Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ngu Liên bị một câu của Sơ Tranh làm nghẹn lại, cảm ơn nàng? Mình không đưa nàng ra thiên đao vạn quả là đã tốt lắm rồi!!
Sơ Tranh hờ hững nói: “Đây cũng không phải lý do ngươi cướp cửa hàng của ta.”
Ngu Liên: “Tiệm thuốc là Hà Thần đại nhân để ta xem bệnh miễn phí cho bách tính…”
Sơ Tranh cắt đứt lời ả: “Nhưng nó là của ta, ngươi chính là cướp.”
Ngươi không thể bởi vì đột nhiên trở nên dễ nhìn, liền bắt đầu làm loại chuyện này được!
Ngu Liên: “…”
Tiệm thuốc của toàn Hàn Giang Thành đều là của cô, Hà Thần bảo ả xem bệnh cho bách tính Hàn Giang Thành, cô vừa vặn biến mất không thấy đâu, nên ả thuận lý thành chương tiếp nhận những tiệm thuốc này.
Bây giờ lại bị cô chụp cho chữ cướp.
Đáy lòng Ngu Liên tức giận, mày liễu dựng lên, trong thanh âm mềm mại tràn đầy oán độc: “Cha ta nuôi ngươi vốn chính là vì để cho ngươi thay ta, ngươi lại ác độc hại ta như thế.”
Tuyệt vọng ngay lúc đó, chỉ có Ngu Liên tự biết.
Sơ Tranh hơi nhấc mí mắt lên, nhìn ra Ngu Liên phía ngoài: “Cho nên ta phải chịu đựng lấy?”
“Ngươi ăn của nhà ta, dùng của nhà ta, chẳng lẽ không phải nên làm sao?”
“Khi cha ngươi nuôi ta, đã từng hỏi ta, có nguyện ý thay ngươi đi chịu chết không?” Sơ Tranh ngữ điệu nhẹ nhàng.
Ngu Liên vẫn dùng luận điệu của thiên kim tiểu thư cao cao tại thượng: “Cho ngươi một miếng cơm ăn chính là ân đức tối cao, ngươi còn đòi hỏi, ngươi có tư cách gì mà đòi hỏi? Nếu không phải cha ta, ngươi chết như thế nào cũng không biết.”
Sơ Tranh im lặng, không hổ là cha con, lời nói cũng không khác nhau là mấy.
Ngu Liên đột nhiên cười lên: “Nhưng cũng không sao, bây giờ ngươi sẽ phải trả giá đắt vì những gì ngươi từng làm.”
“Chỉ bằng ngươi?”
Cô nương dựa vào quầy hàng mặt mày lãnh đạm, ánh mắt bình tĩnh, cảm giác kia, tựa như đang xem thường ả.
Đương nhiên Sơ Tranh cũng không có ý tứ kia, cô chỉ là đơn thuần và tự tin cảm thấy, Ngu Liên không phải là đối thủ của mình.
Hà Thần tới, có lẽ còn có thể chống đỡ một hồi.
Nhưng mà Ngu Liên lại cảm thấy Sơ Tranh đang nhục nhã ả, tay áo dài mỹ nhân vung lên, khí lãng hình thành vòng cung hình bán nguyệt trong không khí, lướt gấp về phía Sơ Tranh bên kia.
Đáy lòng Sơ Tranh hơi kinh ngạc, Ngu Liên không phải phàm nhân sao?
Sao lại biết pháp thuật rồi?
Lần này xuống biển… A, không đúng, xuống sông, liền thoát thai hoán cốt rồi à?
Ta xuống sông sao lại không có đãi ngộ như vậy?
Ầm ——
Vòng cung hình bán nguyệt đụng vào quầy hàng, quầy hàng làm bằng gỗ chia năm xẻ bảy, cô nương trong quầy, tùy ý nâng tay, vòng cung hình bán nguyệt lập tức không còn cách nào tiến lên nửa tấc.
Đầu ngón tay Sơ Tranh điểm trong không khí một chút, vòng cung hình bán nguyệt đột nhiên bắn ngược trở về.
Con ngươi Ngu Liên hơi co rụt lại, cả người vội vàng tránh ra phía sau, vòng cung hình bán nguyệt sát qua cánh tay ả, đảo qua cánh cửa, cả cánh cửa ầm ầm sụp đổ.
Ngu Liên che lấy cánh tay bị vòng cung hình bán nguyệt sát qua, không thể tin nhìn về phía Sơ Tranh: “Ngươi… Ngươi cũng biết pháp thuật!”
“Không biết.” Sơ Tranh vô cùng thành khẩn: “Ta chỉ là một phàm nhân.” Thứ như pháp thuật này ta đương nhiên… không biết!
“Làm sao có thể!” Ngu Liên cất cao âm điệu, đôi mắt đẹp trợn tròn: “Nếu ngươi là phàm nhân, sao có thể ngăn cản được công kích của ta!!”
“Chứng minh ngươi đánh không thắng ta, ngươi có muốn trở về tìm Hà Thần tới không?” Sơ Tranh thật lòng đề nghị ả.
Pháp thuật của Ngu Liên là Hà Thần cho, hù dọa bách tính bình thường, diễu võ giương oai thì được.
Nhưng nếu thật sự đánh nhau, Ngu Liên chắc chắn không có mấy phần bản lĩnh.
Lần trước Ngu Liên trực tiếp ngất đi, căn bản không nhìn thấy Sơ Tranh động thủ, cho nên ả không biết năng lực của Sơ Tranh.
Cho nên hôm nay ả mới dám ỷ vào mình có pháp thuật mà tới.
Ngu Liên nắm chặt quyền, động thủ cũng không được, lui cũng không xong.
