Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tuyên Ảnh tiêu hóa tin tức Sơ Tranh nói cho hắn nghe.
Trong đầu hiện lên mấy hình ảnh vụn vặt.
“Tuyên Ảnh, thật xin lỗi, chúng ta cũng là vì tộc nhân, Thần tộc không thể tiếp tục tổn thất nữa, ngươi… Ngươi là thần Mộc, ngươi không nằm trong pháp tắc thiên địa, chỉ có ngươi có thể làm cho Thần Điện tránh né pháp tắc thiên địa.”
Ký ức không ngừng hiện lên trong đầu Tuyên Ảnh, những ký ức bị hắn lãng quên kia, lúc này đều đang thức tỉnh, từ vụn vặt xen kẽ ăn khớp nhau thành trí nhớ đầy đủ.
Làm thần Mộc tồn tại khi khai thiên lập địa, hắn là đặc biệt.
Không bị pháp tắc thiên địa ước thúc, cho nên người của Thần tộc, muốn hắn dung hợp vào Thông Thiên Thần Điện, như thế mới có thể bảo đảm Thông Thiên Thần Điện cũng sẽ không bị phát hiện.
Nhưng không có ai hỏi qua ý kiến của hắn.
Cũng giống như Bạch Long, không ai hỏi qua ý kiến của Bạch Long.
Bọn họ luôn nói đều là vì tộc nhân, cảm thấy những hi sinh này là tất yếu.
Cho nên sau khi hắn bắt Bạch Long về, hắn cũng nối bước theo Bạch Long.
Nhưng hắn may mắn hơn Bạch Long, bởi vì hắn là thần Mộc, lực sinh mệnh ương ngạnh, cho dù mất đi trái tim, cũng có thể sống sót.
Nhưng mất đi trái tim, cũng mất đi rất nhiều ký ức.
Tuy vậy hắn vẫn nhớ mình có oán hận với Thần tộc.
Trước kia không biết nguyên nhân cụ thể.
Bây giờ đại khái hắn đã biết.
Không hỏi ý kiến của hắn, tự tiện quyết định kết cục của hắn.
Hắn không phải một vật thể, hắn có tư tưởng của mình, là một cá thể độc lập.
Nếu như bọn họ nói với mình một cách đàng hoàng, hắn cũng không nhất định sẽ cự tuyệt, chỉ là bỏ đi một bộ phận của thân thể.
Nhưng bọn họ không nên không hỏi ý kiến của hắn, đã vụng trộm xuống tay với hắn.
Có lẽ là bởi vì Bạch Long chạy trốn, làm bọn họ cảm thấy hắn cũng sẽ không đồng ý… Cho nên mới áp dụng phương thức như vậy.
Tuyên Ảnh cảm thấy có chút buồn cười.
“Tuyên Ảnh?”
Tuyên Ảnh nghe thấy giọng nói của Sơ Tranh, hắn lui ra khỏi ký ức, thanh âm hơi khàn: “Ta không sao.”
“Chàng nhớ lại gì rồi à?”
“… Ừ.”
Tuyên Ảnh thở ra một hơi: “Nhưng cũng không quan trọng, Thần giới đã mất, nhớ lại cũng vô dụng.”
Thù hận hắn nhớ lâu như vậy, kết quả chỉ là mong muốn đơn phương của mình.
Thần giới đã sớm biến mất ngay khi đưa Thông Thiên Thần Điện xuống hạ giới rồi.
Chư Thần ấn lúc trước bọn họ trông thấy, là tất cả những người tham dự chuyện này, cho nên phía trên không chỉ có Thần tộc, mà còn có Yêu tộc.
Hình ảnh lưu lại ở đó, đều thuộc về những người đó.
Sơ Tranh không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nắm chặt tay hắn.
“Ta không sao.” Tuyên Ảnh hơi hơi cúi đầu, lông mi chiếu ra một cái bóng nhỏ ở dưới mí mắt hắn: “Bây giờ ta có nàng.”
“Ta vẫn luôn ở đây.”
Tuyên Ảnh ngước mắt, đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, vô thanh vô tức đối mặt, khiến cho cái sơn động âm u này, dường như cũng có thêm mấy phần ấm áp.
Hà Thần: “…” Có phải hai người các ngươi coi ta là người tàng hình không? Còn có rốt cuộc các ngươi đang nói gì thế?
–
Tuyên Ảnh nhìn về phía hào quang truyền tới, suy tư nói: “Thân thể này của nàng có xương độc, trở lại thân thể của mình, có lẽ xương độc sẽ biến mất.”
Sơ Tranh không lạc quan như Tuyên Ảnh: “Vậy lỡ như không thì sao? Đây chính là một cỗ thần thể.”
Xương độc đối với nhân loại chỉ tạo thành cảm giác thiêu đốt, trừ cái đó ra thì không có ảnh hưởng gì khác nữa.
Nhưng đối với Thần thì không giống.
Ai biết cô trở lại thân thể kia, xương độc có thể đi theo qua hay không?
Tuyên Ảnh: “…”
Sơ Tranh không muốn về cỗ thân thể kia, gánh vác những trách nhiệm loạn thất bát tao kia, cô túm lấy Tuyên Ảnh rời đi: “Đi.”
Nhìn cũng đã nhìn hết, chuyện nên biết cũng đã biết, tan cuộc.
“Nàng thật sự…”
“Chàng thích thân thể này như vậy à?” Sơ Tranh sầm mặt lại, khí thế hung ác toàn thân tiết ra ngoài.
“Không phải.”
“Dung mạo của nàng xinh đẹp hơn ta?”
“Nàng cũng là nàng…”
“Chàng thích nàng?”
“… Ta không có.”
