Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Đỗ Hạ: “Tiền của mày là trộm!”
Sơ Tranh không hoảng không loạn: “Ồ, vậy đầu tiên cô phải lấy ra chứng cứ, chứng minh tôi là trộm đã.”
Không có chứng cứ thì đừng có đùa nghịch lưu manh với ta!
Đỗ Hạ bị nghẹn họng, chợt sầm mặt lại: “Muốn chứng cứ gì, mày căn bản không thể có nhiều như vậy tiền.”
Ta không có, nhưng Vương bát đản có.
“Bạn học Đỗ, tôi có tiền hay không, không phải cô có thể quyết định, nếu như cô có chứng cứ, thì có thể đi tố cáo tôi, nếu không tôi thay cô gọi điện thoại?”
Sơ Tranh nói xong liền lấy điện thoại ra, ngay trước mặt Đỗ Hạ gọi điện thoại báo cảnh sát.
Ai.
Người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội tốt như ta đây, bây giờ đã rất khó tìm.
Khi Đỗ Hạ kịp phản ứng thì Sơ Tranh đã gọi qua.
“Mày dừng tay!” Đỗ Hạ quát lớn một tiếng, cũng muốn cướp điện thoại của Sơ Tranh.
Sơ Tranh làm sao có thể để cô ta cướp được, chờ bên kia kết nối, cấp tốc báo vị trí trường học, và ngắn gọn nói rõ.
Đỗ Hạ nhìn Sơ Tranh cúp điện thoại: “Mày… mày thật sự báo cảnh sát?”
“Đương nhiên, không cần cám ơn.” Ta là người tốt! Ừm!
Đỗ Hạ: “…”
Có bệnh không!!
Chuyện 20 vạn kia, cô ta đã hỏi vợ chồng Đỗ gia, bọn họ có từng cho cô nhiều tiền như vậy không.
Trước kia cho tiền tiêu vặt, cô có thể có chút tiền tiết kiệm, nhưng 20 vạn chắc chắn không thể nào.
Đỗ Hạ không biết cô lấy đâu ra 20 vạn, nhưng chuyện này không trở ngại Đỗ Hạ dùng việc này gây phiền phức cho cô, thuận tiện làm cho cô mất sạch thanh danh ở trường học.
Nhưng mà cô ta vạn vạn không nghĩ tới, Sơ Tranh sẽ báo cảnh sát!!
Đỗ Hạ chưa từng gặp phải loại chuyện này, đáy lòng có chút hốt hoảng.
Cô ta khẽ cắn môi, hung tợn trừng Sơ Tranh một chút, mang theo tùy tùng lập tức rời đi: “Đi…”
Bây giờ Đỗ Hạ chỉ có thể nghĩ đến chuyện mau chóng rời khỏi nơi này.
Sơ Tranh chờ Đỗ Hạ đi, ấn mở điện thoại, bấm một dãy số: “Thứ lúc trước bảo anh tra, đã tra được chưa?”
Người ở đầu dây bên kia nói: “Tra được rồi, chút nữa sẽ gửi cho cô.”
“Ừ.”
Sơ Tranh cúp điện thoại, trong tiếng còi cảnh sát, nhận được đồ đối phương gửi tới.
Lúc này còn chưa tới giờ lên lớp, khắp trường học đều là học sinh, Sơ Tranh và nhiều người của phía cảnh sát đứng chung một chỗ như vậy, không ít học sinh ngừng chân vây xem, suy đoán xem xảy ra chuyện gì.
“Có phải là vì 20 vạn kia không, cô ta bị bắt?”
“Không thể nào…”
“20 vạn đấy, trộm nhiều tiền như vậy, cho dù là cha mẹ nuôi, cũng phải chịu trách nhiệm pháp luật chứ?”
“Cha mẹ nuôi nuôi cô ta nhiều năm như vậy, cô ta không cảm ơn thì thôi, còn trộm tiền của người ta…”
“Thật đúng là chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy.”
Khi các học sinh bên kia chỉ trỏ Sơ Tranh, Sơ Tranh đưa ra chứng cứ hoàn tất.
Người của phía cảnh sát bảo Sơ Tranh dẫn bọn họ đi tìm lãnh đạo trường học.
Sơ Tranh: “…”
Có chút hoảng là chuyện gì xảy ra.
–
Trường học có người của phía cảnh sát tới, chủ nhiệm giáo dục đã nhận được tin tức, bọn họ còn chưa động, chủ nhiệm giáo dục đã vội chạy tới.
“Hai đồng chí, hai vị tới trường học, là có chuyện gì không? Là học sinh nào phạm tội sao?”
Chủ nhiệm giáo dục chỉ sợ trường học xảy ra chuyện, nói chuyện cũng cẩn thận từng li từng tí.
Một vị trong đó lắc đầu: “Không phải, là vị bạn học này báo cảnh sát.”
Chủ nhiệm giáo dục nhìn về phía “vị bạn học này”, “vị bạn học này” tỉnh táo đè lại cánh tay muốn che mặt của mình.
Thế là chủ nhiệm giáo dục thấy rõ “vị bạn học này”, đúng là học sinh leo tường mình nhăm nhe mấy buổi sáng nay mà vẫn chưa tóm được.
“!!!”
Thật sự là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu!
Vậy mà lại để ông ta gặp được ở chỗ này!
Chờ chút!
Chủ nhiệm giáo dục rất nhanh kịp phản ứng: “Xảy ra chuyện gì?”
