn nó, nhưng mỗi ngày đều vớt một con cá ra, tức giận đến mức Cẩm Lý cả ngày ở đó mắng cô là người quái dị.
Vì sao lại làm thế?
A, thuần túy là vì nhàm chán.
Ai bảo nó mắng mình là người quái dị.
Cẩm Lý mắt thấy đồng bạn ở cùng nó càng ngày càng ít, nghĩ đến đồng bạn của mình bị người cho vào nồi nấu chiên hầm các kiểu, Cẩm Lý càng ngày càng hoảng.
Vào lần mò cá không biết là thứ mấy của Sơ Tranh, Cẩm Lý không còn mắng cô nữa, bảo hộ các đồng bạn của mình ra phía sau: “Ta lại nói cho ngươi biết một sự kiện.”
“Kho báu thì thôi, ta không cần.”
“Không phải kho báu, có liên quan đến Hà Thần.”
Sơ Tranh có chút hứng thú, dựa vào hồ cá: “Ồ?”
“Hà Thần kia, không phải ở trong con sông này của chúng ta.” Cẩm Lý nói: “Hắn đột nhiên xuất hiện, nhưng trên người hắn có thần ấn của Hà Thần.”
Chuyện này Sơ Tranh đã từng nghe qua từ chỗ Lang Sa.
“Còn gì nữa không?”
Cẩm Lý tiếp tục nói: “Hàng năm hắn đều muốn một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, là vì tu luyện một loại pháp thuật tà ác nào đó, những cô nương kia đều chết hết.”
Hà Thần đối với sinh vật dưới đáy sông, đặc biệt là loại không hề có một chút lực sát thương gì như Cẩm Lý, ngược lại không có nhiều đề phòng.
Đối với Hà Thần mà nói, bọn nó chỉ là một đám sâu kiến tiện tay là có thể nghiền chết.
Loại cá chưa thành tinh này, không ai có thể nghe hiểu được…
Sơ Tranh hô ngừng: “Chờ một chút, ngươi chưa thành tinh, sao ta có thể nghe hiểu ngươi đang nói gì?”
Cẩm Lý đảo mắt cá chết: “Ta làm sao biết, chắc là thiên phú dị bẩm của ngươi thôi.”