*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Người trong lớp chỉ biết nguyên chủ xin phép nghỉ, nhưng không biết vì sao lại xin phép nghỉ, cho nên Sơ Tranh trở về học, mọi người cũng không cảm thấy kỳ quái.
Ngược lại là chủ nhiệm lớp, đột nhiên gọi cô vào văn phòng.
Chuyện lớn như vậy, chắc chắn chủ nhiệm lớp đã biết.
“Hai ngày nay thế nào?” Chủ nhiệm lớp ngữ khí ôn hòa.
“Vẫn tốt.”
“Cô cũng không biết nên nói gì, chỉ là em cũng đừng quá có áp lực tâm lý, loại chuyện này không ai muốn nó phát sinh cả, đúng không nào, nếu như em có vấn đề gì, có thể tìm cô, được không?”
“Vâng.”
Chủ nhiệm lớp thấy Sơ Tranh không muốn nói, cũng không nói tiếp nữa, bảo cô về đi học.
–
Nguyên chủ và Nhan Hạ… Không đúng, bây giờ phải gọi là Đỗ Hạ… Nguyên chủ và Đỗ Hạ học cùng một trường học, trước kia không quen biết nhau, cùng cấp nhưng không cùng lớp, cơ bản không chạm mặt nhau.
Nhưng người này nguyên chủ cũng từng nghe qua.
Thành tích của nguyên chủ xuất sắc, mặc dù tính tình có hơi kiêu căng, nhưng vẫn rất được các giáo viên thích.
Đỗ Hạ không giống, thành tích của cô ta không tốt, còn thường xuyên gây chuyện thị phi, ở trường học kéo bè kết phái, bắt nạt học sinh, thu phí bảo kê, vân vân.
Ở trong mắt giáo viên, là loại học sinh khó dạy bảo.
Sơ Tranh từ văn phòng trở về lớp, phải đi ngang qua lớp Đỗ Hạ.
Cô vừa vặn trông thấy Đỗ Hạ ngồi ở phía sau cùng của lớp, mặc quần áo kiểu mới của nhãn hiệu trước kia nguyên chủ thích, cầm đồ phân phát cho bạn học vây quanh cô ta.
Cha mẹ Đỗ gia được cho là có tri thức hiểu lễ nghĩa, tướng mạo không tính là kém, nhưng không biết có phải vì Đỗ Hạ sống ở dưới tầng chót mười mấy năm hay không, mà giữa hai đầu lông mày có chút lệ khí, ảnh hưởng đến gương mặt cô ta, cho người ta một loại cảm giác không tốt lắm.
Sơ Tranh thu tầm mắt lại, đi về phía lớp học của mình.
“Đứng lại!”
Đỗ Hạ trông thấy cô từ cửa sau, đột nhiên quát lớn một tiếng.
Cho dù đổi thân phận, nhưng vẫn học cùng những bạn học kia, một tiếng này của Đỗ Hạ, dẫn đến lớp của cô ta trong nháy mắt an tĩnh lại, dồn dập đưa ánh mắt nhìn ra bên ngoài.
Đỗ Hạ mấy bước đi ra cửa sau, thấy người kia cũng không dừng lại, trực tiếp đi qua ngăn cô lại: “Đỗ Sơ Tranh, tao bảo mày đứng lại! Điếc à?”
Hai tay Sơ Tranh đút trong túi quần, giọng điệu tùy ý hỏi: “Có việc?”
Ngươi bảo ta đứng lại thì ta phải đứng lại?
Mặt mũi đại lão của ta là giấy sao?
“Đỗ…” Đỗ Hạ ngừng lại: “Bây giờ phải gọi mày là Nhan Sơ Tranh. Mày sống ở chỗ đó thế nào?”
Sơ Tranh mặt bình tĩnh: “Cũng không tệ lắm.”
Đỗ Hạ: “…”
Đỗ Hạ vốn cho rằng người được nuông chiều này sẽ sụp đổ, sẽ phẫn nộ, sẽ oán hận…
Sau đó cô ta có thể thuận theo đó mà phát tiết một phen.