Chủ nhiệm giáo dục mời người vào văn phòng nói chuyện, Sơ Tranh làm người trong cuộc, đứng ở vị trí chính giữa.
“Ý của em là, có người vu oan cho em trộm cắp 20 vạn? Còn rải lời đồn trên diễn đàn trường?”
20 vạn cũng không phải số lượng nhỏ.
Sơ Tranh không kiêu ngạo không tự ti nói: “Đúng vậy, em cho rằng cô ta hư cấu sự thật, vu oan nói xấu em, tổn hại danh dự của em.”
Chủ nhiệm giáo dục: “…”
Đây là một học sinh tan học không đi cửa chính, nhất định phải leo tường, chủ nhiệm giáo dục không tin lắm.
Ông ta lật điện thoại di động của mình ra, đăng nhập vào diễn đàn trường.
Dù topic đã đã tuyên bố rất nhiều ngày, những vẫn luôn có người comment vào, cho nên bị ghim ở trang đầu, nhìn một chút là có thể trông thấy.
Đỗ Hạ, Nhan Sơ Tranh… Hai cái tên này, chủ nhiệm giáo dục tất nhiên biết.
Đỗ Hạ – u nhọt làm trường học đau đầu này ông ta vẫn luôn biết là ai, chỉ là chưa từng thấy Sơ Tranh.
Không nghĩ đến học sinh tốt trong miệng chủ nhiệm lớp này, lại bị ông ta bắt được đang leo tường.
Leo tường coi như xong, còn dám chạy!
Chủ nhiệm giáo dục khống chế lại lửa giận của mình, tập trung lực chú ý đến vấn đề chủ yếu bây giờ, sau khi xong rồi quyết định đi tìm cô tính sổ sau.
Xem xong nội dung topic, chủ nhiệm giáo dục trầm mặt: “Người post topic là một acc nhỏ…”
Sơ Tranh thời khắc chuẩn bị làm một người tốt, chia sẻ gánh nặng với chủ nhiệm giáo dục: “Em đã tra được là ai.”
Chủ nhiệm giáo dục: “…”
Người của phía cảnh sát đã cầm được chứng cứ của Sơ Tranh, người post topic không phải ai khác, chính là bản thân Đỗ Hạ.
Mặc dù là acc nhỏ, nhưng acc chính đăng nhập của cô ta và acc này có cùng một địa chỉ IP.
“Ý của em là, Nhan…” Chủ nhiệm giáo dục trong thời gian ngắn không thể phân rõ hai cái tên này: “Đỗ Hạ vu oan nói xấu em?”
“Chứng cứ nói như vậy.” Sơ Tranh dùng từ nghiêm cẩn: “Đây không phải ý của em.”
Chủ nhiệm giáo dục: “…”
Chứng cứ của Sơ Tranh không thể trực tiếp dùng, cảnh sát nhờ kỹ thuật của bọn họ điều tra một chút, kết quả cuối cùng cũng giống như Sơ Tranh.
“Vậy… Mời vị bạn học Đỗ này tới một chuyến đi.” Người của phía cảnh sát và chủ nhiệm giáo dục nói.
Chủ nhiệm giáo dục gọi chủ nhiệm lớp của Đỗ Hạ, bảo ông ta mang người đến.
Đỗ Hạ vừa tiến vào, nhìn thấy chiến trận lớn như vậy, biểu cảm trong nháy mắt trắng đi mấy phần, đáy lòng tự dưng hốt hoảng.
Ánh mắt liếc qua quét đến Sơ Tranh, Đỗ Hạ lại nhíu mày.
Cô còn có thể tố cáo mình chuyện gì?
Mình lại không đánh cô…
“Chủ nhiệm, xảy ra chuyện gì?” Chủ nhiệm lớp của Đỗ Hạ là thầy Quách lên tiếng trước.
Chủ nhiệm giáo dục trầm giọng nói: “Là thế này, trên diễn đàn có một topic, nói bạn học Nhan Sơ Tranh, trộm 20 vạn của cha mẹ Đỗ gia.”
Thầy Quách trừng lớn mắt: “Cái gì? 20 vạn?”
Thầy Quách bị 20 vạn làm chấn kinh, sau đó kịp phản ứng: “Việc này liên quan gì đến Đỗ Hạ?”
Chủ nhiệm giáo dục: “Bạn học Nhan Sơ Tranh nói topic này là nói xấu phỉ báng, còn nói người post topic chính là bạn học Đỗ Hạ. Bạn học Đỗ Hạ, topic này là do em post sao?”
Chủ nhiệm giáo dục ấn mở topic cho Đỗ Hạ xem.
Tiêu đề là Đỗ Hạ tự tay đánh, cô ta mở ra vô số lần, xem bình luận phía dưới, đối với topic này vô cùng quen thuộc.
Chỉ quét mắt nhìn mấy chữ, Đỗ Hạ liền biết là gì.
Đỗ Hạ xiết chặt vạt áo, lắc đầu: “Không… Không phải.”
Đồng chí cảnh sát nghiêm túc nói: “Bạn học Đỗ Hạ, hi vọng em nói thật, không được che giấu.”
“Không phải, em không post topic này.” Đỗ Hạ vẫn phủ nhận.
Thầy Quách bên kia cũng xem hết topic trên diễn đàn, lông mày hung hăng nhíu lại.
Học sinh này trước kia là học sinh cá biệt, thành tích ở cuối xe, còn luôn luôn gây chuyện thị phi, tuyệt đối là nữ sinh khó quản trong đám học sinh kia.