Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Ừ.”
Giọng nói của cô gái lạnh lẽo vắng vẻ, có thể xua tan oi bức trong đêm hè.
“Cô thay xong chưa?” Trình Mộ cắn răng hỏi một tiếng, hắn nằm sấp thế này rất khó chịu.
“Xong rồi.”
Trình Mộ cẩn thận nhìn một chút trước, xác định Sơ Tranh thật sự thay xong rồi, thở phào, chống vào bên giường ngồi dậy.
Hắn vuốt vuốt cái chân hơi đau: “Vừa rồi có phải cô cố ý không?”
Biết rõ hắn có thể trông thấy, mà còn không thèm che giấu như vậy!
“Cậu cảm thấy đúng thì là đúng.”
“…” Cái gì gọi là hắn cảm thấy đúng thì là đúng? Càng nghĩ càng giận, Trình Mộ dữ dằn hỏi: “Đổi thành người khác cô cũng thế này!”
“Sẽ không.”
Có lẽ là hai chữ này làm Trình Mộ hơi thoải mái hơn một chút: “Cô… Câu nói vừa rồi của cô là có ý gì?”
“Câu nào?”
“Chính là…” Trình Mộ có chút khẩn trương: “Cô nói về sau tôi…” Mấy chữ đằng sau vừa nhanh vừa mơ hồ.
Sơ Tranh nghe hiểu.
“Chúng ta sẽ ở bên nhau, có vấn đề gì?”
“Dựa vào cái gì!” Trình Mộ theo bản năng đề cao âm lượng.
“Trình Mộ hơn nửa đêm con không ngủ được, rống cái gì? Ra ăn cơm mau, kiểu gì cũng đói chết cho xem!”
Giọng nói của cha Trình vang lên ngay sau đó.
“Con không đói bụng, không muốn ăn.” Trình Mộ ứng phó một câu, cha Trình ở bên ngoài nói hai câu, thấy Trình Mộ không mở cửa, cuối cùng chỉ có thể rời đi.
Trình Mộ chờ tiếng bước chân của cha Trình biến mất, nhìn về phía Sơ Tranh: “Cô dựa vào cái gì mà nói như vậy? Tôi đồng ý chưa?”
Sơ Tranh nghĩ nghĩ: “Vậy cậu đồng ý không?”
“Tôi không đồng ý!”
“Ồ.” Sơ Tranh chậm rãi nói: “Không sao, tôi đồng ý là được.” Dù sao ý kiến của mi ta cũng chỉ nghe một chút mà thôi.
“Cô…”
Trình Mộ đại khái là chưa từng thấy ai mặt dày vô sỉ đến bình tĩnh như vậy, thật lâu sau cũng không nghẹn ra được chữ thứ hai.
Biết xấu hổ một tí đi được không!
Có phải là một cô gái không đây!!
Trình Mộ hít sâu một hơi: “Từ khi vừa mới bắt đầu cô đã không kinh ngạc vì liên hệ được với tôi, cô điều tra tôi đến rõ ràng, cô… Thật sự không có ý đồ gì khác?”
Sơ Tranh trầm tư một lát: “Muốn lấy được cậu có tính không?”
Nhịp tim Trình Mộ để lọt nửa nhịp.
Cách một tấm gương, Trình Mộ lại cảm thấy cô đứng ở ngay trước mặt mình, có thể đụng tay đến.
Trình Mộ đột nhiên nói: “Cô và Khúc Ngạn khác nhau ở chỗ nào?”
“Không có gì khác biệt.” Ngón tay Sơ Tranh khoác lên mép bàn, nhẹ nhàng gõ hai cái: “Chúng tôi đều muốn lấy được cậu, chỉ là tôi cao hơn hắn ta một bậc.” Quan trọng hơn là, cậu thích tôi.
Cho dù cậu không có ký ức, cũng sẽ một lần nữa thích tôi.
Đây là chỗ dựa và cũng là vận may của cô.
Trình Mộ ngồi bệt xuống giường, mờ mịt hỏi: “Vậy tôi là gì? Vật phẩm sao?”
Để cho các người tranh đoạt, xem ai cao hơn một bậc thì thuộc về người đó? Ý kiến của hắn không quan trọng sao? Cô dùng một câu, là đã quyết định tương lai của hắn sao?
“Cậu rất quan trọng đối với tôi.” Sơ Tranh chậm rãi nói: “Quan trọng đến mức tôi có thể vì cậu mà nỗ lực và trả đại giới ngang với sinh mệnh.”
Cô muốn biết người này là ai.
Muốn có được hắn.
Sơ Tranh vẫn luôn rất rõ ràng mình muốn cái gì.
Cô không nói, không có nghĩa là cô không quan tâm.
Trình Mộ đờ đẫn nhìn cô, xuyên qua tấm gương, có thể nhìn vào trong mắt cô, trong bóng tối ở bên kia, tìm thấy hình dáng của mình.
Đáy lòng Trình Mộ bỗng nhiên thoáng như bị thứ gì va vào một phát, rung động phun ra từng trận, tuôn ra khắp toàn thân.
Trong thoáng chốc, hắn nghe thấy giọng nói không nhanh không chậm của người bên kia: “Cậu không phải vật phẩm, cậu là câu đố mà tôi muốn giải được.”
“Đi ngủ sớm đi.”
Trong gương tối sầm lại, Sơ Tranh tắt đèn.