Thật lâu sau Ngu Liên hừ lạnh một tiếng: “Có bản lĩnh thì ngươi chờ ở đây đi.”
Ngu Liên lắc lắc bờ eo thon rời đi, Sơ Tranh nghe thấy ả ra lệnh cho người bao vây nơi này.
–
Hà Thần ở tại Ngu phủ, gã cũng không thường xuyên xuất hiện, đại đa số thời gian đều ở trong tiểu viện độc lập mà Ngu Phủ chuẩn bị cho gã.
“Liên nhi, chuyện gì, con vội vội vàng vàng như thế…”
Ngu Liên vừa vào cửa phủ liền bị Ngu lão gia gọi lại.
“Cha, con tìm Hà Thần đại nhân có việc gấp, lát nữa nói với cha sau.”
Ngu Liên không có thời gian giải thích với Ngu lão gia, ả cấp tốc đi qua phía tiểu viện.
Ngu Liên không dám trực tiếp đi vào, gõ cửa trước, thanh âm cũng thả xuống ôn nhu hơn: “Hà Thần đại nhân.”
Đứng yên một lát, bên trong cửa truyền ra một giọng nói.
“Chuyện gì.”
Ngu Liên vội vàng nói: “Hà Thần đại nhân, Sơ Tranh kia hôm nay trở về thành, ở ngay trong tiệm thuốc của nàng.”
Kẹt kẹt ——
Cửa phòng mở ra, Hà Thần xuất hiện ở cửa ra vào.
“Ồ?” Hà Thần cười lạnh: “Nàng còn dám xuất hiện.”
Ngu Liên cẩn thận từng li từng tí: “Hà Thần đại nhân có muốn đi xem trước không?”
Hà Thần đương nhiên muốn đi, tòa cung điện kia còn ở trong tay cô… Nhưng mà, Hà Thần cũng kiêng kị nữ tử kia.
Đến nay gã vẫn nghĩ mãi mà không rõ, một kẻ phàm nhân như cô, vì sao có thể giao thủ với mình.
Còn có nam nhân ở cùng với cô kia…
“Một mình nàng?”
“Phải.”
Nàng không ở một người, còn có thể ở cùng ai?
Dưới lợi ích điều khiển, cuối cùng Hà Thần trầm giọng nói: “Đi.”
Ngu Liên vui mừng trong bụng, trong lòng ả, Hà Thần lợi hại như vậy, nhất định có thể giáo huấn cô, đến lúc đó ả lại nói Hà Thần đưa cô cho mình.
Rồi từ từ tra tấn cô…
Ngu Liên nghĩ hay lắm, nhưng hiện thực lại rất tàn khốc.
Hà Thần mang người đuổi tới bên ngoài tiệm thuốc, gã nhìn chằm chằm màn cửa rủ xuống, phía trên thêu lên một chữ thuốc, trong không khí dường như cũng quanh quẩn một cỗ mùi thuốc.
Hà Thần cong ngón tay búng ra, màn cửa rơi xuống, tràng cảnh bên trong tiệm thuốc thình lình hiện ra rõ ràng.
Nhưng mà Hà Thần bỗng nhiên lui lại một bước.
Chính giữa tiệm thuốc rõ ràng có một nam tử đang ngồi, huyền y chạm đất, đang chậm rãi pha trà, tư thái ưu nhã tự phụ không nói ra được.
“Không phải nói chỉ có một mình nàng sao.” Sắc mặt Hà Thần khó coi.
Ngu Liên nhìn nam tử kia đến có chút xuất thần, cảm thụ được lệ khí trên thân Hà Thần, ả mới hồi phục lại tinh thần, cúi đầu xuống: “Vâng… vừa rồi khi ta đến, chỉ có một mình nàng.”
Nam tử này là ai?
Sao lại đẹp như thế…
Ngu Liên cảm giác nhịp tim mình cũng đang gia tốc, ả chưa từng thấy người nào đẹp như vậy.
“Đi.”
“Hà Thần đại nhân?” Ngu Liên có chút kinh ngạc, còn chưa làm gì cả, mà đã đi?
Hà Thần lại không có ý định giải thích với ả, cực nhanh xoay người rời đi.
Ngu Liên không cam tâm, ả nhìn vào trong tiệm thuốc, nam tử kia sừng sững bất động ngồi ở chỗ đó, đẹp đến mức làm cho tim người ta đập nhanh.
Ngu Liên không dám ở lại lâu, đuổi theo Hà Thần rời đi.
Tuyên Ảnh ngước mắt nhìn ra phía ngoài, nhìn bóng lưng Hà Thần rời đi, con ngươi hơi nheo lại.
“Đi rồi?”
Tuyên Ảnh thu tầm mắt lại, giống như lần gặp mặt trước đó, đặt một ly trà ở đối diện: “Ừ, đi rồi.”
Tiểu cô nương ngồi xuống đối diện, nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch: “Nhát gan như vậy, cũng không dám vào.”
“Uống trà không phải uống như thế.” Tuyên Ảnh cũng không đáp lại câu nói kia của cô, ngược lại bắt đầu dạy cô cách làm sao để uống trà.
“Ta muốn thế nào thì uống thế ấy!” Sơ Tranh không kiên nhẫn, tự mình xách ấm trà châm trà, lần nữa hào sảng uống một hơi cạn sạch.
“…”
Tuyên Ảnh lắc đầu, tự mình chậm rãi uống trà.
Đầu ngón tay hắn khẽ động, màn cửa rơi trên mặt đất tự động phủ lên, ngăn trở ánh sáng trút vào, cũng ngăn trở những ánh mắt thăm dò kia.