Nhưng mà cô không có.
Cô bình tĩnh giống như chưa hề phát sinh chuyện gì cả.
Đỗ Hạ nắm chặt hai tay, rõ ràng cô ta có thể lớn lên ở Đỗ gia, đều là bởi vì cô, hại mình phải sống ở chỗ đó mười mấy năm.
Đỗ Hạ cười lạnh một tiếng, giễu cợt nói: “Mày cũng đừng có giả bộ, cái nơi quái quỷ đó mà có thể không tệ lắm à?”
Sơ Tranh không kiên nhẫn: “Rốt cuộc cô có chuyện gì?”
Tiếng chuông vào học vừa vặn vang lên.
Đỗ Hạ hừ nhẹ một tiếng: “Buổi chiều tan học, chờ ở cửa sau trường học cho tao, mày dám chạy thử xem.”
Đỗ Hạ ném ra câu nói này, tiến vào phòng học.
Sơ Tranh: “…”
Con người bây giờ đều tự tin như vậy à?
Dựa vào cái gì mà cảm thấy ta sẽ nghe lời cô ta?
Ta cứ không đi cửa sau đấy!
Ta đi cửa chính!
Có bản lĩnh thì ngươi đến cửa chính chặn ta đi!
–
Sơ Tranh trở lại lớp học, Hạ San sầu mi khổ kiểm, thấy cô trở về, càng lộ ra vẻ cẩn thận từng li từng tí, một bộ muốn nói lại thôi.
Tiết học này cũng không có giáo viên, mọi người tự học.
Hạ San ở bên cạnh loi nhoi như em nhỏ mắc bệnh tăng động.
Cuối cùng, Hạ San lấy dũng khí: “Sơ Sơ, tan học chúng tớ đi dạo phố, cậu đi không?”
“Không đi.”
“…”
“Sơ Sơ, đây là bài học mấy hôm trước, cậu có muốn xem không?”
“Ừ.”
“…”
Hạ San tìm chủ đề thất bại mấy lần, nằm sấp ở trên bàn bôi bôi vẽ vẽ, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Sơ Tranh một chút.
Sơ Tranh cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Hạ San là bạn cùng bàn của nguyên chủ, người cô ấy quan tâm chính là nguyên chủ, không phải cô.
Cho nên cô không cần thiết phải đáp lại quá nhiều.
Khi lên lớp, Sơ Tranh cơ bản luôn ngẩn người, giáo viên giảng cái gì, cô không nghe lọt một chữ.
Vất vả lắm mới chống cự được đến lúc xế chiều tan học, Sơ Tranh cầm túi sách lên liền đi.
“Ôi, Sơ Sơ cậu chờ tớ một chút!”
“San San, không phải chúng ta đã hẹn nhau cùng đi dạo phố rồi sao? Cậu chạy đi đâu đấy!” Hạ San bị người giữ chặt.
Sơ Tranh đã đi ra khỏi phòng học, bị học sinh ngăn trở bóng dáng.
Sơ Tranh nhanh chóng xuống lầu rời khỏi trường học.
Đỗ Hạ?
Chờ một mình đi!
Bây giờ cô không muốn chơi cùng cô ta.
Chỗ ở của cha Nhan mẹ Nhan cách trường học rất xa, Sơ Tranh trở lại gần tòa nhà ngang* kia, thì đã có không ít người tan tầm trở về, khắp nơi đều lộ ra hơi thở của khói lửa nhân gian.
Một mảnh kiến trúc thấp bé này, bị năm tháng rèn luyện đến cũ nát không chịu nổi, trên hành lang bị người ta chăng dây thừng lên, trên đó phơi đủ thứ quần áo.
Sơ Tranh về đến nhà, cha Nhan và mẹ Nhan đều chưa về.
Thời gian bọn họ về nhà không nhất định, có đôi khi sớm có đôi khi muộn, Sơ Tranh để đồ lên bàn, tự ăn trước rồi trực tiếp vào phòng.
