Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh ào ào lật sách ra, nhưng trừ chứng nhận quyển sách này là phiên bản năm 2019, thì không có bất kỳ thứ gì hữu dụng.
Sơ Tranh giày vò nửa ngày cũng không giày vò ra thứ gì có ích.
Đến tối trước khi đi ngủ, Sơ Tranh đặt sách lại chỗ cũ, nhưng mà ngày hôm sau tỉnh lại quyển sách kia đã không thấy tăm hơi.
Cửa sổ cửa phòng đều đóng rất chặt, không có người nào tiến vào.
Sơ Tranh đứng trước gương, nhìn người ở bên trong, thật lâu không có động tĩnh.
Ngày thứ ba, không có có dị thường.
Ngày thứ tư, không có có dị thường.
…
Ngày thứ năm, Sơ Tranh phát hiện trên mặt bàn nhiều thêm một túi tăm bông và một lọ cồn tiêu độc.
Sơ Tranh lắp camera trong gian phòng, đặt đồ vật lại xa xa.
Nhưng ngày hôm sau lúc thức dậy, đồ vật vẫn ở đó như cũ.
Liên tiếp vài ngày vật kia đều không biến mất.
Mãi đến ba ngày sau, Sơ Tranh ngủ dậy liền phát hiện đồ vật biến mất, cô lập tức lấy giám sát ra xem.
Hình ảnh trong giám sát biểu hiện, vào 2 giờ sáng, đồ trên bàn biến mất một cách trống rỗng.
Sơ Tranh: “…”
Nguyên chủ cũng không trải qua việc này.
Cho nên đây là cách chơi gì?
Quỷ phá sao?
Ngay cả Du Thi Sơ Tranh cũng không đi quan sát nữa, nghiên cứu vài ngày tìm được một chút quy luật.
Mỗi lần xuất hiện hoặc là biến mất đều vào 2 giờ sáng, không hơn không kém một giây.
Về phần sẽ xuất hiện thứ gì… Vậy thì cũng không biết.
Thậm chí có một ngày Sơ Tranh còn trông thấy một bát mì mới ăn được một nửa.
Sơ Tranh cũng thử bỏ đồ vật trên bàn, cũng giống như những đồ vật xuất hiện một cách kỳ diệu đó, đồ của cô cũng sẽ biến mất.
Sau đó đến 2 giờ sáng, lại trở lại chỗ cô bên này.
Đại lão kiến thức bao rộng tuyệt không hoảng, trước tiên triệt để kiểm tra cái bàn và tấm gương một lần —— đương nhiên cô không tìm được gì cả.
–
Rầm ——
Sơ Tranh bị âm thanh này làm bừng tỉnh, đột nhiên ngồi dậy.
Tấm gương đối diện với cô, bên trong có một bóng người, nhưng Sơ Tranh trong nháy mắt phân biệt ra được người kia không phải là mình.
Trong gương rất tối, người đứng trong gương lại là một nam sinh.
Sơ Tranh: “…”
Mẹ!
Thật sự là quỷ phá à!
Nam sinh trong gương đứng đó một lúc lâu, rất nhanh liền quay người đi mất, Sơ Tranh thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng giày ma sát với mặt đất.
Sơ Tranh nhìn kỹ lại tấm gương, hoàn cảnh bên trong không phù hợp với phòng của cô.
Sơ Tranh nhìn thời gian, hai giờ sáng…
Sơ Tranh cũng không hoảng, trực tiếp mở đèn lên.
Nhưng bởi vì bên kia tấm gương rất tối, Sơ Tranh bên này vừa mở đèn, ngược lại bên kia càng thêm tối, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Nhưng có thể chứng minh, bên kia tấm gương không nhìn thấy biến hóa chỗ cô bên này, cũng không nghe thấy.
Hình ảnh tiếp tục tầm nửa tiếng nữa, sau đó liền khôi phục bình thường.
Sơ Tranh: “…”
Cái này mẹ nó có chút dọa người nha.
Bằng không thì phá hủy tấm gương này đi?
Sơ Tranh vừa lóe lên ý nghĩ này, giọng nói của Vương Giả liền vang lên.
【 Nhiệm vụ ẩn: Mời thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Trình Mộ, ngăn cản Trình Mộ hắc hóa. 】
Sơ Tranh trầm mặc xuống: “Mi nói Trình Mộ, không phải là người ta vừa thấy trong gương chứ?”
【 Đúng thế nha. 】
Sơ Tranh nghẹn họng: “Hắn ở trong gương?” Đây lại là thao tác lẳng lơ gì? Trái đất đã không chứa nổi mi rồi đúng không?
【 Tiểu tỷ tỷ, chuẩn xác mà nói, hắn bên kia là năm 2019, cô bên này là năm 2029. 】
Sơ Tranh: “…” Khác nhau ở chỗ nào, không phải chúng ta đều cách một tấm gương sao? Cách tấm gương bảo ta làm sao thao tác!!
Trong chớp nhoáng, dường như Sơ Tranh rõ ràng Du Thi thay đổi lịch sử thế nào.
Nếu như…
Cô ta cũng có thể giống như mình, trông thấy người của năm 2019 thì sao?
Người cô ta trông thấy không phải ai khác, mà là chính cô ta.
Cô ta chỉ cần để mình của 10 năm trước thay đổi, thì có thể làm cho tương lai phát sinh nghịch chuyển lật trời.
Một người sống ở năm 2029, lợi dụng những tin tức này, để cho người năm 2019 thành công thì rất dễ dàng.