“Chàng chần chờ cái gì?”
Mi tâm Tuyên Ảnh cuồng loạn: “Ta không chần chờ.”
“Vừa rồi chàng dừng lại.”
“…”
Hắn có sao?
Tuyên Ảnh không dám nói tiếp, nhanh chóng kéo Sơ Tranh ra ngoài.
Rõ ràng thân thể kia mới là thân thể chân chính của cô, sao cô lại tức giận như vậy?
Ra khỏi sơn động, Tuyên Ảnh lấy lại tinh thần: “Không phải ngay cả giấm của mình nàng cũng ăn đấy chứ?”
“Ta không có, ai ăn.” Ai muốn ăn giấm, giấm có gì ngon! Sơ Tranh dữ dằn: “Chàng còn dám nhắc về nàng thêm một câu nữa xem.”
“Không nhắc tới nữa không nhắc tới nữa.” Tuyên Ảnh giơ tay đầu hàng, mặt mày hắn đột nhiên nhu hòa xuống: “Người ta thích là nàng, là linh hồn của nàng, không phải gì khác.”
Dường như Sơ Tranh rất hài lòng với câu nói này, khí thế hung ác trên thân cũng lui đi không ít.
Cô vừa định kéo hắn đi, đột nhiên lại dừng lại, nghiêm túc nói: “Chàng phải vĩnh viễn thích ta.”
Trong giọng nói của Tuyên Ảnh tràn đầy cưng chiều: “Được, vĩnh viễn thích nàng.”
Sơ Tranh đại lão càng hài lòng hơn, cái đuôi nhỏ trong nội tâm lắc lắc: “Ngoan.”
Tuyên Ảnh: “??”
Không phải, câu trả lời này của nàng không đúng đâu.
Sơ Tranh kéo Tuyên Ảnh rời đi, cung điện cũng không ngăn cản cô, một đường trầm mặc đi theo cô trở lại trên bờ.
Tuyên Ảnh chỉ vào Hà Thần: “Tên này giải quyết thế nào?”
“Xử lý?” Sơ Tranh đơn giản thô bạo.
Vì dân trừ hại, người người đều có trách nhiệm.
Cô đây là đang làm việc tốt!
Ngày hôm nay cũng đang cố gắng làm người tốt đó!
“…”
Cuối cùng đương nhiên là không diệt đi, Hà Thần bị mang về Hàn Giang Thành, Sơ Tranh xây một cái ao nước ở trong thành, bỏ Hà Thần vào đó.
Tu vi của Hà Thần bị Tuyên Ảnh phế bỏ, bên ngoài ao nước bày trận pháp, nếu ai gặp xui xẻo, đến đây bái bái, vận rủi sẽ chuyển dời đến trên người Hà Thần.
Đương nhiên vận rủi chỉ là hạn nhỏ, loại sự kiện lớn ảnh hưởng đến nhân sinh kia, là không thể nào thay thế.
Thế là Hà Thần bị chơi đùa đến muốn chết, hận không thể đập đầu chết tại đáy ao, mà hết lần này tới lần khác trận pháp ở cái ao này còn không cho gã chết.
–
Bách tính Hàn Giang Thành đối với Sơ Tranh có chút mâu thuẫn, cảm ơn cô cứu được bọn họ, nhưng một phương diện khác lại có chút sợ hãi.
Cho nên bên ngoài cửa tiệm của cô, vẫn như cũ không có người nào.
Cũng may dân chúng sẽ không chỉ trỏ cô nữa, khi đi dạo phố, cũng sẽ không có người sợ đến mức trốn đi, làm cho cô đi ra là đường phố sạch trơn.
Sơ Tranh mang theo đồ vật đi ngang qua Ngu phủ, cửa lớn rộng mở, lá rụng đìu hiu, không biết đã bao lâu rồi không có người quản lý.
Nghe nói Ngu lão gia đã chết, khi chết hết sức thê lương.
Ngu phủ to như vậy lúc này không có một ai, sau khi Ngu lão gia chết không bao lâu, bách tính liền dời trống Ngu phủ.
Chuyện này nói là cướp cũng không đủ.
Nhưng mà mọi người đều làm vậy, cho nên sẽ không ai chỉ trích gì.
Sơ Tranh mang theo đồ vật về tiệm thuốc.
“Sơ Tranh cô nương, cô lại mua gì nữa đấy?”
“Không phải cho ngươi.”
Lang Sa ngượng ngùng vò đầu, y cũng không nói là cho y mà.
Y nhỏ giọng thầm thì: “Đây là muốn mua hết Hàn Giang Thành luôn à?”
Cũng không biết cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.
“Ngươi muốn đi?”
Sơ Tranh nhìn thấy Lang Sa xách tay nải, khó có khi chủ động hỏi một câu.
“A, đúng…” Lang Sa cười cười: “Nơi này đã không sao nữa rồi, ta còn phải đến nơi khác xem xem.”
Còn có nhiều người cần y hơn.
Y đã dừng lại ở đây một thời gian rất lâu, bây giờ đã đến lúc rời đi rồi.
Sơ Tranh mặt không cảm xúc gật đầu: “Lên đường bình an.”
Lang Sa: “…”
Lời này hình như không có vấn đề, nhưng luôn cảm thấy là lạ chỗ nào ấy.
Lang Sa nói lời cáo biệt với Sơ Tranh, xách theo tay nải của y đi ra ngoài, đi lại hơi chậm, dừng lại nơi cửa, quay đầu: “Đúng rồi, Sơ Tranh cô nương, cái kia… Không có việc gì, ta đi đây.”
Cuối cùng Lang Sa cười cười với Sơ Tranh, đẩy rèm ra rời đi.