Khi Sơ Tranh nghe thấy bên ngoài có động tĩnh thì đã là một tiếng sau, có người đi tới cửa, một hồi lâu sau mới kêu một tiếng: “Con gái, con về rồi sao?”
Sơ Tranh đáp một tiếng.
“Đồ trên bàn…”
“Hai người ăn đi.”
Bên ngoài không có âm thanh, một hồi lâu sau Sơ Tranh mới nghe thấy tiếng bước chân rời đi.
Sáng ngày hôm sau Sơ Tranh phát hiện chỗ đồ ăn đó đều không hề động vào, có thể là xót tiền, cũng có thể là muốn để lại cho cô ăn.
–
Chiều hôm qua tan học cô không đợi Đỗ Hạ, cho nên sáng sớm cô liền bị chặn ở phía ngoài trường học.
Đỗ Hạ dẫn theo hai nữ sinh, cực kỳ phách lối ngăn cô lại.
“Giỏi lắm.” Cho dù Đỗ Hạ mặc quần áo tinh xảo, thì vẫn không thể thoát khỏi tư thái tiểu lưu manh: “Chiều hôm qua dám không đến, lá gan rất lớn!”
“Vẫn tốt.” Sơ Tranh lễ phép khiêm tốn.
“…” Đỗ Hạ phi một tiếng: “Nhan Sơ Tranh, mày cướp đồ của tao nhiều năm như thế, bây giờ mày còn bày sắc mặt ra với tao à? Cuộc sống bây giờ mày trải qua, chính là cuộc sống hàng ngày của tao trước kia, cảm giác thế nào?”
“Chuyện này liên quan gì đến tôi?”
Chuyện ôm nhầm con, cũng không phải nguyên chủ có thể điều khiển.
“Sao lại không liên quan đến mày?” Đỗ Hạ hiển nhiên cảm thấy chuyện này chính là cô sai, đáy mắt cô ta hiện lên một tia oán độc: “Nếu như không phải mày, thì tao cũng sẽ không lớn lên trong hoàn cảnh như vậy.”
Đỗ Hạ được đón về Đỗ gia, trông thấy hoàn cảnh của Đỗ gia, trông thấy gian phòng Nhan Sơ Tranh từng ở, đồ vật bên trong là thứ mà trước kia cô ta nghĩ cũng không dám nghĩ.
Mà hết thảy những thứ này, bị một người khác hưởng thụ mười mấy năm.
Sơ Tranh: “Cô nên trách cha mẹ cô không cẩn thận, trách tôi thì làm được?”
Đỗ Hạ căn bản không nghe Sơ Tranh nói: “Mày hưởng thụ đồ của tao nhiều năm như thế, đây đều là mày nợ tao.”
Đáy lòng Đỗ Hạ rõ ràng, chuyện ôm nhầm con, không trách được cô.
Nhưng Đỗ Hạ chính là không quen nhìn cô, bao gồm cả căm hận cha Nhan mẹ Nhan, nếu như không phải bọn họ ôm sai… Cô ta mới là công chúa sinh sống trong lâu đài.
Sơ Tranh trầm mặc vài giây, thật lòng đưa ra đề nghị: “Tôi đề nghị cô nên đi gặp bác sĩ.”
Đột nhiên giàu có cũng dễ làm cho người ta đánh mất chính mình!
Đây là bệnh, cần phải trị.
***
*Nhà ngang, hay toà nhà hình ống, là kiểu như thế này:
(Có chèn hình ảnh đính kèm, không xem được mời tải lại.)
**Còn một chi tiết nữa phải đính chính là, ở chương trước, có chi tiết Sơ Tranh giúp một người già bị đánh nhưng làm ơn mắc oán, thật ra người đó là bà già, nhưng vì vị diện này đã đọc qua lâu quá rồi mới edit nên tui bị nhầm.
Trong đó còn có chỗ dùng từ 他 “hắn” nên tui càng mặc định là nam, giờ mò ra mấy chương sau mới nhớ lại.
Tội lỗi quá, thông cảm cho tui, tui đã sửa lại lỗi ở chương trước ⊙﹏⊙