Chậc chậc chậc…
Bàn tay vàng này da trâu nha.
Sao ta không có chứ.
【 Tiểu tỷ tỷ, bàn tay vàng của cô là ta đây. 】 Vương Giả không chút khách khí dát vàng lên mặt mình.
Cút!
【…】 Người khác muốn lấy được nó cũng không có cơ hội, tiểu tỷ tỷ lại còn ghét bỏ nó.
Vương Giả tự bế lặn mất.
Dưới đáy lòng Sơ Tranh trợn mắt trừng một cái, tắt đèn nằm lại lên giường, đang chuẩn bị đi ngủ, trước mắt đột nhiên hiện lên một câu.
[ Đồng đội của ngài đã online, xin chú ý. ]
Mặt mũi Sơ Tranh tràn đầy ngơ ngác.
Đồng đội gì?
Đồng đội heo sao?
Vương bát đản lại làm trò gì… Không đúng, đây không phải Vương bát đản làm, con hàng kia đã offline rồi.
Kiểu chữ này… Là game Phồn Tinh kia? Mẹ nó! Vì sao game kia lại ở trong thế giới nhiệm vụ của cô?
Hoặc là ngay từ đầu Vương bát đản đã lừa gạt cô.
Nơi này chính là thế giới game Phồn Tinh?
Khoan đã, đồng đội của ta có thân phận gì đây?
[ Chủ tuyến: Người chơi trở thành nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế, tiến độ 0%]
“!!!!”
Sao còn mang theo cả nhiệm vụ?
Sơ Tranh bỗng nhiên nhớ tới, Hồ Thạc từng nói qua, trong game cần phải làm cho nhân vật mình chọn trở thành một sự tồn tại đỉnh cao.
Vương Giả chỉ bắt cô phá sản, mặc kệ cô làm gì, game nát này lại còn muốn cô phải trở thành nhà thiết kế nổi tiếng…
Chuyện này tính là gì?
Nhiệm vụ nát này ai thích làm thì làm, ta không làm!
Sơ Tranh cảm thấy mình cần nghiêm túc tâm sự với Vương Giả.
Sơ Tranh triệu Vương Giả ra: “Game này có quan hệ gì với mi?”
【 Tiểu tỷ tỷ, không có quan hệ gì với ta nha. 】 Câu nói này của Vương Giả nghe đúng siêu vô tội.
“Không có quan hệ gì với mi, vậy bây giờ là thế nào?” Mẹ nó mi lừa gạt quỷ à!
【 Tiểu tỷ tỷ, ta không thể nói cho ngài đâu. 】
Mặc dù không nhìn thấy Vương Giả, nhưng có thể tưởng tượng khi nó nói ra lời này, nụ cười giả tạo đến cỡ nào!
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Mi có thể nói cho ta biết cái gì?” Mi nói đi!! Phế thống!
【 Chuyện có thể nói cho ngài, ta đều nói cho ngài rồi nha. 】 Vương Giả yếu ớt nói: 【 Nếu tiểu tỷ tỷ không có chuyện gì nữa, ta sẽ không quấy rầy ngài nghỉ ngơi. 】
“Có phải mi là trí tuệ nhân tạo của game nát này không?”
“Vương bát đản?”
“Chó chết!!”
Vương Giả giống như chết, lại mất động tĩnh.
Sơ Tranh tức giận đến đau dạ dày, lôi Vương Giả ra mắng nửa tiếng, mắng xong mới đi ngủ.
Ngày hôm sau dậy, Sơ Tranh ngay lập tức đi xem tấm gương kia. Trong gương phản chiếu ra gian phòng của cô, không có bất kỳ chỗ nào dị thường.
“Tiểu Sơ, ăn cơm… Con làm gì thế?” Cha Úc khiếp sợ nhìn con gái mình, còn theo bản năng ngẩng đầu nhìn trần nhà một chút, phát hiện trần nhà không thể treo cổ được mới thở phào.
Sơ Tranh nhanh chóng nhảy từ trên mặt bàn xuống: “Không có gì, trông thấy côn trùng.”
“Côn trùng?” Cha Úc hoài nghi nhìn xung quanh một chút, trời nóng nực, có côn trùng cũng bình thường, ông dùng vẻ mặt hòa ái nói: “Lát nữa cha diệt côn trùng cho con, ra ăn sáng trước đi đi, mẹ con hấp sủi cảo con thích ăn nhất cho con đấy.”
“Dạ.” Sơ Tranh trấn định chắp tay sau lưng, giống như cán bộ kỳ cựu đi ra ngoài.
Cha Úc đi theo cô ra ngoài, một lát sau lại quay đầu dò xét, nhìn quanh trong phòng, cuối cùng gãi gãi đầu ra ăn cơm.
“Con ăn cơm xong rồi ra ngoài đi dạo một chút đi, đừng ở mãi trong nhà cho ngột ngạt.”
“Vâng.”
Sơ Tranh vừa ứng phó với mẹ Úc, vừa đẩy cửa phòng mình ra.
Ánh mắt quét qua, vừa nhìn một chút liền thấy hình ảnh trong gương không đúng.
Sơ Tranh giật mình trong lòng, vội đóng sầm cửa phòng lại.
*
Tiểu tiên nữ: Ném vé tháng không?
Tiểu thiên sứ: Chị đoán xem
Tiểu tiên nữ: Bạn đoán xem tui đoán hay không đoán
Tiểu thiên sứ: Không đoán
Tiểu tiên nữ: Vậy bạn còn bảo tui đoán, mau ném đê!
Tiểu thiên sứ:…