Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thương Khí không muốn so đo với một đứa bé, không để ý đến cô ta.
Thương Thiện Dư cũng không từ bỏ ý đồ, tự cho là thông minh muốn chỉnh Thương Khí, bị Thương Khí nhìn thấu, ngược lại làm mình bị thương.
Một màn sau đó bị ông Thương chạy đến trông thấy, ông Thương tát cho Thương Khí một tát ngay tại chỗ, chỉ trích hắn tại sao lại gây họa cho em gái, yên bình mà ở trên núi không được sao?
Về sau Thương Thiện Dư sẽ luôn xuất hiện trước mặt Thương Khí, nhắc nhở hắn, hắn là sự tồn tại làm cho người ta không thích, chán ghét, thậm chí là căm hận đến cỡ nào.
Không bao lâu sau, Thương Khí lại bởi vì Thương Thiện Dư mà bị thương ngón tay, muốn đánh đàn dương cầm cũng gần như không có khả năng.
Thương Khí vốn đang quanh quẩn ở biên giới của mất khống chế triệt để hắc hóa.
–
Bây giờ buổi hoạt động Thương Khí muốn đi tham gia, chính là buổi hoạt động từ thiện gặp phải Thương Thiện Dư kia, ngày hôm nay Thương Khí được mời làm khách quý lên sân khấu.
Từ trên núi đến thành phố cần chút thời gian, tới chỗ hoạt động diễn ra đã có minh tinh bắt đầu đi thảm đỏ.
Thương Khí rất ít khi lộ diện kiểu này, cho nên xe của hắn trực tiếp lái vào lối đi đã chừa sẵn, đi thẳng tới hậu trường.
“Thầy Thương.” Phía tổ chức phái người ra nghênh đón, thay vệ sĩ làm việc, mở cửa xe.
Thương Khí ôm Sơ Tranh xuống xe, đối phương rõ ràng sững sờ, sao lại còn mang theo một con mèo?
Nhưng thầy Thương này dáng dấp thật đẹp nha!
Người đàn ông mặt mày lãnh đạm, như thiên thần hạ phàm, thanh lãnh tự phụ, trong ngực ôm một con mèo xinh đẹp, cái đuôi trắng như tuyết xoã tung vòng quanh cổ tay người đàn ông, vừa nhu thuận vừa đáng yêu.
Đây là tổ hợp thần tiên gì!!
Nội tâm nhân viên công tác bành trướng, xém chút không nhịn được kêu ra tiếng.
Cũng may tu dưỡng nghề nghiệp kéo cô ta về hiện thực, công việc của cô ta là sắp xếp tốt cho Thương Khí, lúc này không dám có bất kỳ tâm tư gì.
“Thầy Thương, mời tới bên này.”
Sơ Tranh ghé vào trên bờ vai Thương Khí, đầu lông xù cọ vào cổ Thương Khí, Thương Khí đỡ Sơ Tranh, trên mặt mặc dù không có biểu hiện gì, nhưng động tác cực kỳ cưng chiều.
Vệ sĩ xách theo cái vali, và quần áo đặt trong túi chống bụi, nhanh chóng theo sau.
“Thầy Thương, đây chính là phòng nghỉ của ngài. Thời gian còn sớm, trước tiên thầy Thương có thể thay quần áo trang điểm, sau đó nghỉ ngơi một chút, có gì cần ngài cứ trực tiếp nói với tôi.”
Thương Khí lãnh đạm gật đầu, nghiêng người tiến vào phòng nghỉ, bảo đối phương ra ngoài.
Cửa phòng nghỉ đóng lại, vệ sĩ treo quần áo lên, cũng không thúc giục Thương Khí thay quần áo.
“Ở đây nhiều người, không cho phép em chạy loạn.” Thương Khí ôm Sơ Tranh ngồi xuống, đầu ngón tay chống vào trán Sơ Tranh: “Có nghe thấy không?”
Sơ Tranh chỉ thiếu trợn mắt trừng một cái cho hắn nhìn.
“Ngày Rằm?” Thương Khí để Sơ Tranh lên bàn, nhìn thẳng vào hắn: “Tôi biết em hiểu, gật đầu.”
Ta không! Mi bảo ta gật thì ta phải gật chắc!
Sơ Tranh ngoặt đầu sang một bên khác, móng vuốt ấn lấy cái đuôi mình bắt đầu chà đạp.
Thương Khí giống như bất đắc dĩ thở ra một hơi, đầu ngón tay ôm lấy đầu Sơ Tranh, sau đó lại rơi vào bảng tên trên cổ cô, chậm chạp cọ qua hai chữ Ngày Rằm, lại dần dần buông ra.
Bên ngoài hành lang thỉnh thoảng có âm thanh vang lên, rất nhanh lại biến mất.
Thương Khí ngồi ở một bên đọc sách, bầu không khí trong phòng nghỉ hòa hợp.
Giữa lúc đó có người bên phía tổ chức tới xác nhận với Thương Khí, thấy trong tay Thương Khí có một con mèo nằm ghé vào, cũng có chút ngoài ý muốn.
Phần lớn minh tinh đều nuôi thú cưng, có là thích thật, có đại khái chỉ là vì tạo thiết lập tốt đẹp để hút fan.
Nhưng có mấy người sẽ đưa thú cưng đến loại trường hợp làm việc như thế này?
“Mèo của thầy Thương thật đáng yêu, đây là giống mèo Ragdoll sao?” Nhưng lấy lòng thì vẫn phải lấy.
“Ừ.” Thương Khí phản ứng lãnh đạm.