Ánh trăng ngoài cửa sổ lọt vào, còn có thể mơ hồ thấy rõ một vài thứ trong gương…
Trình Mộ ngồi một lát, lên giường nằm.
Chuyện này được xem là gì? Đánh một cái tát lại cho một trái táo ngọt?
Trình Mộ mày có tiền đồ gì!
Trình Mộ bụm mặt, lòng như tro nguội, nhưng hắn giống như… Thích cô.
–
Năm 2030.
Sơ Tranh phải đến công ty, lúc thức dậy Trình Mộ còn chưa dậy, thiếu niên nghiêng người nằm ở trên giường, chăn đắp ở bên hông, nhìn qua ngủ không an ổn lắm.
Sơ Tranh thở ra một hơi, không dùng toilet trong phòng, trực tiếp đi ra cửa cướp toilet với cha Úc.
Cha Úc mặt đầy bọt, đứng trong hành lang mặt mũi tràn đầy ngơ ngác.
“Phòng của con không có à?”
“Hỏng rồi.”
“Sao lại hỏng, để cha đi xem một chút…”
“Cha, con xong rồi, cha dùng đi.” Sơ Tranh cấp tốc đi ra, trả toilet cho cha Úc.
Cha Úc: “…”
Sơ Tranh đến công ty họp, Đới Mật không dám lấy việc nhỏ ra nói, dù sao nói không ổn thì đối thủ một mất một còn sẽ được tăng lương, bây giờ đối thủ một mất một còn nhìn anh ta đều cười tủm tỉm, anh ta cẩn thận đến hoảng.
Họp xong đã là giữa trưa, người của phòng làm việc tản ra, Sơ Tranh ngồi ở đằng kia không nhúc nhích, cúi đầu mở điện thoại di động.
Cô cho người tùy thời theo dõi tin tức của Trình Mộ.
Vừa rồi bên kia gửi tin nhắn tới cho cô, có tin tức của Trình Mộ.
Bởi vì Trình Mộ không bị Khúc Ngạn mang đi, toàn bộ tương lai đều thay đổi, cho nên Trình Mộ xuất hiện.
Sơ Tranh lật xem ảnh chụp bên kia truyền tới.
Trình Mộ 27 tuổi, mặc âu phục giày da, thành thục trầm ổn, dung mạo càng làm cho người ta khuynh đảo.
Còn có một tấm ảnh chụp sân bay, Trình Mộ cúi đầu nhìn văn kiện trong tay, bên cạnh có người nghiêng người nói gì đó với hắn.
Ảnh chụp cực kỳ thương vụ.
Nhưng mà đủ đẹp trai.
Thẻ người tốt chính là thật đẹp nha.
Sơ Tranh lưu ảnh chụp lại, tiện tay cài đặt thành hình nền, tâm tình rất tốt rời phòng làm việc.
Đới Mật còn đứng ở bên ngoài, thấy Sơ Tranh ra, chân chó cọ tới: “Úc tổng, tác phẩm trước đó của ngài lọt vào vòng trong rồi, tiếp theo ngài phải chuẩn bị tác phẩm dự thi sau đó, ngài…”
“…” Đáy lòng Sơ Tranh trực tiếp thở dài.
Người lui tới xung quanh, tiếng văn kiện lật qua lật lại, trong không khí trôi nổi mùi thơm ngọt ngào lướt qua, sinh động nói cho Sơ Tranh biết, vẫn còn chưa xong đâu!
Sơ Tranh vô sự tự thông lôi bảng nhiệm vụ chủ tuyến của game ra.
[ Chủ tuyến: Người chơi trở thành nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế, tiến độ 25%]
Sơ Tranh bất ngờ.
Sơ Tranh vừa định đóng lại, đột nhiên phát hiện phía dưới nhiều thêm một cái bản đồ nhỏ.
Trong bản đồ nhỏ có một điểm màu lục, phía trên rất rõ ràng ghi chú hai chữ to “đồng đội”.
Sơ Tranh: “…”
Quên mất chuyện này.
Còn phải giúp bọn họ tìm tổng giám đốc.
Sao ta lại khổ như vậy chứ!!
Cứ không thể bỏ qua cho nhóc đáng thương yếu ớt bất lực như ta sao?!
Cái này… Hình như không ở trong nước?
Trước đó Sơ Tranh chưa từng kéo cái này ra xem, cho nên cũng không xác định bản đồ này xuất hiện từ lúc nào.
Dù sao lúc ban đầu khi cô trông thấy nhiệm vụ kia thì không có.
Bây giờ ngay cả đồng đội này là ai Sơ Tranh cũng không biết, cũng không hề để trong lòng, chuyện này cũng không phải chức trách của cô, có thể tìm được hay không thì phải xem vận khí.
Sơ Tranh đuổi Đới Mật đi, đi xử lý tốt chuyện tiếp theo của Du Thi, sau đó mới trở về nhà.
Sơ Tranh không cần làm gì với Du Thi, chỉ cần cô không trả lại điện thoại cho cô ta, lại ghi lại ít đồ, thì Du Thi cũng không dám nhảy nhót trước mặt cô nữa.
Đương nhiên để phòng ngừa vạn nhất, Sơ Tranh vẫn tìm người theo dõi Du Thi.
Dù sao có thể tiêu tiền, lại có thể giải quyết Du Thi, có gì không tốt đâu?
Không biết có phải Du Thi bị Sơ Tranh dọa cho sợ rồi không, căn bản không nghĩ tới chuyện làm gì, sau khi trở về liền tự giam mình ở trong nhà.