Đối phương tằng hắng một cái, thân thiện nhắc nhở Thương Khí: “Hậu trường nhiều người, thầy Thương phải trông coi kỹ nhóc con này đấy.”
Thương Khí gật đầu: “Tôi sẽ trông coi kỹ nó.”
Đối phương thấy Thương Khí không có ý tứ nói chuyện nhiều, rất thức thời rời khỏi phòng nghỉ.
Bên ngoài đã mở màn, Thương Khí bảo người tổ chức không cần sắp xếp vị trí cho hắn ở bên ngoài, cho nên không cần ra ngoài, lát nữa lên sân khấu là được.
Thương Khí để sách xuống, đứng dậy chuẩn bị ra khỏi phòng nghỉ.
Sơ Tranh lập tức đứng lên, đuổi theo Thương Khí.
Thương Khí dừng lại, quay đầu nhìn cô, đầu ngón tay điểm trên hư không một chút: “Ngày Rằm, ở chỗ này chờ, tôi lập tức quay lại.”
Sơ Tranh làm sao mà chịu, nếu mà thả ra, gặp phải chuyện gì thì ta lấy gì mà cứu vớt mi? Ý niệm sao?
Cho nên Thương Khí đi một bước, cô liền đi một bước.
Đến cổng, Thương Khí thấy cô còn đi theo, lông mày khẽ cau lại.
Ngày hôm nay hình như nhóc con này cực kỳ dính hắn…
Thương Khí ngồi xổm người xuống: “Em sao thế?”
Sơ Tranh cũng ngồi xuống theo, trầm mặc nhìn hắn.
“…”
“…”
Không khí không khỏi xấu hổ.
Thương Khí lấy điện thoại di động ra, đầu ngón tay hoạt động trên màn hình, Sơ Tranh không nhìn thấy màn hình, không biết hắn đang làm gì.
Nhưng vệ sĩ đứng ở phía sau dễ dàng trông thấy.
Chỉ thấy tiên sinh nhà bọn họ ấn mở giao diện nào đó, nhập vào “Mèo đột nhiên dính người là nguyên nhân gì”, sau đó nhấn tìm kiếm.
Vệ sĩ: “…”
Bọn họ không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Thương Khí chăm chú nhìn thứ tìm ra được.
[ Có thể là đói bụng, dù sao loại sinh vật như mèo, chỉ có khi cho ăn mới biết được bạn là chủ của nó, bình thường đều là nó là chủ của bạn. ]
Thương Khí pass rơi đáp án này, thời gian ăn cơm nhất trí với hắn, vào thời gian này, không thể lại đói.
[ Có phải là đi công tác lâu không? Có thể là rất lâu rồi không nhìn thấy bạn, cho nên mới dính người. ]
Chắc chắn không phải, pass.
[ Dính người còn không tốt? Con mèo nhà tôi kia kìa, ngày nào cũng cao lãnh ngồi trên tủ lạnh nhìn tôi, tôi muốn sờ một chút cũng không sờ được, tức đến nỗi tự bế. ]
Không có bất kỳ tác dụng gì, pass.
[ Muốn một đối tượng? ]
Hả?
Thương Khí nhìn nhóc con ngồi ở trước mặt mình một chút, hẳn là… Không phải đâu?
Đằng sau đáp án kia còn có nữa, Thương Khí tiếp tục nhìn ra phía sau: [… Nếu quả như thật muốn có đối tượng, thì có thể chuẩn bị phẫu thuật triệt sản. Nuôi mèo khoa học… ]
Thương Khí trực tiếp tắt cái giao diện này đi.
Ngón tay thon dài nhanh chóng hoạt động trên giao diện, tìm cái phía trước ra xem một lần, cũng không cảm thấy có ích lợi gì.
Thương Khí cất điện thoại đi, nói: “Tôi muốn đi toilet, em không thể đi theo tôi.”
Sơ Tranh giả bộ như nghe không hiểu.
Thương Khí không làm gì được cô, cuối cùng dứt khoát mặc kệ, mở cửa phòng nghỉ ra ra ngoài.
Sơ Tranh đi theo bên cạnh hắn, đến phòng vệ sinh, Thương Khí cúi đầu nhìn cô: “Chờ ở bên ngoài.”
Thương Khí thấy Sơ Tranh ngồi xuống, ra hiệu vệ sĩ trông coi, sau đó đi vào phòng vệ sinh.
“Oa! Meo meo thật xinh đẹp!!” Thương Khí vừa mới đi vào không bao lâu, một giọng nói kinh hỉ nổ tung trên đất bằng.
Trước mặt Sơ Tranh tối sầm lại, một cô bé cản ở trước mặt cô, giơ tay liền muốn sờ.
Vệ sĩ phản ứng cấp tốc, ngăn cô bé kia lại: “Thật xin lỗi, không thể đụng vào.”
Cô bé bị cản, có chút sửng sốt, một lát sau chỉ vào Sơ Tranh, chớp chớp cặp mắt to ngập nước, vô cùng đáng thương nói: “Tôi chỉ thấy nó đáng yêu, muốn sờ một cái, không được sao?”
“Không thể.” Vệ sĩ lạnh lùng dứt khoát.
Cô bé chắp tay trước ngực, thỉnh cầu vệ sĩ: “Tôi chỉ sờ một chút, nó thật sự rất đáng yêu mà!”
Vệ sĩ vẫn không hề dao động như cũ: “Xin lỗi, không thể.”
Cô bé không cam tâm lắm quệt miệng, ánh mắt nhìn Sơ Tranh rất là không chịu từ bỏ.